Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1700 càn trong tiên phủ hung hiểm!

Chương 1700: Bên trong tiên phủ Càn Đạo nguy hiểm! Sáu vị tiên quan trước mắt đều sợ ngây người. Thầm nghĩ tên nam tử xấu xí trước mắt tuổi còn trẻ là ai? Sao lại cuồng ngạo như vậy? Còn nói cái gì đến đây phó ước? Đến cả tiên phủ Càn Đạo còn dám lớn lối như thế? Bọn hắn thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy. Có thể nhìn kỹ lại, người này tuy tướng mạo cổ quái, nhưng thần thái trong cử chỉ ẩn chứa một cỗ uy nghiêm khó tả. Phảng phất người sống lâu ở địa vị cao! Hơn nữa, ánh mắt của người này lại càng trầm ổn như núi, sâu thẳm như vực sâu. Khiến cho người ta hoàn toàn không cách nào nhìn thấu, chỉ cảm thấy sâu không lường được. “Ngươi là người phương nào?” Vị tiên quan trung niên dẫn đầu nhíu mày hỏi. Diệp Thanh Vân liếc nhìn hắn một cái: “Sao? Tổng trấn đại nhân mời ta đến đây phó ước, các ngươi cũng không biết sao?” Mấy vị tiên quan hai mặt nhìn nhau. Bọn hắn thật sự không biết chuyện này. Hoàn toàn chưa từng nghe nói qua. Bất quá nếu thật là quý khách do tổng trấn đại nhân mời tới, vậy bọn hắn mấy người thật sự không dám đắc tội. Huống hồ cũng sẽ không có ai đầu óc nóng lên, chạy đến tiên phủ Càn Đạo nơi này để giả danh lừa bịp. Tám chín phần mười là thật! “Tôn giá xin dừng bước, đợi ta đi đưa tin hỏi thăm một chút.” Vị tiên quan trung niên hướng Diệp Thanh Vân chắp tay, sau đó lấy ra ngọc giản truyền tin. Không đầy một lát sau. Tần Nam Phong từ hướng tiên phủ Càn Đạo cấp tốc bay tới. “Tần đại nhân!” Sáu vị tiên quan thần sắc run lên, vội vàng hướng Tần Nam Phong khom người hành lễ. Tần Nam Phong ở Tổng Trấn Phủ có địa vị rất cao, không chỉ là Tiên Tướng, mà còn là tâm phúc của tổng trấn Dương Phượng Sơn, rất được Dương Phượng Sơn tín nhiệm. “Các ngươi lui ra đi, hai vị này là quý khách do tổng trấn đại nhân mời tới, ta tự mình nghênh đón.” Tần Nam Phong nói với sáu người kia. “Vâng!” Sáu người lập tức lui ra. Mà Tần Nam Phong thì nhìn về phía Diệp Thanh Vân và Tuệ Không, tâm tình vô cùng phức tạp. “Đi theo ta.” Hai người đi theo sau lưng Tần Nam Phong, hướng tiên phủ Càn Đạo bay đi. “Các ngươi phải cẩn thận, lần này tổng trấn đại nhân là muốn dò xét hư thực của các ngươi, một khi tổng trấn đại nhân cho rằng các ngươi có uy hiếp, chắc chắn sẽ giữ các ngươi lại ở Tổng Trấn Phủ.” Tần Nam Phong vẫn không nhịn được, bí mật truyền âm nhắc nhở Diệp Thanh Vân và Tuệ Không. Diệp Thanh Vân hơi giật mình, lập tức lộ ra vẻ tươi cười. “Đa tạ nhắc nhở.” Tần Nam Phong cũng không nói gì thêm, rất nhanh đã dẫn hai người tới cửa lớn tiên phủ. Vừa hạ xuống, Diệp Thanh Vân và Tuệ Không liền hướng về phía cửa lớn tiên phủ này nhìn lại. Cửa lớn tất nhiên là nguy nga trang nghiêm, khiến cho người ta nghiêm túc. Mà trên cửa chính, quả nhiên trên tấm bảng có khắc ba chữ to: Càn tiên phủ! Tuệ Không chỉ vừa nhìn thoáng qua ba chữ này, liền cảm thấy một trận uy áp không hiểu giáng xuống, thân thể cũng không khỏi nặng nề hơn mấy phần. Phảng phất ba chữ "Càn tiên phủ" này ẩn chứa một cỗ lực lượng kỳ dị, có thể khiến tâm thần người ta kính sợ. “A di đà phật.” Tuệ Không khẽ niệm một tiếng Phật hiệu, lúc này mới hóa giải được uy áp do tấm bảng lớn mang lại. Quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Thanh Vân, chỉ thấy Diệp Thanh Vân không coi ai ra gì đánh giá bốn phía. Rõ ràng là không cảm nhận được bất cứ uy áp nào. "Thánh tử dù sao cũng là Thánh tử, tu vi của tiểu tăng vẫn còn kém rất nhiều." Tuệ Không âm thầm nói. “Cùng ta đi vào đi, không nên khinh cử vọng động, nếu không ta cũng không giúp được các ngươi.” Tần Nam Phong lại lần nữa nhắc nhở. “Được.” Diệp Thanh Vân đáp lời. Ngay sau đó Tần Nam Phong ở phía trước, Diệp Thanh Vân và Tuệ Không ở phía sau, đi vào tòa tiên phủ Càn Đạo trấn áp Càn Đạo Châu đã trải qua năm tháng dài đằng đẵng này. Bên trong Càn tiên phủ có trận pháp bao phủ. Phàm là người tiến vào Càn tiên phủ, đều sẽ bị trận pháp ảnh hưởng, thực lực khó mà phát huy được một nửa ngày thường. Mà đám quan chức của tiên phủ Càn Đạo thì không bị ảnh hưởng, bởi vì bọn hắn mang theo lệnh bài của quan viên tiên phủ Càn Đạo, có thể khỏi bị ảnh hưởng của lực lượng pháp trận. Diệp Thanh Vân tự nhiên là không cảm giác được bất kỳ lực lượng pháp trận ảnh hưởng nào, thậm chí đều không phát giác được sự tồn tại của pháp trận. Tuệ Không thì có nhận lấy một chút ảnh hưởng, nhưng hắn cũng không phải là người tu tiên, cho nên ảnh hưởng cũng không lớn bằng một Tiên Nhân. Tần Nam Phong ở phía trước dẫn đường, cũng luôn âm thầm quan sát phản ứng của Diệp Thanh Vân. Thấy Diệp Thanh Vân từ đầu đến cuối đều bình tĩnh nhẹ nhõm, một bộ dáng đi dạo nhàn nhã, du sơn ngoạn thủy, trong lòng không khỏi rất là kinh ngạc. Tần Nam Phong đã gặp không ít người đi vào tiên phủ Càn Đạo, trong đó không thiếu những nhân vật lớn bên trong các đại tông Tiên Đạo. Nhưng vô luận là ai, khi đi vào tiên phủ Càn Đạo đều ít nhiều sẽ lộ ra vài phần ngưng trọng, vẻ khẩn trương. Duy chỉ có lão tổ Thiết Trụ này. Tần Nam Phong không hề thấy trên mặt hắn có một chút khẩn trương nào. Chẳng lẽ tên gia hỏa này thật sự một chút cũng không sợ sao? Nơi này chính là tiên phủ Càn Đạo a! Ai tới đây cũng đều phải rụt rè. “Chỉ sợ là người không biết thì không sợ, chỉ không biết lát nữa đến trước mặt đại nhân tổng trấn, người này có còn được trấn định như bây giờ hay không.” Tần Nam Phong trong lòng thầm nghĩ. Một đường đi mất khoảng chừng thời gian một nén nhang. Cũng gặp phải không ít tiên quan, Tiên Tướng. Cuối cùng. Tần Nam Phong dẫn hai người tới một nơi yên tĩnh, nhàn nhã bên trong hậu viện. Hoa cỏ, sơn thủy, đình nghỉ mát! Bao quanh hậu viện này là vẻ lịch sự tao nhã cùng hài lòng. Diệp Thanh Vân lập tức hai mắt tỏa sáng. Nơi này hoàn cảnh không tệ nha. Mấy loại hoa hoa cỏ cỏ này, hòn giả sơn dòng nước, còn có cái đình nghỉ mát kia. Chậc chậc! Đều là kiểu bố trí ta thích! Nếu có thể trực tiếp dọn nơi này đi thì tốt. Đáng tiếc là không chuyển đi được! Tần Nam Phong cũng chú ý tới ánh mắt của Diệp Thanh Vân. Thấy hắn lại lộ vẻ hưng phấn, vui mừng, Tần Nam Phong trong lòng đều sợ ngây người. Người này tình huống thế nào? Vì sao trông như đang rất vui vẻ? Chẳng lẽ hắn thật sự một chút cũng không khẩn trương sao? Tuệ Không ngược lại là nhìn ra tâm tư của Diệp Thanh Vân, chắc chắn là do có hứng thú với chỗ sân nhỏ này. Lập tức cũng học dáng vẻ của Diệp Thanh Vân, cẩn thận đánh giá chỗ sân nhỏ này. Rất nhanh. Tuệ Không liền nhìn ra một chút mánh khóe. Bên trong sân nhỏ này, cỏ cây được trồng, núi đá bày ra, con đường dòng nước, và phương vị của đình nghỉ mát đều dường như được bố trí dựa theo phật môn. Đặt mình vào trong đó, có thể tĩnh tâm dưỡng khí, lĩnh hội phật lý. Đúng là một nơi tu phật tuyệt diệu! "A di đà phật, thì ra là thế, khu vườn này ẩn chứa thiền lý, thảo nào Thánh tử đối với nơi này lại có nhiều ưu ái như vậy." Tần Nam Phong thấy Tuệ Không lại cũng không coi ai ra gì mà bắt đầu dò xét bốn phía, trong lòng không khỏi không còn gì để nói. Hai người các ngươi có lầm không vậy? Bây giờ hai người các ngươi đang ở trong hang rồng đầm hổ, còn sống được hay không, rất có thể chỉ một bước sơ sẩy là vạn kiếp bất phục. Còn có lòng dạ thanh thản mà đi dạo công viên ở đây? Cái tâm này cũng không khỏi quá lớn đi? Không cảm giác được bốn phía giờ đang sát khí tứ phía sao? Trong vườn này âm thầm cất giấu cao thủ của tiên phủ, ít nhất cũng phải hơn 20 người đó. Hai con mắt đều nhìn chằm chằm các ngươi đấy. Hai người các ngươi cũng đừng ngó nghiêng lung tung. Vạn nhất những cao thủ tiên phủ ẩn mình kia cho rằng mình bị lộ, sợ là sẽ trực tiếp nhảy ra đem hai người các ngươi chém tại chỗ. "Hai người các ngươi đừng nhìn loạn, tổng trấn đại nhân đang chờ ở trong lương đình đấy." Tần Nam Phong không nhịn được truyền âm nhắc nhở. Nghe những lời này, Diệp Thanh Vân và Tuệ Không cũng nhìn về phía đình nghỉ mát. Quả thật là thế! Vừa rồi trong đình nghỉ mát kia còn không có ai. Bây giờ lại có một bóng lưng ngồi ở trong lương đình. Diệp Thanh Vân trong lòng căng thẳng. Nên đến vẫn phải đến! Tổng trấn Dương Phượng Sơn! Lão đại của tiên phủ Càn Đạo! Cũng là lão đại của toàn bộ Càn Đạo Châu! Tuy Diệp Thanh Vân đã sớm dự cảm được, có khả năng mình sẽ phải liên hệ với vị tổng trấn đại nhân này. Nhưng vẫn không nghĩ tới lại đến nhanh như vậy. Quá đột ngột. Đây chắc chắn là nguy cơ lớn nhất mà mình phải đối mặt tại Càn Đạo Châu. Nếu có thể vượt qua, về sau chắc chắn sẽ thuận buồm xuôi gió. Nếu không qua được... thì mạng chó khó đảm bảo! Dương Phượng Sơn ngồi trong lương đình, chỉ lấy bóng lưng gặp người. Mà cho dù chỉ là một bóng lưng, nhưng vẫn là vô cùng uy nghiêm. Phảng phất một tòa núi lớn vạn trượng, có thể đè sập tất cả sinh linh. Nếu là người bình thường, khi nhìn thấy bóng lưng của Dương Phượng Sơn, chắc chắn sẽ sợ đến run rẩy không ngừng, đến đứng cũng không vững. Nhưng Diệp Thanh Vân lại hoàn toàn trái ngược. Càng là những lúc khẩn trương, hung hiểm, hắn lại càng tỏ ra trấn định tự nhiên. Dù là trong lòng trên thực tế đang hoảng muốn chết, cũng nhất định không để lộ chút khẩn trương nào ra ngoài. Đây là bản lĩnh mà Diệp Thanh Vân có được sau nhiều lần sinh tử lịch luyện! “Không cần thiếu suy nghĩ mà hành động, nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm!” “Nếu không ai cũng cứu được các ngươi!” Tần Nam Phong lại lần nữa truyền âm nhắc nhở, lập tức chậm rãi đi tới trước đình nghỉ mát. Khom mình hành lễ. “Đại nhân, lão tổ Thiết Trụ đã đến.” Vừa dứt lời, Dương Phượng Sơn trong đình nghỉ mát đang định đứng dậy. Thì thấy Diệp Thanh Vân đột nhiên một bước tiến lên, vượt qua Tần Nam Phong, trực tiếp đi thẳng về phía đình nghỉ mát. Tần Nam Phong trực tiếp ngớ người. Ngọa Tào!!! Ta chẳng phải bảo ngươi đừng có khinh cử vọng động sao? Sao ngươi lại tự mình đi lên? Thật sự muốn chết sớm một chút sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận