Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1850 Dương Mộ Thiền

Chương 1850 Dương Mộ t·h·iền, c·ô·n Ngô Châu. c·ô·n Tiên Phủ.
Hôm nay, c·ô·n Tiên Phủ có bầu không khí vô cùng khác lạ. Tất cả Tiên Quan, Tiên Tướng đều vô cùng khẩn trương, lo lắng bất an, đi đâu cũng lộ vẻ cẩn t·h·ậ·n từng li từng tí. Toàn bộ tiên phủ đều bị bao phủ trong một bầu không khí kiềm chế, căng thẳng. Hằng năm cứ đến ngày này, c·ô·n Tiên Phủ đều sẽ trở thành như vậy. Tình trạng này đã kéo dài mấy trăm năm rồi. Mà lý do là bởi vì tổng trấn c·ô·n Tiên Phủ, Dương Mộ t·h·iền. Hàng năm vào ngày này, tổng trấn Dương Mộ t·h·iền đều sẽ bế quan tu luyện, không cho phép bất kỳ ai quấy rầy, đồng thời mọi c·ô·ng việc đều gác lại. Và mỗi lần kết thúc tu luyện, Dương Mộ t·h·iền đều trở nên nóng nảy, chỉ cần một chuyện nhỏ xíu cũng sẽ n·ổi trận lôi đình. Thậm chí đã có không ít người bị xử t·ử vì những chuyện nhỏ nhặt như hạt vừng. Bởi vậy, hàng năm vào thời điểm này, đám quan chức c·ô·n Tiên Phủ đều rất lo lắng, sợ làm phật ý Dương Mộ t·h·iền lúc này.
Trong đại điện tiên phủ, các quan chức c·ô·n Tiên Phủ đều tụ tập ở đây, ai nấy mặt mày lo âu, bất an.“Lần này đại nhân tổng trấn bế quan, hình như so với mọi năm còn lâu hơn.” “Đúng vậy, mấy năm trước đều chỉ khoảng ba ngày, đây đã là ngày thứ năm rồi, sao vẫn chưa xuất quan?” “Ta trong lòng thấy sợ quá.” “Ai mà không vậy, hàng năm cứ đến lúc này đều phải đề phòng.”
Một đám quan viên xôn xao bàn tán, nhưng chỉ dám thì thầm, không ai dám lớn tiếng.
Ngay lúc đó,“Chư vị đại nhân, có người đến thăm bên ngoài tiên phủ.” Một Tiên Quan đi vào đại điện, bẩm báo với mọi người. “Cái gì?” Đám người đồng loạt quay đầu lại nhìn. “Ai mà không có mắt vậy? Lại chọn đúng lúc này mà đến? Bất kể là ai, cứ trực tiếp đ·u·ổi đi.” Một lão giả tóc bạc mặc cẩm bào lập tức lên tiếng. “Nhưng mà...... thế nhưng là......” Tiên quan kia lộ vẻ khó xử. “Ngươi không hiểu tiếng người sao? Hôm nay là ngày gì ngươi không biết à? Ai đến chơi cũng không tiếp!” Lão giả tóc bạc lập tức tức giận nói. “Đại nhân!” Tiên quan kia run rẩy, vội vàng chắp tay. “Người kia nói......nói là......”“Nói để tổng trấn đại nhân ra ngoài gặp hắn!” Lời vừa nói ra, lập tức mọi người trong điện đều kinh ngạc, nhìn nhau. Để tổng trấn Dương Mộ t·h·iền ra ngoài gặp hắn? Quả là có khẩu khí lớn thật! Tại cái đất c·ô·n Ngô Châu này, chưa ai dám ăn nói ngông cuồng như vậy. “Thật là càn rỡ!”“Đây là cái thứ gì không biết sống c·h·ế·t, dám chạy đến tiên phủ gây chuyện vào lúc này?”“Nhân lúc Dương Tổng Trấn chưa xuất quan, mau bắt tóm tên ngông cuồng này lại, đem hắn xử t·ử!”
Không ít người nhao nhao lên tiếng, lộ vẻ rất tức giận.
Chỉ có lão giả tóc bạc kia, dường như lão luyện hơn một chút, sau khi nghe Tiên Quan kia nói, thì khẽ giật mình, rồi chau mày suy nghĩ.“Lẽ nào, người đến có thân ph·ậ·n không tầm thường?” Dù sao lão giả tóc bạc cũng là người kỳ cựu trong tiên phủ, có địa vị rất cao, là Tiên Tướng đứng đầu, lại là tâm phúc mà tổng trấn Dương Mộ t·h·iền hết mực tin tưởng. Lão đương nhiên có hiểu biết hơn người khác. Lão cho rằng, toàn bộ Khôn Ngô Châu chắc chắn không có ai dám đến tiên phủ gây chuyện vào lúc này. Mà còn dám nói ra lời đó, đây chẳng phải là muốn c·h·ế·t sao? Chỉ có một khả năng...... thân ph·ậ·n của người đến e là hết sức đặc t·h·ù. “Khoan đã!” Thấy nhiều người sắp xông ra, lão giả tóc bạc vội vàng ngăn lại.“Các ngươi ở đây đợi, ta đi xem chuyện gì đã xảy ra.” Nói xong, lão giả tóc bạc liền vội vã đi ra ngoài.
Ầm ầm!
Đại môn tiên phủ mở ra. Lão giả tóc bạc mang theo vài Tiên Quan bước ra, liếc mắt đã thấy một bóng dáng thanh niên đứng trước cửa chính tiên phủ. “Hử? Một người thôi à? Lại còn trẻ như vậy?” Lão giả tóc bạc lộ vẻ nghi ngờ, thầm nghĩ có phải mình đã đoán sai rồi không? Mang theo sự hoài nghi, lão giả tóc bạc tiến đến gần thanh niên đó. “Ngươi là ai?”
Thanh niên kia chắp tay đứng đó, dung mạo tuy không có gì là anh tuấn, nhưng lại có vài phần uy nghiêm trầm tĩnh. Tạo cho người ta một loại khí chất không giận tự uy. “Dương Mộ t·h·iền đâu? Ta chẳng phải đã bảo nàng ra gặp ta sao?” Thanh niên lườm lão giả tóc bạc một cái, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn nói. “Lớn m·ậ·t! Dám gọi thẳng tên Dương Tổng Trấn!” “Ngươi quá ngông cuồng!” “Thật sự là không coi c·ô·n Tiên Phủ ra gì!” Lão giả tóc bạc còn chưa kịp phản ứng, mấy Tiên Quan sau lưng ông ta đều đã tức giận. Tất cả đều trừng mắt nhìn thanh niên này. Lão giả tóc bạc cũng trầm mặt xuống. “Ngươi rốt cuộc là ai? Tiên phủ là nơi trọng địa, không phải chỗ ngươi có thể tùy tiện lên mặt. Nếu ngươi không nói được lý do thì hôm nay e là đừng hòng rời khỏi đây.”
Thanh niên kia thần sắc thản nhiên, vỗ vào túi trữ vật bên hông. Một chiếc lệnh bài xuất hiện trong tay. “Nhận ra vật này không?”
Lão giả tóc bạc nhìn chăm chú vào lệnh bài kia, sắc mặt lập tức kịch biến, toàn thân r·u·n rẩy. “Ngũ Trang m·ậ·t lệnh!” Lão giả tóc bạc vẻ mặt không thể tin nổi. “Ngươi...... ngươi là......” “Sao? Ngươi muốn cho nhiều người biết thân ph·ậ·n của ta hơn à?” Thanh niên ngữ khí không mấy thiện ý. “Không! Lão hủ lỡ lời!” Lão giả tóc bạc vội vàng ngậm miệng, rồi cúi đầu thật sâu trước thanh niên kia. “Không biết đại nhân giá lâm, không nghênh đón từ xa, mạo phạm nhiều, mong đại nhân thứ tội!” Mấy Tiên Quan đều ngơ ngác trước thái độ của lão giả tóc bạc. Người này là ai? Có thể khiến Trần Lão, tâm phúc của đại nhân tổng trấn phải kính sợ như vậy? Trần Lão kia chính là Tiên Tướng đứng đầu a. Ngoại trừ đại nhân tổng trấn, dù là các tông chủ đại tông Tiên Đạo ở c·ô·n Ngô Châu gặp lão cũng phải cung kính.
Lúc này, lòng Trần Lão đang run lên. Lạy trời! Ngũ Trang m·ậ·t Tham lại đột ngột đến. Sao trước đó không hề có một tin tức nào vậy? Chẳng lẽ đến chỗ chúng ta có chuyện gì? Mà hình như có ý không tốt thì phải. Mà oái oăm thay, Dương Tổng Trấn lúc này lại còn bế quan. Thời điểm đến đúng là không thể chê vào đâu được.“Ngươi lập tức nói với Dương Mộ t·h·iền, bảo nàng mau c·h·óng ra đây gặp ta.” Thanh niên kia không kiên nhẫn nói.“Đại nhân!” Trần Lão vội vàng giải t·h·í·c·h. “Dương Tổng Trấn đang bế quan, e là không t·i·ệ·n lắm.” “Hay là xin mời đại nhân vào tiên phủ nghỉ ngơi trước, đợi Dương Tổng Trấn xuất quan, hạ quan lập tức bảo nàng đến gặp đại nhân.”
Thanh niên lộ vẻ bất mãn. “Hễ ta đến là lại bế quan? Sao hả? Cố tình t·r·ố·n tránh không muốn gặp ta sao?” “Không, không, không, đại nhân không biết, Dương Tổng Trấn hằng năm vào lúc này đều sẽ bế quan, không phải cố ý t·r·ố·n tránh đại nhân, Dương Tổng Trấn chắc cũng không biết đại nhân sẽ đến vào lúc này.” Trần Lão vội nói.
Nghe vậy, sắc mặt thanh niên dịu lại đôi chút. “Vậy cũng được, ta sẽ ở trong tiên phủ đợi nàng xuất quan.” Lập tức tự mình đi về phía c·ô·n Tiên Phủ. Trần Lão và những người khác vội vàng cẩn t·h·ậ·n từng li từng tí theo sau. “Hạ quan mạo muội, không biết xưng hô đại nhân thế nào? Đến đây có chuyện gì quan trọng?” Vừa đi, Trần Lão thăm dò hỏi một câu. “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, biết nhiều không có gì tốt cho ngươi.” Thanh niên chậm rãi nói. “Dạ, dạ, hạ quan lỡ lời.” Trần Lão run rẩy, không dám hỏi gì nữa, nhưng trong lòng càng lúc càng lo lắng không yên.“Xem ra không có chuyện gì tốt lành rồi.”
Thanh niên nghênh ngang đi vào cửa lớn tiên phủ, không ai dám cản. Trần Lão đã sớm bí m·ậ·t truyền âm cho tất cả mọi người, bảo toàn tiên phủ đối đãi vị thanh niên này bằng lễ, không được phép làm càn dù chỉ là nửa điểm. Đám người trong tiên phủ dù vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy Trần Lão cung kính như vậy, họ cũng chỉ đành làm theo. “Cuối cùng cũng thuận lợi vào được, giờ thì phải xem Dương Mộ t·h·iền rốt cuộc là như thế nào thôi.” “Hy vọng lần này có thể thành công!” Thanh niên vẫn giữ thái độ cao ngạo, trong lòng thầm nghĩ.
Người này chính là Diệp Thanh Vân từ Càn Đạo Châu chạy đến. Lần này, Diệp Thanh Vân vẫn đích thân xuất hiện, lại còn lộ ra hình dáng thật của mình. Không còn cách nào. Danh tiếng Thiết Trụ lão tổ giờ đã quá nổi rồi, hơn nữa khuôn mặt sau khi Dịch Dung của hắn cũng đã bị nhiều người nhìn thấy. Nếu mà cứ mang khuôn mặt x·ấ·u xí kia tới thì có lẽ sẽ bị nhận ra. Vì vậy, đổi một gương mặt khác vẫn tốt hơn. Diệp Thanh Vân cũng không đi Dịch Dung nữa, mà quyết định dùng mặt thật của mình xuất động. Đỉnh cái mặt thật lên, cảm thấy tự tin hơn hẳn. Nắm bắt các loại thần thái cũng trôi chảy tự nhiên hơn. Tỉ như giờ phút này, Diệp Thanh Vân dùng thân ph·ậ·n Ngũ Trang m·ậ·t Tham đến c·ô·n Tiên Phủ, dù không có Ngũ Trang m·ậ·t lệnh, chỉ cần thần thái của hắn lúc này cũng đã có thể khiến đám quan chức c·ô·n Tiên Phủ không dám thất lễ. Huống chi là còn có cả Ngũ Trang m·ậ·t lệnh, thì căn bản sẽ không có gì đáng nghi.
Một đường đi đến đại điện, Trần Lão đã sớm cho người lui hết ra. Cả đại điện im phăng phắc. “Đại nhân, xin mời nghỉ ngơi một chút, hạ quan cái này......” Trần Lão vẫn đang nói thì Diệp Thanh Vân đã tự mình tiến đến chỗ bảo tọa tổng trấn, không coi ai ra gì ngồi xuống. Trần Lão thấy vậy thì mí mắt chỉ khẽ giật, cũng không dám nói gì thêm. Quyền thế của Ngũ Trang m·ậ·t Tham quá lớn. Nó tượng trưng cho sự uy nghiêm của Ngũ Trang. Đến bất cứ nơi nào cũng nhận được sự kính trọng tuyệt đối. Ai dám b·ấ·t· ·k·í·n·h? Đó là b·ấ·t· ·k·í·n·h với Ngũ Trang. Cho nên dù là các tổng trấn nơi khác cũng phải giữ thái độ cung kính trước mặt Ngũ Trang m·ậ·t Tham.“Ta không có nhiều thời gian, bảo Dương Mộ t·h·iền mau tới gặp ta.” Diệp Thanh Vân ngồi dựa vào bảo tọa tổng trấn, vẫn thúc giục đầy vẻ không kiên nhẫn. “Dạ! Hạ quan sẽ đi bẩm báo Dương Tổng Trấn ngay.” Trần Lão vội vàng lui xuống…
…Một nơi sâu kín, trong m·ậ·t thất yên tĩnh. Trận p·h·áp dày đặc, trùng điệp. Bên trong m·ậ·t thất, một nữ t·ử xinh đẹp mặc quan bào đen đang ngồi xếp bằng. Khuôn mặt nàng mỹ lệ, da trắng như tuyết, mặt mày mang vẻ kiều mị, nhưng lúc này đôi mày thanh tú đang nhíu lại, sắc mặt lúc xanh lúc tím. Khí tức quanh người cũng hỗn loạn, lúc mạnh lúc yếu, dường như chính nàng cũng khó mà kh·ố·n·g chế được. Nàng chính là Dương Mộ t·h·iền, tổng trấn c·ô·n Ngô Châu.
Dương Mộ t·h·iền đang cố gắng duy trì tiên khí của bản thân, đồng thời đã dùng không ít đan dược. Nhưng cuối cùng vẫn không thể ổn định.
Uỳnh!
Ngay lúc Dương Mộ t·h·iền dừng tu luyện, khí tức quanh người trong nháy mắt tán loạn, bị hấp thụ bởi trận p·h·áp xung quanh m·ậ·t thất, chứ không thực sự khuếch tán ra. “Ch·ế·t tiệt!!!” Dương Mộ t·h·iền nghiến răng, ánh mắt đầy vẻ oán h·ậ·n. “Đáng giận! Đáng giận! Đáng giận! Vì sao vẫn cứ như vậy? Ta rõ ràng đã ăn nhiều tiên đan, còn tìm được cả hai gốc linh dược vạn năm kia, sao vẫn không thể ổn định tu vi?” “Rốt cuộc là vì sao chứ?” Dương Mộ t·h·iền gầm lên, mái tóc dài ngang eo tung bay, trông vô cùng dữ tợn. May mà bên ngoài m·ậ·t thất có trận p·h·áp cách âm, nên Dương Mộ t·h·iền mới tùy ý p·h·át tiết như vậy.
Sau một hồi gào th·é·t chửi bới, tâm trạng Dương Mộ t·h·iền vẫn không khá hơn chút nào, n·g·ư·ợ·c lại còn trở nên càng nóng nảy. “Không được! Nếu cứ tiếp tục như vậy, vấn đề tu vi của ta sớm muộn gì cũng sẽ bị bại lộ!” “Đến lúc đó, cái chức tổng trấn này chắc chắn sẽ không giữ được!” “Ta nhất định phải mau c·h·óng có được quả Nhân sâm mới được!” Dương Mộ t·h·iền âm thầm nghĩ.
Ngay lúc đó, ngọc giản truyền tin bên hông bỗng có động tĩnh. Dương Mộ t·h·iền vốn đã bực bội, liền giơ ngọc giản lên, đầy tức giận quát vào ngọc giản.“Chẳng phải đã nói là không có việc gì thì đừng làm phiền ta sao?” “Không hiểu tiếng người của ta có đúng không?”
Trong ngọc giản, giọng Trần Lão gấp gáp truyền đến. “Đại nhân bớt giận! Hạ quan cũng không muốn làm phiền vào lúc này, nhưng thật sự là có chuyện khẩn cấp!” “Ngũ Trang m·ậ·t Tham đã tới! Còn bảo đại nhân nhanh chóng ra gặp hắn!”
Nghe những lời này, sắc mặt Dương Mộ t·h·iền đang định nổi giận lập tức kịch biến. “Ngũ Trang m·ậ·t Tham? Cái gì mà Ngũ Trang m·ậ·t Tham?” “Hạ quan cũng không rõ, người đó đột nhiên tới, hơn nữa còn cầm Ngũ Trang m·ậ·t lệnh, tuyệt đối không thể là giả được!” Giọng của Trần Lão đầy bất đắc dĩ và bối rối. Khiến Dương Mộ t·h·iền ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Nàng vội vàng thu hồi trận p·h·áp bên ngoài m·ậ·t thất, hấp tấp rời khỏi. Vừa lúc Trần Lão đang đợi ở bên ngoài m·ậ·t thất. Thấy Dương Mộ t·h·iền đi ra, Trần Lão vội vàng cúi đầu hành lễ.“Người ở đâu?” Dương Mộ t·h·iền vừa đi vừa hỏi.“Ở ngay đại điện.” Dương Mộ t·h·iền sắc mặt ngưng trọng, trong lòng lại càng thêm nghi hoặc. Sao lại đột nhiên có một Ngũ Trang m·ậ·t Tham đến? Lẽ nào chuyện của ta đã bị bại lộ? Nghĩ đến đây, Dương Mộ t·h·iền bất giác giật mình, toàn thân căng thẳng bất an. Bước chân cũng trở nên nặng nề hơn. Nàng sợ nhất là bí m·ậ·t của mình bị Ngũ Trang phát hiện. Từ trước đến nay, nàng vẫn luôn cho rằng mình ẩn nấp rất kỹ, dù là người trong c·ô·n Tiên Phủ cũng không ai biết tình hình của nàng. Thế nhưng bây giờ, Ngũ Trang m·ậ·t Tham đột nhiên xuất hiện, khiến Dương Mộ t·h·iền không khỏi suy đoán theo chiều hướng xấu nhất.
Cho đến khi Dương Mộ t·h·iền mặt mày nghiêm nghị bước vào đại điện. Vừa bước vào đã nhìn thấy Diệp Thanh Vân đang ngồi trên bảo tọa của mình. Dương Mộ t·h·iền khẽ giật mình, vừa định lên tiếng. Diệp Thanh Vân bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt băng lãnh nhìn Dương Mộ t·h·iền. “Dương Mộ t·h·iền, ngươi có biết tội của mình không?” Một tiếng quát đanh thép vang vọng cả đại điện. Khiến Dương Mộ t·h·iền kinh hãi, người run lên, mặt cắt không còn giọt m·á·u.
Bạn cần đăng nhập để bình luận