Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 432: Dũng cảm dê dê

Dương Đỉnh Thiên, là cái tên mà con dê con có sừng đỏ tự đặt cho mình. Sau vô số lần bị thỏ và Tam Yêu bắt nạt, dê con sừng đỏ âm thầm thề rằng, sau này mình phải làm một con cừu đội trời đạp đất. Kết quả là, cái tên Dương Đỉnh Thiên này ra đời. Dê con sừng đỏ cực kỳ hài lòng với cái tên này. Tuy nhiên, lần nào nó cũng bị thỏ và Tam Yêu đánh cho lăn lộn đầy đất. Nhưng dê con sừng đỏ mỗi lần đều tự gọi tên mình, sau đó như một con mãnh hổ xuống núi xông lên. Rồi lại tiếp tục bị đánh. Dê con sừng đỏ vừa kêu gào vừa lao đến. Thỏ và Tam Yêu đều ngơ ngác nhìn. "Đậu mợ! Tên này trâu bò quá!" "Đúng thế! So với ta con trâu này còn muốn trâu hơn!" "Nó sẽ không bị nướng ăn đấy chứ?" "Ta thấy nguy!" Mọi người đang vui vẻ trong sân, lúc này cũng bị con dê sừng đỏ đột nhiên xông tới làm cho kinh ngạc một chút. Dê con sừng đỏ như đi vào chỗ không người. Nơi nó đến, mọi người đều kinh hãi tránh né. Mọi người thực sự không biết con dê này lao tới là làm gì. Dù sao đây cũng là con cừu mà Diệp Thanh Vân nuôi, mọi người cũng không dám làm nó bị thương, chỉ có thể tránh đi. "Hừ hừ! Bọn họ đều sợ ta!" Trong lòng dê con sừng đỏ vô cùng đắc ý. Càng kiên định niềm tin của bản thân và Diệp Thanh Vân liều mạng. Coi như gia không lật tung đít ngươi thì cũng lật nát! "Diệp công tử cẩn thận!" Bạch Tố Y không nhịn được hô một tiếng. Diệp Thanh Vân quay đầu nhìn lại. Ghê thật! Dê con sừng đỏ bốn vó tung bay, liền chạy theo mình xông tới rồi. Xem cái tư thế kia, hận không thể đâm sống bản thân. Diệp Thanh Vân bĩu môi một cái. Đứng dậy đạp một cước. Phanh!!! Dê con sừng đỏ đột nhiên bay ra ngoài. Khi nó bay trên không trung, dê con sừng đỏ cảm thấy một trận mê mang. Ta là ai? Ta ở đâu? Tại sao ta lại đang bay? Tiếp đó. Phù phù! Dê con sừng đỏ trực tiếp ngã xuống bên ngoài sân nhỏ. Liền lật nhào mấy vòng. Đầu óc quay cuồng, nửa ngày không đứng dậy nổi. "Chết tiệt! Ta vậy mà chủ quan rồi!" Dê con sừng đỏ lắc đầu, không phục. Nó cảm thấy mình đã chủ quan rồi. Nếu không, nhất định đã cho Diệp Thanh Vân đáng chết kia lên đống lửa. "Gia liều với ngươi rồi!" Dê con sừng đỏ lại một lần nữa lao đến. Gọi là một cái hung hãn không sợ chết. Mọi người thấy đều cảm thấy kỳ quái. Không biết còn tưởng rằng con cừu này với Diệp Thanh Vân có thù giết cha gì đấy. Khi dê con sừng đỏ lại một lần nữa xông tới sau lưng Diệp Thanh Vân, Diệp Thanh Vân cũng không kiên nhẫn nữa. Trực tiếp một tay ấn chặt đầu dê con sừng đỏ. Dê con sừng đỏ tức khắc bị ấn ghì trên mặt đất. "Tin hay không ta đem ngươi nướng?" Diệp Thanh Vân trừng mắt nói. Dê con sừng đỏ không hề sợ hãi, thở phì phò trừng mắt Diệp Thanh Vân. Tất cả mọi người đều dở khóc dở cười. Vị Diệp cao nhân này thế nào lại gây chuyện với một con cừu vậy? Diệp Thanh Vân tức giận. Nhiều khách nhân như vậy ở đây. Tên này lại chạy ra muốn húc mông mình. Quả thực là muốn để cho mình mất hết mặt mũi. "Ta hôm nay thật sự sẽ nướng ngươi!" Diệp Thanh Vân nổi giận. Trực tiếp mang một con đao đến. Dê con sừng đỏ rốt cục cũng sợ. Vội vàng lăn lê bò toài chạy ra ngoài sân. Diệp Thanh Vân cũng chỉ dọa nó một chút mà thôi. Không thật sự định nướng dê con sừng đỏ. Chủ yếu là dê con sừng đỏ này luôn đối nghịch với mình, hễ có cơ hội là muốn đến húc mình. Giải quyết xong dê con sừng đỏ, Diệp Thanh Vân tiếp tục chế biến món dê nướng nguyên con của mình. Để chế biến món dê nướng nguyên con này, Diệp Thanh Vân cố ý chọn ba con dê con vừa béo vừa non. Mật ong và tương liệu cũng đều do Diệp Thanh Vân tỉ mỉ chuẩn bị. Lúc này một lần nữa thoa lên dê nướng nguyên con, mùi thơm càng ngày càng đậm. Toàn bộ đỉnh Phù Vân Sơn đều bao phủ dưới làn hương thơm này. Làm cho người ta thèm thuồng. Mà dê nướng nguyên con đã được thoa mật ong và tương liệu cũng tỏa ra màu vàng óng ánh. Nhìn là muốn ăn ngay. Ngay sau đó, Đại Nham Tùng và Mục Thu Thủy cũng tới. Bọn họ ở khá xa, nên đến hơi muộn một chút. Hai người đến rồi, liền cùng mọi người hàn huyên một hồi. Mặc dù có người không quen biết, nhưng có Diệp Thanh Vân ở đây, tự nhiên rất nhanh đã làm quen được. "Hai vị, rượu thuốc ta tặng lúc trước, hiệu quả cũng không tệ chứ?" Diệp Thanh Vân tùy ý hỏi một câu. Vừa nghe câu này, những người có mặt ngoại trừ vợ chồng Hoàng Phúc Sinh, những người khác đều đồng loạt nhìn về phía Đại Nham Tùng và Mục Thu Thủy. Ánh mắt mỗi người đều mang theo vẻ ngưỡng mộ và ghen tị. Đại Nham Tùng và Mục Thu Thủy cảm nhận được ánh mắt của mọi người, trong nhất thời cũng có chút lúng túng. Nhưng điều này cũng chứng minh một điều, đồ vật từ tay Diệp Thanh Vân đưa ra, chắc chắn đều không tầm thường. "Diệp công tử, rượu thuốc kia hiệu quả phi thường tốt!" Đại Nham Tùng vẻ mặt vui mừng nói. "Hiệu quả tốt là được, ta còn lo rượu thuốc đó không có tác dụng gì với người tu luyện các ngươi." Diệp Thanh Vân gật đầu nói. Rồi tiếp tục chuyên tâm chế biến dê nướng nguyên con. Nhưng những người khác thì không thể bình tĩnh được nữa. Từng người từng người đều tiến đến trước mặt Đại Nham Tùng và Mục Thu Thủy. "Hai vị, Diệp công tử tặng cái gì rượu thuốc cho các ngươi vậy?" "Lấy ra cho ta xem thử một chút nào." "Đúng vậy, không thể cất riêng." Đại Nham Tùng và Mục Thu Thủy há có thể lấy rượu thuốc ra? Nếu như lấy ra, phỏng chừng sẽ không còn lại bao nhiêu. "Ngạch, không mang theo ra, thật sự xin lỗi." Đại Nham Tùng mặt dày mày dạn, nói dối mà mặt không đỏ tim không đập. Mục Thu Thủy im lặng không nói. Nàng không quen nói dối. Vừa nói dối sắc mặt của nàng sẽ bối rối, rất dễ bị phát hiện. Dứt khoát liền không nói. Giả vờ lạnh lùng! "Không mang?" Mọi người một trận thất vọng. Nhưng vẫn không nhịn được hỏi thăm hiệu quả của rượu thuốc. Đại Nham Tùng đảo mắt một vòng. "Rượu thuốc do Diệp công tử tặng, hiệu quả cần phải nói sao?" "Võ Hoàng bệ hạ cần phải biết rõ, hai người chúng ta trước bị Tư Mã Diễm tự bạo gây thương tích, nhưng uống rượu thuốc của Diệp công tử, vết thương trong nháy mắt đã khỏi hẳn." Mọi người nghe vậy kinh hãi. "Thần kỳ như vậy sao?" Đại Nham Tùng cười hắc hắc. "Đây đã tính là gì, thương thế của chúng ta không chỉ trong nháy mắt đã khỏi hẳn, mà tu vi của ta cũng tăng lên một đoạn." "Còn có thể tăng trưởng tu vi?" Mọi người càng chấn kinh hơn. "Nào chỉ vậy! Các ngươi không phát hiện ra ta trở nên trẻ hơn một chút sao?" Đại Nham Tùng chỉ vào mặt mình. Mọi người lúc này mới phát hiện, Đại Nham Tùng quả thực trở nên tươi tỉnh hơn một chút. Cả người tràn đầy sức sống. Trong lòng mọi người ngưỡng mộ vô cùng. Có thể chữa thương, có thể tăng lên tu vi, còn có thể tăng trưởng thọ nguyên? Cái này đâu phải là rượu thuốc? Rõ ràng chính là thần tửu a! Mà nghe nói, rượu này dường như số lượng còn không ít. Đáng tiếc mọi người không được nếm thử. Cũng không ai mặt dày xin Diệp Thanh Vân. "Sao mà náo nhiệt vậy." Một giọng cười ôn hòa vang lên. Chỉ thấy một người đàn ông cẩm bào tuấn dật phi phàm ngự không mà đến, từ từ hạ xuống đất. Mạnh Du Nhiên! Giáo chủ Huyền Hoàng Giáo! Cũng là một trong những tân khách mà Diệp Thanh Vân mời lần này. Mạnh Du Nhiên đến, khiến bầu không khí trở nên có chút khác biệt. Nhất là Mục Thu Thủy. Vẻ mặt của nàng ngay lập tức lộ ra sự lạnh lẽo dày đặc. "Mạnh Du Nhiên, ngươi đến đây làm gì?" Mục Thu Thủy bước lên phía trước, ánh mắt cực kỳ bất thiện nhìn chằm chằm Mạnh Du Nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận