Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 469: Ngươi nhanh như vậy sao?

Chương 469: Ngươi nhanh vậy sao? Hai chữ "song tu" được Diễm Thiền nói ra từ trong lồng ngực, không những không hề nhục nhã mà ngược lại có chút ngạo nghễ cùng đắc ý. Tề Mộc Phong và Mai Nhược Lan nghe vậy cảm thấy có chút không quen. Đặc biệt là Mai Nhược Lan, lộ ra vài phần chán ghét. Với thân là phụ nữ, nàng không thể chấp nhận được loại tâm tính của Diễm Thiền này. Đem chuyện song tu đặt trên miệng, đã vậy còn yêu diễm mê người. Thật là không biết xấu hổ! Mai Nhược Lan quay đầu nhìn lại, phát hiện chồng mình là Tề Mộc Phong, thế mà cũng đang nhìn chằm chằm Diễm Thiền, tức khắc giận không có chỗ phát tiết. Tề Mộc Phong cũng rất lúng túng. Thực ra hắn không muốn nhìn Diễm Thiền. Nhưng vấn đề là Diễm Thiền đang ngồi đối diện. Ngươi đâu thể cứ mãi nhìn sang chỗ khác. Tóm lại sẽ có lúc nhìn về phía trước. Tuy Diễm Thiền thực sự lớn lên rất xinh đẹp, tư thái lại uyển chuyển. Nhưng đối với Tề Mộc Phong mà nói, trong lòng chỉ có duy nhất Mai Nhược Lan. Đương nhiên. Điều này cũng không ảnh hưởng việc Tề Mộc Phong liếc nhìn Diễm Thiền vài lần. Ngươi không thấy Diệp công tử à? Con mắt kia còn thiếu chút nữa dán lên đùi của Diễm Thiền rồi kìa. Đó mới gọi là thực sự phóng túng bất kham. Đây mới đúng là cao nhân a. "Khụ khụ, song tu là cái gì vậy?" Diệp Thanh Vân vẫn giả bộ bộ dạng hồ đồ không biết gì, trông như một đứa bé ngây thơ tò mò. Tề Mộc Phong và Mai Nhược Lan đều quay sang nhìn Diệp Thanh Vân. Diệp công tử sao lại...... Trông có vẻ hơi không biết xấu hổ nhỉ? Còn song tu là gì? Song tu là cái gì ngươi còn không biết sao? Cái thứ này ngoài đường tùy tiện kéo một người hỏi, phỏng chừng không có mấy ai là không biết. Mà ngươi còn dám vênh mặt ra hỏi. Nụ cười của Diễm Thiền càng thêm yêu diễm. "Nếu Thánh tử muốn biết song tu là gì, không bằng theo ta ra hậu viện một chuyến nhé." Diệp Thanh Vân lập tức xúc động. Hận không thể kéo ngay Diễm Thiền xông vào hậu viện. Nhưng Diệp Thanh Vân cũng vẫn còn giữ chút mặt mũi. Hắn nhìn Tề Mộc Phong và Mai Nhược Lan bên cạnh. "Khụ khụ, như vậy không tốt lắm đâu?" Tề Mộc Phong và Mai Nhược Lan cạn lời. Ngươi vừa mới không phải một bộ không biết song tu là cái gì à? Sao giờ đã biết giữ mặt rồi? "Đi thôi Thánh tử." Diễm Thiền mặc kệ nhiều vậy, trực tiếp đứng dậy kéo Diệp Thanh Vân đi về phía hậu viện. "Các ngươi ở đây chờ ta, ta đi cùng viện chủ Diễm thảo luận một chút thế nào là song tu." "Đại khái một canh giờ...... không đúng, hai canh giờ sẽ ra." Tề Mộc Phong và Mai Nhược Lan nhìn nhau. "Xem ra Diệp công tử phải một lúc mới ra được." Bọn họ trái lại không lo lắng sự an nguy của Diệp Thanh Vân. Với tu vi sâu không lường được của Diệp Thanh Vân, Diễm Thiền căn bản không thể gây tổn thương đến Diệp Thanh Vân. Còn việc Diệp Thanh Vân có nảy sinh cái gì với Diễm Thiền hay không, đó không phải việc bọn họ có thể quản được. Đừng nói là với Diễm Thiền. Mà cho dù Diệp Thanh Vân kéo hết tất cả nữ đệ tử của Hoan Hỉ Thiền viện ra hậu viện thì Tề Mộc Phong và Mai Nhược Lan cũng chỉ có thể làm bộ không thấy. Hậu viện. Diễm Thiền kéo Diệp Thanh Vân, trực tiếp đi vào một gian phòng. Diệp Thanh Vân vừa bước vào, Diễm Thiền liền chủ động ngã vào lòng. "Khụ khụ, viện chủ Diễm, chúng ta mới quen nhau đã như vậy, không tốt lắm đâu?" Vừa dứt lời, y phục trên người Diễm Thiền đã không biết biến đi đâu. Da thịt trơn bóng. Liền như vậy ngã vào trong lòng Diệp Thanh Vân. Cái này ai mà đỡ được chứ? "Thánh tử, phương pháp song tu, chính là ý nghĩa của Hoan Hỉ Thiền!" Âm thanh lười biếng tùy tính của Diễm Thiền vang lên. "Âm dương giao hợp, chính là thiên địa chân lý, Hoan Hỉ Thiền ta chính là lấy việc vui vẻ làm cơ sở, nảy sinh ngộ tính, mong muốn đạt đến chế ngự ham muốn." "Mong Thánh tử chớ nên câu thúc, buông lỏng tâm thần, tùy ý mà hưởng thụ!" Dứt lời, Diễm Thiền một tay đẩy ngã Diệp Thanh Vân xuống giường. Diệp Thanh Vân miệng đắng lưỡi khô. Hôm nay ta Diệp Thanh Vân, cuối cùng thì cũng có thể tu thành chính quả sao? Tuy rằng có hơi gấp gáp, nhưng lúc này không tranh thủ, kia quả thực chính là không bằng cầm thú! Ngay lúc Diệp Thanh Vân chuẩn bị càn rỡ một phen thì. Rầm!!! Cửa bị người từ bên ngoài đạp bay. "Thánh tử! Bần tăng đã biết! Bần tăng đã biết!" Tiếng kêu lớn khiến Diệp Thanh Vân và Diễm Thiền giật nảy mình trên giường. Diệp Thanh Vân sợ hãi vội vàng đứng dậy. Còn Diễm Thiền thì ngồi trên giường, vẻ mặt phẫn nộ. Người xông vào, dĩ nhiên là lão hòa thượng Đạo Tế. Ông ta một mặt hưng phấn, trong tay giơ lên lá vàng có khắc tượng Phật mà mình mới tìm được. Bất quá ông ta vừa mới vào, cũng đã ý thức được không ổn rồi. Hòa thượng Đạo Tế ngây người. "Thánh tử, hai người đang làm gì vậy?" Diệp Thanh Vân vừa tức vừa lúng túng. Cái lão hòa thượng này, chọn lúc nào không chọn lại xông vào đúng lúc này? Chẳng phải là cố tình phá hỏng chuyện tốt của ta sao? Sắc mặt của Diễm Thiền cũng rất khó coi. Nàng cũng cảm thấy chuyện tốt của mình bị hòa thượng Đạo Tế phá đám. Chỉ thiếu chút nữa thôi! Nàng có thể cùng thánh tử song tu rồi. Với tu vi cao thâm khó lường của Thánh tử, bản thân nếu có thể song tu cùng ngài ấy, tất nhiên có thể nhận được vô vàn lợi ích. Hơn nữa, tinh hoa sinh mệnh của Thánh tử cũng có thể trở thành mấu chốt đột phá của Diễm Thiền. Đáng tiếc quá! Cơ hội tốt như vậy, liền bị hòa thượng Đạo Tế phá hỏng. Nếu không cố kỵ hòa thượng Đạo Tế là bậc tiền bối của Phật môn, bối phận ở trên Diễm Thiền, thì Diễm Thiền đã một chưởng đánh chết hòa thượng Đạo Tế rồi. "Tiền bối Đạo Tế, ta đang muốn cùng thánh tử song tu, mà ngài cứ xông thẳng vào như thế, không khỏi quá thất lễ rồi chứ?" Diễm Thiền tham lam nói. Song tu? Hòa thượng Đạo Tế nhìn dáng vẻ của Diễm Thiền, lại nhìn sang Diệp Thanh Vân. Diệp Thanh Vân mặt đầy lúng túng, hận không thể tìm một cái lỗ nẻ nào để chui vào. Hắn có cảm giác như mình đang bị bắt gian tại trận. "Thì ra là như vậy, là bần tăng lỗ mãng rồi, bần tăng sẽ ra ngoài chờ." "Thánh tử cứ tiếp tục." Nói xong, hòa thượng Đạo Tế rất tự giác đi ra ngoài cửa, còn cực kỳ chu đáo đóng cửa phòng lại. Chỉ là nhìn bóng dáng ở trên cửa, cũng biết lão hòa thượng vẫn chưa rời đi, thực sự là đứng ngoài cửa chờ. Diệp Thanh Vân: “......” Hắn quay đầu nhìn Diễm Thiền, nàng cũng mặt bất đắc dĩ. Còn tiếp tục thế nào nữa? Bên ngoài cửa đang có một lão hòa thượng đứng đó, bọn họ hai người còn có thể làm gì trong phòng chứ? Diệp Thanh Vân xem như không còn một chút hứng thú nào. "Viện chủ Diễm, hôm nay hãy bỏ qua nhé, hôm khác... hôm khác..." Diễm Thiền cũng không nói gì. Ánh mắt mang theo chút u oán. Diệp Thanh Vân thở dài đẩy cửa phòng ra. Hòa thượng Đạo Tế ngoài phòng một mặt kinh ngạc. "Thánh tử, ngài nhanh vậy sao?" Diệp Thanh Vân: "???" Cái lão hòa thượng này, ngươi không hợp đâu! "Khụ khụ, ngươi vội vội vàng vàng tới đây rốt cuộc là có chuyện gì?" Diệp Thanh Vân vội vàng chuyển chủ đề. Hòa thượng Đạo Tế cũng không tiếp tục quấn lấy việc vì sao Diệp Thanh Vân nhanh như vậy, vội vàng lấy lá vàng ra. "Thánh tử, bần tăng đã lật xem rất nhiều điển tịch của Phật Quốc, cuối cùng cũng tìm ra được manh mối!" "Hả?" Diệp Thanh Vân cũng hơi sửng sốt. "Ngươi tìm được manh mối gì rồi?" Hòa thượng Đạo Tế chỉ vào ấn ký Phật Đà trên lá vàng, lại chỉ vào ấn ký trường kiếm ở mặt sau lá vàng. "Thời Thượng Cổ Phật giới, từng có một loại Phật giả khác biệt." "Tên là - Phật Kiếm Phân Trần!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận