Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1087: Ta cũng ưa thích luận đạo

Chương 1087: Ta cũng thích luận đạo Từ trước đến nay, Diệp Thanh Vân kỳ thật luôn có một loại cảm giác mơ hồ. Từ trước đến nay, tất cả sự tình đã xảy ra, dường như đều có chút ý trùng hợp ở bên trong. Nhưng một khi sự trùng hợp trở nên quá nhiều. Vậy thì có chút kỳ quái rồi. Diệp Thanh Vân không hề đần, tuy nhiên hắn cũng không tìm thấy chứng cứ gì. Nhưng hắn luôn cảm giác có người, hoặc là thế lực nào đó, luôn âm thầm giúp đỡ bản thân. Có đôi khi Diệp Thanh Vân nghi ngờ, cái hệ thống đáng chết kia có phải đã chạy rồi hay không? Nhưng trước đã thử nghiệm vài lần, đều không thể liên lạc được với hệ thống. Cho nên cũng không có cách nào suy đoán cái phỏng đoán của bản thân có đúng hay không. Mà hai người trước mắt, đều là cao thủ đến từ xó xỉnh Trung Nguyên kia. Tuy không biết cụ thể có bao nhiêu lợi hại. Nhưng chắc chắn cũng không phải hạng tầm thường. Hai người này giờ đây lại quỳ gối trước mặt mình, chọn thần phục bản thân. Càng làm cho Diệp Thanh Vân cảm thấy, có phải có người giúp bản thân hàng phục hai người này không? Nếu không thì, bằng cái gì bọn hắn thần phục bản thân? Bằng mị lực cá nhân của ta Diệp Thanh Vân? Hay là bằng hai mẫu đất của ta? Đều không thực tế. Diệp Thanh Vân híp mắt, nhìn chằm chằm Hàn Xuân Thu và Chu Chỉ Nguyên. “Hai người các ngươi, vì sao phải trung thành với ta?” Câu hỏi này vừa thốt ra, khiến hai người kia ngơ ngác. Vì sao phải trung thành với ngươi? Nếu không phải trước đây tại Phù Vân sơn này ăn thiệt thòi lớn, suýt chút nữa mất mạng, thì làm sao có thể quy thuận ngươi? Đã sớm lật ngược núi này của ngươi rồi. Đừng nói người sống, đến trứng gà trên núi, cũng phải lắc cho tan nát hết. Đến con chó đi ngang qua cũng phải cho ăn hai bạt tai. Đây không phải là không đánh lại. Lại không có mặt mũi quay về Trung Nguyên. Đành phải mặt dày ở lại nơi này. Bất quá bọn hắn cũng không dám nói thêm gì. Bởi vì rồng lớn đã sớm nhắc nhở bọn hắn rồi. Một khi Diệp Thanh Vân trở về, hỏi bọn hắn tại sao lại ở lại trong núi, thì phải tự mình nghĩ cách qua loa cho xong. Nhưng tuyệt đối không thể nhắc đến chuyện bọn họ thật sự gặp phải. Còn về tại sao phải nhắc nhở bọn họ như thế? Hàn Xuân Thu và Chu Chỉ Nguyên không biết. Dù sao rồng lớn nhắc nhở bọn họ lúc đó, tay cầm theo mấy bức tượng điêu khắc gỗ. Ý là, nếu các ngươi dám nói thật ra, thì sẽ cho tượng điêu khắc gỗ này ra hoạt động một chút. Ai mà chống đỡ được chứ? Đến một bức tượng điêu khắc gỗ tùy tiện, cũng đủ cho bọn họ uống một bình. Chu Chỉ Nguyên không giỏi nói dối, lúc này bị Diệp Thanh Vân hỏi vậy, lập tức lúng túng. Mặt đỏ bừng, không biết phải làm sao. Gấp đến mức mồ hôi đầy đầu. Vẫn là Hàn Xuân Thu bên cạnh phản ứng nhanh. Dù sao cũng là cao thủ Nho gia, đầu óc đúng là không giống. “Diệp công tử, trước kia chúng ta chín người cùng đến Phù Vân sơn, vốn dĩ là muốn gây sự với Diệp công tử.” “Nhưng về sau chúng ta xảy ra bất hòa, tranh đấu lẫn nhau, tự giết lẫn nhau, kết quả chỉ còn lại ba người.” “Bởi vì bất đắc dĩ phải sát hại đồng bạn, cho nên chúng ta cũng không có cách nào quay về Trung Nguyên rồi.” “Ba người chúng ta nghe danh Diệp công tử, trong lòng biết chỉ có đi theo Diệp công tử, mới có thể giữ được tính mạng.” “Cho nên đã ở lại Phù Vân sơn, chờ Diệp công tử trở về!” Nói đến đây, Hàn Xuân Thu dập đầu lia lịa trước Diệp Thanh Vân. Cả người than khóc. “Cầu Diệp công tử thu lưu chúng ta!” Chu Chỉ Nguyên bên cạnh xem đến ngây ngẩn cả người. Nàng thực sự không ngờ. Hàn Xuân Thu, người bình thường ít cười nói kia, vậy mà có thể nói dối trôi chảy như vậy. Thần sắc đó, tư thái đó. Đúng là chuẩn mực. Chu Chỉ Nguyên cũng phản ứng không chậm, lập tức theo đó cùng nhau khẩn cầu. Mà Diệp Thanh Vân nghe xong lời giải thích của Hàn Xuân Thu, nghi ngờ trong lòng vẫn không mất đi. Tuy lý do Hàn Xuân Thu nói ra miễn cưỡng còn có thể chấp nhận. Nhưng kỳ thật vẫn không chịu được suy xét kỹ. Tổng cảm thấy có gì đó không đúng. “Ngươi nói ba người? Trừ hai người các ngươi ra, còn có ai trên núi?” Diệp Thanh Vân hỏi. “Còn có Mộc Khôn đạo nhân, hắn đang ở dưới chân núi, còn xây một đạo quán.” Hàn Xuân Thu vội vàng nói. “À.” Diệp Thanh Vân cũng nghĩ đến ông lão đạo áo trắng, vẻ mặt hiền lành kia. “Chín người, chỉ còn lại ba người các ngươi?” “Đúng đúng đúng!” “Các ngươi thật sự nguyện ý đi theo ta?” “Đúng đúng đúng!” “Vậy thì được, chỉ là mấy gian nhà này của ta, là ai làm thành như thế?” “Ách…” Hàn Xuân Thu liếc mắt nhìn Chu Chỉ Nguyên. Nghĩ thầm ngươi nhận đi. Không phải mấy gian nhà thôi mà, vị Diệp công tử này nhìn có vẻ dễ nói chuyện, phỏng chừng nhận thì cũng sẽ không có trừng phạt gì. Chu Chỉ Nguyên bất đắc dĩ, đành ngẩng đầu lên. Thừa nhận là do mình gây ra. Diệp Thanh Vân cạn lời. Được thôi! Tình cảm là nữ nhân này còn biết làm thợ hồ. Chỉ là thẩm mỹ không tốt lắm. Phong cách trang trí quá tệ. “Những cái khác thì không sao, cái nhà xí của ta, cho ta khôi phục lại như cũ.” Diệp Thanh Vân không khách khí sai bảo. “Nhớ kỹ, nhất định phải mộc mạc!” “Phong cách giản lược biết không? Đừng có làm hoa hòe hoa sói quá, không biết còn tưởng ta ngủ ở trong này.” “Nghe rõ chưa?” Chu Chỉ Nguyên mặt mũi mờ mịt. Vẫn là Hàn Xuân Thu bên cạnh đẩy nàng một chút, Chu Chỉ Nguyên mới hoàn hồn, vội vàng đáp lời liên tục, vỗ bộ ngực phập phồng của mình làm một phen cam đoan. Chu Chỉ Nguyên đi tiếp tục sửa lại nhà xí. Diệp Thanh Vân nhìn Hàn Xuân Thu, hiếu kỳ hỏi: “Các ngươi ở trên núi nhiều ngày như vậy đều đang làm gì vậy?” Hàn Xuân Thu ngẩn ra, có chút lúng túng. “Bẩm công tử, tại hạ luôn ở trên núi quét dọn.” “Bất quá, tại hạ xuất thân Nho gia, tinh thông cầm kỳ thi họa, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, không dám nói học rộng tài cao, nhưng các loại điển tịch Nho gia đều có thể hơi biết một hai.” Diệp Thanh Vân không kiên nhẫn xua tay. “Mấy cái đó cũng vô dụng, ngươi vẫn nên thành thật ở trên núi làm vệ sinh đi, như vậy tránh cho núi của ta bề bộn.” Hàn Xuân Thu: “…” Dựa! Ta Hàn Xuân Thu đọc đủ thứ thi thư mà! Ta là một người đọc sách Nho gia đứng đắn đó! Thế nào mà hắn mẹ cứ bảo làm vệ sinh hoài vậy? Bất đắc dĩ. Hàn Xuân Thu chỉ có thể tiếp tục cầm chổi đi làm vệ sinh. Đồng thời. Hắn còn không quên đi đến một góc khuất, quan sát xung quanh. Sau đó lấy ra một quả ngọc đưa tin giản. Âm thầm chà xát hướng Trung Nguyên gửi tin. “Chủ nhân Phù Vân sơn trở về, người này……” Thật không ngờ, ở nơi xa có một con chó lớn lông vàng, đem hết thảy động tác nhỏ của Hàn Xuân Thu đều nhìn thấy rõ. Nhưng không hề ngăn cản, cũng không để ý lắm. Vì nhà xí đang được nâng cấp sửa chữa, Diệp Thanh Vân chỉ phải chạy đến bên cạnh hồ bơi phía sau. Vừa hay thoải mái một trận. Đến khi vật bẩn sau khi thải ra, thì tự nhiên theo sườn dốc nhỏ, chậm rãi chảy vào hồ bơi. Rồng lớn ở dưới hồ bơi không ngờ rằng, chủ nhân của mình lại có thể chạy đến nơi này để phóng uế. Cạn lời. Sau khi Diệp Thanh Vân giải quyết xong, thoải mái tinh thần trước khi quay lại viện. Đột nhiên hắn nhớ ra Côn Luân Tử hình như đang ở ngoài núi đợi. “Kiếm nhỏ, đi mời vị Côn Côn Tử kia vào đây.” “Diệp công tử, hắn tên là Côn Luân Tử.” “Ách, vậy cũng gần giống.” Kiếm Thiên Minh lập tức đi mời Côn Luân Tử. Côn Luân Tử theo Kiếm Thiên Minh bay đến trong viện. Người còn chưa kịp đáp đất. Thơ ca đã muốn vang lên. “Ngộ lúc đến thấy……” Diệp Thanh Vân vội vàng ngăn lại. “Đừng ngâm đừng ngâm, chúng ta vẫn nên đi thẳng vào vấn đề, có việc nói việc.” Côn Luân Tử ngẩn ra. Lập tức thần sắc có chút không tự nhiên. Thơ chưa ngâm xong, đã cảm thấy khó chịu. Bất quá hắn cũng không quá để ý. “Diệp công tử, bần đạo đến đây, là muốn cùng Diệp công tử luận đạo!” Diệp Thanh Vân nhếch miệng cười một tiếng. “Tốt! Ta cũng thích luận đạo, chúng ta hãy luận một phen cho thật tốt!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận