Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 676: Nhìn cô nàng khiến người thể xác tinh thần vui vẻ

Chương 676: Nhìn cô nàng khiến người thể xác tinh thần vui vẻ. Lão già này thích đến thanh lâu ư? Diệp Thanh Vân không nén được mà nhìn Bùi Nguyên Trọng. Cũng hay đấy. Người ta sắp xuống lỗ đến nơi rồi, mà vẫn còn tìm thú vui ở thanh lâu? Người ta già bảy tám mươi tuổi, ai mà chẳng ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức. Lão nhân này ngược lại hay, suốt ngày chạy ra thanh lâu. Ông không chết thì ai chết? Diệp Thanh Vân thật cạn lời. Còn Bùi Hồng Ngọc thấy sắc mặt Diệp Thanh Vân trở nên kỳ quái liền vội vàng giải thích: “Quốc sư, ông nội ta nói không phải… không phải thanh lâu kia, mà là…” Diệp Thanh Vân xua tay: “Ngươi không cần nói nữa, ta hiểu mà.” Nói rồi, Diệp Thanh Vân nhìn Bùi Nguyên Trọng bằng ánh mắt phức tạp. “Lão gia, tuy thanh lâu thực sự là nơi khiến người lưu luyến quên lối về, nhưng dù sao chúng ta cũng lớn tuổi rồi.” “Nếu ông còn trẻ ra mười tuổi thì đi thanh lâu còn được.” “Nhưng sau này vẫn là đừng đi nữa, nghỉ ngơi dưỡng sức vẫn là quan trọng.” “Hay là đợi ông dưỡng sức khỏe tốt rồi, chúng ta cùng nhau kết bạn đi thanh lâu vui chơi.” Vừa nói, Diệp Thanh Vân vừa bày ra bộ dạng “ta hiểu mà” khiến ông cháu Bùi Nguyên Trọng vô cùng lúng túng. Nhất là Bùi Hồng Ngọc. Hóa ra vị quốc sư này lại thích đi thanh lâu chơi bời. Trước đây quả thật không nhìn ra, giấu kín quá. Xem ra sau này phải dặn dò Nguyên Tu, không được học theo thói hư của vị quốc sư này. “Khụ khụ, quốc sư hiểu lầm rồi.” Bùi Nguyên Trọng vội vàng giải thích. Nếu không nói rõ ràng thì cả đời thanh danh của ông coi như tan tành. Ông đã sắp chết đến nơi rồi mà còn bị người khác hiểu lầm là thích thanh lâu, thì đúng là làm mất mặt Bùi gia hết. “Hiểu lầm rồi?” Diệp Thanh Vân ngẩn ra, cười nói: “Lão tướng quân không cần ngại, đi thanh lâu thôi mà, có gì đâu? Chúng ta đều là đàn ông, đi thanh lâu có gì lạ?” Lúc này, Diệp Thanh Vân bỗng cảm nhận được một ánh mắt không thiện ý. Quay đầu lại nhìn, thì thấy Bùi Hồng Ngọc đang nhìn mình với vẻ mặt không vui. Diệp Thanh Vân lúc này mới ý thức được mình đã lỡ lời. “Đương nhiên rồi, thanh lâu không phải là nơi tốt đẹp gì, nếu có thể thì đừng đến vẫn tốt hơn.” Vội vàng nói lại cho phải. Bùi Hồng Ngọc mới thu lại ánh mắt khó chịu. Diệp Thanh Vân âm thầm lau mồ hôi. Hắn suýt quên mất mình là sư phụ của Lý Nguyên Tu. Mà Bùi Hồng Ngọc sắp kết hôn với Lý Nguyên Tu rồi, kết quả mình lại ngồi thảo luận chuyện thanh lâu với ông của người ta. Quả thực là quá thất lễ, khó trách Bùi Hồng Ngọc lại không vui. “Quốc sư à, ngươi thật sự hiểu lầm rồi.” Bùi Nguyên Trọng vừa cười vừa mếu. “Sao?” Diệp Thanh Vân ngơ ngác. “Ta nói không phải thanh lâu.” “Không phải thanh lâu? Vậy thì là Di Hồng Viện?” “…” “Thực ra Di Hồng Viện cũng không tệ.” “Ta nói là khánh lầu, không phải thanh lâu.” “Lầu gì cơ?” “Khánh lầu! Ăn mừng khánh!” Bùi Nguyên Trọng nghiến răng nói. Ông suýt nữa bị Diệp Thanh Vân làm tức chết ngay tại chỗ. Diệp Thanh Vân nghe xong thì bừng tỉnh, thì ra không phải thanh lâu mà là khánh lầu. Diệp Thanh Vân lập tức cảm thấy vô cùng lúng túng. Xong rồi! Đúng là “chết nhục” mà. Danh tiếng của Diệp đại quốc sư ta tiêu rồi. Nếu chuyện này truyền ra thì sau này khi nhắc đến Diệp đại quốc sư ta, chẳng phải người ta sẽ nói “vị quốc sư này rất thích thanh lâu” sao? Nghĩ đến đây thôi, Diệp Thanh Vân chỉ muốn tìm cái hố nào mà chui xuống ngay. “Khụ khụ, vậy khánh lầu là chỗ nào?” Diệp Thanh Vân da mặt dày, vẫn cố hỏi. “Khánh lầu là nhạc phường tốt nhất ở Trường An, ca kỹ vũ nữ ở đó đều là hạng nhất Đại Đường.” “Ta không có sở thích gì, lúc rảnh rỗi thì thích đến khánh lầu nghe vài khúc nhạc.” Bùi Nguyên Trọng nói. Diệp Thanh Vân nghe xong, thì cũng không tệ. Tuy không phải là nơi “tìm hoa hỏi liễu” như thanh lâu, nhưng có ca kỹ vũ nữ, ai biết được ông lão này đi nghe nhạc hay là nhìn gái? Có mà đi nghe nhạc à? Ta nghi ông tham sắc thì có. “Lão tướng quân thích nghe hát sao?” Diệp Thanh Vân tò mò hỏi. Bùi Nguyên Trọng gật đầu. “Ta cả đời đều cầm đao múa thương, giờ không cần chinh chiến nữa, nghe vài khúc nhạc cũng thấy thư thái.” Diệp Thanh Vân xoa cằm rồi nhìn Bùi Nguyên Trọng. Trong đầu đột nhiên nảy ra một ý. Tục ngữ nói “ngắm gái giúp tâm tình vui vẻ”. Tuy Bùi Nguyên Trọng không ngắm gái mà chỉ nghe hát, nhưng cũng như nhau cả thôi. Thay vì nghĩ đủ cách để kéo dài tuổi thọ, chi bằng nhân lúc còn sức lực mà nghe nhạc ngắm gái nhiều hơn. Như thế chẳng phải tốt sao? Tâm trạng vui vẻ lên, sống thêm hai ba năm cũng chưa biết chừng. Cho dù không kéo dài được tuổi thọ, thì trước khi đi cũng phải vui vẻ mới được, ít nhất cũng là đưa ông lão đi vui vẻ. “Ta có một biện pháp có lẽ có thể kéo dài tuổi thọ cho lão tướng quân.” Diệp Thanh Vân nói. Bùi Nguyên Trọng vừa nghe liền xúc động: “Quốc sư thật sự có biện pháp sao?” Diệp Thanh Vân gật đầu: “Cũng không dám nói chắc chắn được, nhưng dù sao cũng tốt hơn là bó tay.” “Đúng đúng đúng, quốc sư nói đúng.” Bùi Nguyên Trọng kiềm nén sự xúc động: “Vậy không biết biện pháp của quốc sư là gì?” Diệp Thanh Vân nhìn Bùi Hồng Ngọc: “Làm phiền Hồng Ngọc đến khánh lầu một chuyến, mời tất cả ca kỹ và vũ nữ giỏi nhất đến đây.” “Hả?” Bùi Hồng Ngọc kinh ngạc. Bùi Nguyên Trọng cũng ngơ ngác. Diệp Thanh Vân lại nghiêm mặt: “Không cần hỏi nhiều, cứ đi mời là được rồi.” “Dạ, ta đi ngay.” Thấy Diệp Thanh Vân nghiêm túc, Bùi Hồng Ngọc không dám hỏi gì thêm, vội vàng đi ngay. Bùi Nguyên Trọng vẫn còn ngơ ngác, không hiểu Diệp Thanh Vân muốn mời ca kỹ vũ nữ của khánh lầu đến đây làm gì. Cho dù có mời họ đến phủ hát múa, thì liệu có giúp ông kéo dài tuổi thọ không? Làm gì có chuyện dễ như vậy? Nhưng dù sao danh tiếng của Diệp Thanh Vân cũng ở đó, nên dù có nghi ngờ, Bùi Nguyên Trọng vẫn không hỏi mà kiên nhẫn chờ đợi. Một lúc sau, Bùi Hồng Ngọc trở về, còn mang theo không ít người. Mười ca kỹ có giọng hát ngọt ngào, hai mươi vũ nữ dáng vẻ uyển chuyển. Khi Diệp Thanh Vân thấy đám ca kỹ vũ nữ này thì mắt cũng sáng rỡ. Quỷ quỷ! Thảo nào lão già quái dị kia lại thích đến khánh lầu. Cô nào cô nấy đều tuyệt sắc thế này, ai nhìn mà chẳng ngơ ngẩn? Đám ca kỹ vũ nữ này đều rất bình tĩnh. Bởi vì bọn họ được mời đến phủ quan quyền quý tộc không phải một hai lần nên đã sớm thành quen. Đương nhiên, họ chỉ bán nghệ chứ không bán thân, chỉ làm đúng bổn phận chứ không vượt quá giới hạn. “Tham kiến đại tướng quân, tham kiến quốc sư đại nhân!” Các ca kỹ vũ nữ đồng loạt cúi chào Bùi Nguyên Trọng và Diệp Thanh Vân. Diệp Thanh Vân nhìn họ: “Đem sở trường của các ngươi ra biểu diễn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận