Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1640 tại chỗ thương lượng cửa sau

"Ngươi muốn c·hết!" Long Hương Hương nhướng mày, giận dữ quát. Diệp Thanh Vân cười ha hả, không thèm để ý đến người phụ nữ này. Trực tiếp tiến về phía trước. Tiền Như Sơn thấy Diệp Thanh Vân và Long Hương Hương đối đầu nhau như vậy thì trong lòng kinh ngạc. Nam nhân xấu xí trẻ tuổi này là ai? Trông có vẻ bình thường, chẳng có lai lịch gì. Vì sao lại dám khiêu chiến với đại tiểu thư Ngọc Long Tông? “Ha ha, không biết vị khách quý này xưng hô thế nào?” Tiền Như Sơn không dám hờ hững, vội chắp tay hỏi. “Tại hạ Triệu Thiết Trụ!” Triệu Thiết Trụ? Nghe thấy cái tên này, Tiền Như Sơn không khỏi giật mình. Lập tức phản ứng kịp. Ánh mắt kinh ngạc nhìn Diệp Thanh Vân. “Chẳng lẽ, ngài chính là Thiết Trụ lão tổ đang nổi danh dạo gần đây?” “Chút hư danh, không đáng nhắc tới.” Diệp Thanh Vân tỏ ra rất lạnh nhạt, trên mặt bình thản như không. Cứ như một vị cao nhân thoát tục ngoài đời. Tiền Như Sơn thầm kinh hãi. Tên tuổi Thiết Trụ lão tổ gần đây không hề nhỏ. Tiên thành Thiên Khuyết Cung là nơi thông tin vô cùng nhanh nhạy, đương nhiên không thể chưa từng nghe qua. Chỉ là Tiền Như Sơn rất nghi ngờ, Thiết Trụ lão tổ nhiều nhất cũng chỉ là một tán tu có chút lợi hại. Sao dám khiêu chiến với đại tiểu thư Ngọc Long Tông? “Nghe danh Thiết Trụ lão tổ đã lâu, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là danh bất hư truyền.” “Không biết ngài có lệnh khách quý trong tay không?” Tiền Như Sơn tươi cười hỏi. Diệp Thanh Vân không nói gì, Tuệ Không đã lấy lệnh khách quý ra. Lệnh khách quý này là Vạn Bảo Thương Hội đưa cho Diệp Thanh Vân khi bán Xích Huyết Hung Viên trước đó. Lúc ấy Diệp Thanh Vân còn không để ý. Sau này Lý Đại Cường đến mời mình tham gia hội đấu giá, Diệp Thanh Vân mới ý thức được sự quan trọng của lệnh khách quý này. Nếu không có, còn phải nghĩ cách mới có được, như vậy không tránh khỏi hơi phiền phức. Tiền Như Sơn liếc nhìn lệnh khách quý trong tay Tuệ Không, thần sắc hơi xấu hổ. “Ừm, đây là lệnh khách quý hạ phẩm cấp thấp nhất, ngài có thể vào hội trường, nhưng chỉ có thể ngồi ở những vị trí khuất phía sau.” Diệp Thanh Vân nghe xong, trong lòng không khỏi khó chịu. Ban đầu còn tưởng Vạn Bảo Thương Hội biết đối nhân xử thế, dù là tán tu hay thế lực lớn, đều đối xử bình đẳng như nhau. Không ngờ rằng. Ở cái lệnh khách quý này lại phân chia thứ bậc như thế? Mặc dù Diệp Thanh Vân cũng không để ý lắm, nhưng có chút khiến người ta khó chịu. “Chậc chậc, hóa ra ngươi chỉ có lệnh khách quý hạ phẩm thôi à?” Lúc này, Long Hương Hương đã đi tới, trong tay đang cầm một vật. Lệnh khách quý thượng phẩm! Giống với lệnh khách quý của Đoàn gia nhị công tử đã vào trước đó, là lệnh khách quý có phẩm chất cao nhất. “Long đại tiểu thư!” Tiền Như Sơn lập tức không để ý tới Diệp Thanh Vân nữa, quay người cúi chào Long Hương Hương. Rõ ràng là khiêm tốn và kính sợ hơn nhiều so với khi đối đãi với Diệp Thanh Vân. “Tiền chưởng quỹ không cần đa lễ.” Long Hương Hương nói xong, ánh mắt chế nhạo nhìn Diệp Thanh Vân. “Loại người như ngươi, căn bản không có tư cách so sánh với chúng ta.” “Nên thành thật đợi ở cái chỗ ngươi nên đợi đi.” Diệp Thanh Vân mặt không cảm xúc. Tuy trong lòng rất nóng, rất muốn đè ả nương môn họ Long này xuống đất làm một trận Long Kỵ Sĩ. Đáng tiếc là không thể. Người ta có lai lịch, có thế lực hơn ngươi. Không còn cách nào khác. Diệp Thanh Vân không muốn để ý nhiều, đang định đi vào trong. Nhưng đúng lúc này. Tiền Như Sơn chợt giật mình, lấy ra một viên ngọc truyền tin giản. “Cái gì?” Vừa nghe xong, sắc mặt Tiền Như Sơn kịch biến. Ánh mắt kinh ngạc nhìn Diệp Thanh Vân. Diệp Thanh Vân bị nhìn mà có chút không hiểu ra sao, nghĩ bụng, tên này thấy tiền sáng mắt, không đi nịnh bợ ả nương môn họ Long kia, lại nhìn ta chằm chằm làm gì? Chẳng lẽ tên này là đồ biến thái? “Thiết Trụ lão tổ, vừa rồi có chỗ thất lễ, mong ngài thứ lỗi!” Nụ cười giả tạo trên mặt Tiền Như Sơn đã biến mất, thay vào đó là một sự kính sợ. Diệp Thanh Vân và hai người bên cạnh đều có chút mộng trước thái độ của người này. Long Hương Hương ở bên cạnh cũng đầy vẻ hoang mang. Chỉ thấy Tiền Như Sơn vội vàng lấy một lệnh khách quý từ trong túi trữ vật, rõ ràng là lệnh khách quý thượng phẩm giống với của Long Hương Hương. Cung kính đưa cho Diệp Thanh Vân. “Đây là lệnh khách quý thượng phẩm, với lệnh này, ngài có thể nghỉ ngơi ở nhã gian.” Nhã gian, là chỗ chỉ người có lệnh khách quý thượng phẩm mới được hưởng dụng. Không cần phải chen chúc với tu sĩ khác trong hành lang, không chỉ rộng rãi, mà còn có chuyên gia của Vạn Bảo Thương Hội phục vụ. Nhưng thông thường chỉ có người của những thế lực lớn mới có tư cách có lệnh khách quý thượng phẩm. Giống như Diệp Thanh Vân, đến nơi rồi, mà Vạn Bảo Thương Hội lại một mình đưa ra lệnh khách quý thượng phẩm, còn là độc nhất nữa. Nói trắng ra là, đây đã là công khai đi cửa sau. Khiến các tu sĩ ở đó đều kinh ngạc không thôi. Long Hương Hương cũng choáng váng. Chân trước nàng còn đang chế giễu lệnh khách quý hạ phẩm của Diệp Thanh Vân, kết quả Tiền Như Sơn quay ngoắt liền lấy lệnh khách quý thượng phẩm đưa cho Diệp Thanh Vân. Chẳng phải là đang đánh vào mặt nàng sao? Long Hương Hương lập tức nổi giận. “Tiền chưởng quỹ, rốt cuộc Vạn Bảo Thương Hội các người đang làm cái gì vậy? Tại sao lại một mình đưa thêm lệnh bài cho người này?” “Hắn chỉ là một kẻ tán tu, có tư cách gì so sánh với chúng ta?” Tiền Như Sơn không ngừng kêu khổ, hắn không hiểu vì sao lại ra thế này. Mới vừa rồi là hội trưởng Vạn Bảo Thương Hội đích thân gửi tin tới, bảo hắn sắp xếp như vậy. Tiền Như Sơn nào dám vi phạm? Chỉ có thể làm theo. “Người này tuyệt đối không phải tán tu bình thường!” “Có lẽ tán tu chỉ là thân phận hắn cố tình thể hiện ra, kì thực có lai lịch lớn!” Tiền Như Sơn thầm phỏng đoán. “Long đại tiểu thư, việc này là ý của hội trưởng, nếu Long đại tiểu thư thấy bất mãn, có thể sau khi kết thúc đấu giá, tự mình cùng hội trưởng nói lại chuyện này.” Tiền Như Sơn bình tĩnh nói. “Ý của hội trưởng?” Long Hương Hương ngơ ngác, có chút không thể tin nhìn Diệp Thanh Vân. “Ngươi vậy mà quen biết hội trưởng Vạn Bảo Thương Hội?” Diệp Thanh Vân: “???” Nguyên lai ta biết hội trưởng Vạn Bảo Thương Hội sao? Nhưng bản thân mình sao lại không biết? Nhưng lúc này, Diệp Thanh Vân có thể nhút nhát được sao? Tự nhiên là cười nhạt một tiếng, lộ ra một chút khinh thường, rồi nghênh ngang đi vào hội trường. Trong nhất thời, rất nhiều tu sĩ ở đó đều nhìn Diệp Thanh Vân bằng ánh mắt kính sợ. Đều suy đoán Diệp Thanh Vân có lai lịch rất lớn, tuyệt đối không kém so với các thế lực lớn như Tam Đại Long Tông hay Kim Đỉnh Đoàn Gia. Long Hương Hương nhìn bóng lưng Diệp Thanh Vân nghênh ngang rời đi, không khỏi giận dữ. “Đại tiểu thư, vào trong trước đi.” Tô Lão ở bên nói. “Hừ!” Long Hương Hương đầy mình khó chịu, hứng thú tham gia đấu giá vốn có đã giảm đi ba phần....... Tầng cao nhất của Vạn Bảo Thương Hội. Hai bóng người đứng cạnh nhau. Một người là Dương Thương, thành chủ của tiên thành Thiên Khuyết Cung. Người còn lại là Thẩm Cô Hồng, hội trưởng Vạn Bảo Thương Hội. Thẩm Cô Hồng có vẻ ngoài khoảng hơn 40 tuổi, thân thể thẳng tắp, diện mạo tuấn tú, khí độ bất phàm. Đứng cạnh Thẩm Cô Hồng, Dương Thương lại có vẻ thật thà chất phác. “Lão Dương, vì sao ngươi lại để ý đến Thiết Trụ lão tổ kia như vậy? Còn cố ý đến Vạn Bảo Thương Hội, bảo ta làm ra an bài như thế?” Thẩm Cô Hồng nhìn người đến người đi ở lối vào hội trường phía dưới, có chút khó hiểu hỏi. Hóa ra. Việc Tiền Như Sơn đưa lệnh khách quý thượng phẩm cho Diệp Thanh Vân, không phải ý của Thẩm Cô Hồng, mà là xem mặt mũi của thành chủ Dương Thương. Dương Thương mở lời, Thẩm Cô Hồng tự nhiên sẽ nể mặt hắn. Chỉ là Thẩm Cô Hồng không hiểu rõ, thân là thành chủ Dương Thương, có cần thiết phải chiếu cố cái người được gọi là Thiết Trụ lão tổ này đến vậy không? “Khụ khụ, thân phận của người này, Dương mỗ không tiện nói nhiều.” Dương Thương có vẻ mặt phức tạp, một vẻ mông lung khó hiểu hiện trên mặt. Chính vì thái độ mơ hồ không rõ này, càng khiến cho Thẩm Cô Hồng tò mò và nghi ngờ trong lòng. “Dương thành chủ, người này lẽ nào là……” Dương Thương lập tức khoát tay. “Thẩm hội trưởng, mặc kệ ngươi suy đoán trong lòng như thế nào, Dương mỗ cũng không thể nói nhiều.” “Chỉ mong Thẩm hội trưởng có thể hiểu rõ, đừng đi thăm dò thân phận và lai lịch của người này.” “Nếu không, e là sẽ mang đến mầm họa cho Vạn Bảo Thương Hội!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận