Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 370: Thiếu niên có hắn chuyện xưa của mình

Chương 370: Thiếu niên có câu chuyện của riêng mình
Tiêu Nguyên nhìn từng miếng thịt bò cực lớn trong bát. Trong nhất thời vậy mà có chút không dám động đũa. Một miếng thịt bò, có thể tăng thêm một chút khí huyết lực. Nếu như ăn hết chỗ này, bản thân có thể tăng lên bao nhiêu? Không dám tưởng tượng! Đã vậy, đây rõ ràng chỉ là thịt bò bình thường, cũng không phải thịt yêu thú gì. Vì sao lại có thể có tác dụng tăng trưởng khí huyết? Điều này khiến Tiêu Nguyên rất khó hiểu.
"Chắc chắn là bút tích của vị cao nhân này, là cơ duyên của ngươi!" Đan Lão mở miệng nói.
Tiêu Nguyên nghe vậy, không kìm lòng được liếc nhìn Diệp Thanh Vân đối diện. Thấy Diệp Thanh Vân đang bưng bát, ăn rất ngon lành. Rộp rộp soạt soạt! Tiêu Nguyên hít sâu một hơi, không còn do dự nữa, vội vàng bắt đầu ăn. Miếng thịt bò thứ hai vào bụng! Khí huyết lực lại lần nữa tăng lên. Tiêu Nguyên trong lòng mừng rỡ, lại ăn thêm một miếng mì. Lần này, khí huyết lực ngược lại không tăng trưởng, nhưng hồn phách của hắn, lại tăng lên một chút.
"Sợi mì này mà lại có thể tăng lên hồn phách lực của ta?" Tiêu Nguyên hoàn toàn kinh ngạc. Ăn thịt bò tăng lên khí huyết lực, ăn mì thì tăng lên hồn phách lực. Bát mì thịt bò đơn giản này, quả thực là mang đến chỗ tốt không thể tưởng tượng. Mà loại mì như vậy, lại còn một nồi lớn. Tiêu Nguyên hoàn toàn rối loạn rồi. Hắn cảm thấy những cực khổ mạo hiểm mình trải qua trước đây, dường như còn không hữu dụng bằng một bát mì thịt bò này. Đây chính là thủ đoạn của cao nhân sao? Quả nhiên là người so với người tức chết người.
Tiêu Nguyên hoàn toàn buông bỏ mọi suy nghĩ. Rộp rộp soạt soạt bắt đầu ăn. Thịt bò từng miếng vào bụng. Mì sợi càng là không nhai mà nuốt thẳng vào bụng. Và không chỉ mang đến cho Tiêu Nguyên sự tăng tiến, hương vị của mì thịt bò này đích xác cũng vô cùng ngon. Tiêu Nguyên chưa bao giờ ăn loại mì nào ngon như vậy. Hắn cảm thấy mình có thể ăn liền tám bát.
Một bát mì thịt bò, rất nhanh đã thấy đáy. Mặt Tiêu Nguyên đỏ bừng, trên đầu vẫn đang bốc hơi nóng. Đây là biểu hiện của khí huyết lực không ngừng tăng lên. Mà đôi mắt của hắn, cũng tản ra một tia tinh quang. Điều này cho thấy hồn phách lực của Tiêu Nguyên, cũng được tăng lên đáng kể.
"Ta... Ta muốn ăn thêm một bát nữa." Tiêu Nguyên có chút ngại ngùng nói.
"Ha ha ha, không sao không sao, ăn nhiều một chút càng tốt." Diệp Thanh Vân lập tức bảo Liễu Thường Nguyệt đi lấy mì cho Tiêu Nguyên.
Rất nhanh. Lại một bát mì thịt bò đầy ắp được bưng đến.
"Đa tạ." Tiêu Nguyên nói một tiếng cảm ơn, rồi tiếp tục bắt đầu ăn một cách ngấu nghiến.
Liên tiếp ăn năm bát, Tiêu Nguyên chỉ cảm thấy bụng mình sắp nổ tung rồi. No quá rồi! Mì phảng phất sắp trào lên cổ họng. Có chút khó chịu. Mặc dù khó chịu, nhưng trong lòng Tiêu Nguyên lại vô cùng xúc động và hưng phấn. Bởi vì khí huyết lực và hồn phách lực của hắn, so với trước khi ăn mì, đã tăng lên gấp năm lần! Gấp năm lần a! Đây là khái niệm gì? Hơn nữa tu vi của Tiêu Nguyên đột phá, thực lực của hắn, so với trước khi đến Phù Vân Sơn, quả thực khác nhau một trời một vực.
Giờ phút này, Tiêu Nguyên thật muốn xông thẳng tới Vân Hạo Tông, hô to một tiếng, kỳ hạn ba năm của ta đã đến, ta là Tiêu Nguyên đến bái sơn! Bất quá Tiêu Nguyên cũng hiểu rõ, hiện tại thực lực còn chưa đủ, vẫn cần mạnh mẽ hơn nữa. Hơn nữa, còn gần hai năm nữa mới tới hạn ba năm. Bản thân không cần vội vàng đến Vân Hạo Tông.
"Ta không được nữa rồi, không ăn nổi nữa rồi." Tiêu Nguyên xua tay với Diệp Thanh Vân, khó khăn đứng dậy. Hắn muốn đi dạo quanh sân nhỏ, nếu không thì thật sự khó chịu.
"Đi dạo cho dễ tiêu nha." Diệp Thanh Vân cũng đã ăn xong rồi, đang xoa xoa cái bụng hơi phình ra. Diệp Thanh Vân cũng ăn không ít, ba bát mì, làm hắn no đến ợ hơi một cái.
Tiêu Nguyên đi vòng quanh sân nhỏ hơn một canh giờ. Mới coi như dễ chịu một chút. Hắn lại nghĩ đến Diệp Thanh Vân.
"Diệp công tử, hôm nay được ngài khoản đãi, Tiêu Nguyên xin ghi nhớ trong lòng, ngày khác nhất định sẽ báo đáp Diệp công tử!" Tiêu Nguyên chắp tay nói, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng.
Diệp Thanh Vân xua tay: "Không có gì, chúng ta coi như là bạn bè rồi, bạn bè với nhau không cần báo đáp."
Tiêu Nguyên nghe vậy, trong lòng cũng cảm động. Hắn không biết vì sao một cao nhân thâm bất khả trắc như Diệp Thanh Vân lại giúp đỡ mình. Nhưng dù sao đi nữa, đã được người ta ban ơn, vậy nhất định phải ghi nhớ trong lòng. Cho dù sau này không báo đáp được, cũng tuyệt đối không thể quên ân tình của Diệp Thanh Vân. Đây là nguyên tắc của Tiêu Nguyên. Tích thủy chi ân! Suối tuôn tương báo! Tiêu Nguyên nghĩ ngợi một lát, đặt một miếng ngọc giản truyền tin trước mặt Diệp Thanh Vân.
"Diệp công tử, ngọc giản này có thể liên lạc với ta."
"Sau này nếu có việc gì sai khiến, dù là chân trời góc biển, Tiêu Nguyên nhất định sẽ dốc sức chạy đến!"
Diệp Thanh Vân thấy vậy, trong lòng vô cùng vui mừng. Khá lắm! Ta đây coi như là ôm được bắp đùi rồi. Có thêm mối quan hệ con của số mệnh này, sau này bản thân tuyệt đối vững như bàn thạch.
"Được, ta nhận." Diệp Thanh Vân nhận ngọc giản truyền tin. Đùa à. Đây chính là lời hứa của con số mệnh a. Coi như là một cái bùa hộ mệnh.
"Diệp công tử, tại hạ cáo từ." Tiêu Nguyên định rời đi.
"Đợi chút!" Diệp Thanh Vân vội vàng nói.
Tiêu Nguyên ngẩn ra: "Diệp công tử còn có việc gì sao?"
Diệp Thanh Vân vội vàng hái rất nhiều rau dưa trái cây trong sân, nhét vào trong giỏ.
"Mấy thứ này, ngươi mang theo nha." Diệp Thanh Vân nhét giỏ đồ ăn vào tay Tiêu Nguyên.
Tiêu Nguyên một mặt kinh ngạc. Nhiều thiên tài địa bảo như vậy, trực tiếp tặng trắng cho ta sao?
"Diệp công tử, cái này quá quý trọng rồi, ta thật không thể nhận!" Tiêu Nguyên liên tục khoát tay, rất kiên quyết. Tuy hắn rất muốn có chút thiên tài địa bảo này, nhưng vô công bất thụ lộc. Bản thân đã được Diệp Thanh Vân giúp đỡ nhiều như vậy rồi, sao có thể lại lấy thêm nhiều thiên tài địa bảo như vậy? Điều này chẳng khác nào được voi đòi tiên.
"Đây chỉ là chút đồ không đáng tiền, trong viện ta còn rất nhiều." Diệp Thanh Vân cười nói.
Tiêu Nguyên vẫn kiên quyết lắc đầu.
"Diệp công tử, ta thật không thể nhận." Diệp Thanh Vân thấy vậy, thầm nghĩ đúng là con của số mệnh a. Giác ngộ của người ta thật cao. Diệp Thanh Vân nhìn vào đồ trong giỏ rau.
"Vậy thì ngươi cầm chút ít thôi."
Tiêu Nguyên nghĩ ngợi một lát, liền lấy từ trong giỏ rau một tép tỏi, còn có một quả dưa chuột. Chỉ có hai thứ đó.
"Diệp công tử, ta chỉ có thể nhận từng đó thôi, nhận nhiều hơn nữa ta thực sự không chịu nổi." Tiêu Nguyên nói.
Diệp Thanh Vân gật gật đầu.
"Được rồi, ta tiễn ngươi xuống núi."
"Không cần không cần, Diệp công tử xin dừng bước."
"Không sao, ta đưa tiễn ngươi."
"Thật không cần, Diệp công tử dừng bước nha."
"Được rồi, vậy ta để Đại Mao tiễn ngươi vậy."
"..."
Bất đắc dĩ, Tiêu Nguyên chỉ có thể theo Đại Mao đi xuống núi. Để một Tôn Yêu Vương đưa mình xuống núi, Tiêu Nguyên thật sự chưa từng hưởng qua đãi ngộ này. Chỉ là trên đường đi quả thực có chút nơm nớp lo sợ. Bất quá Đại Mao lại rất nhàn nhã, từ từ phía trước đi tới, thỉnh thoảng còn giơ chân bên đường đi vệ sinh. Đến giữa sườn núi, Đại Mao đột nhiên dừng chân. Nó quay đầu nhìn Tiêu Nguyên. Tiêu Nguyên lập tức có chút khẩn trương.
"Hồn phách trong nhẫn của ngươi, còn không ra à?" Vừa dứt lời, sắc mặt Tiêu Nguyên lập tức thay đổi lớn. Nó vậy mà đã nhận ra sự tồn tại của Đan Lão?
"Ai." Đan Lão thở dài một tiếng, hồn phách hiện ra từ trong nhẫn.
"Lão phu Đan Trần, bái kiến Yêu Vương Tôn giá." Đan Lão hướng Đại Mao cúi đầu.
"Gia chủ nhà ta đang thể nghiệm phàm trần, không thích bị quấy rầy, sau khi các ngươi rời đi, tuyệt đối không được tiết lộ sự tồn tại của gia chủ cho người ngoài." Đại Mao dặn dò.
"Đúng đúng đúng, ta chờ nhất định ghi nhớ." Đan Lão và Tiêu Nguyên đều liên tục gật đầu.
"Sau khi xuống núi, hãy đi về phía tây nam, thứ mà các ngươi muốn tìm, thiên hỏa, chắc chắn ở phương hướng đó." Đại Mao nói thêm.
Tiêu Nguyên vô cùng vui mừng.
"Đa tạ tiền bối chỉ điểm!"
Đại Mao không nói gì nữa, tiếp tục dẫn Tiêu Nguyên xuống núi.
Đến chân núi. Tiêu Nguyên xoay người, nhìn Phù Vân Sơn. Lập tức khom người cúi đầu. Đại Mao lảo đảo lên núi.
Mà Tiêu Nguyên thì hít sâu một hơi. Đi về phía tây nam. Thiếu niên và lão giả đều có những cuộc phiêu lưu của riêng mình. Chuyến đi Phù Vân Sơn, là một niềm vui ngoài ý muốn đối với họ. Nhưng con đường thuộc về thiếu niên Tiêu Nguyên, vẫn là do chính hắn tự bước đi. Tương lai, truyền thuyết về Viêm Đế, chung quy sẽ vang vọng khắp cả đại lục.
Nửa tháng sau, Võ Hoàng Đông Phương Túc mang theo thân vệ Cô Nguyệt đến Phù Vân Sơn. Hắn đến cầu viện. Bởi vì giao long của hắn đã mất tích rất lâu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận