Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 494: Làm nát bọn hắn

"Chương 494: Làm nát bọn hắn “Còn có người sống?” Vừa nghe câu này, đám người Diệp Thanh Vân đều ngẩn ra.
Ma Phật Ba Tuần gật đầu.
“Không những có mà còn không ít, có đến hơn hai trăm người.” Lần này, mọi người thực sự không thể bình tĩnh được nữa. Vốn dĩ cứ tưởng rằng người Vân Thiên thành gần như đã chết hết rồi. Không ngờ ở dưới này lại còn có đến hơn hai trăm người sống sót? Chuyện này thật sự có chút không thể tin được.
“Sao có thể như vậy được?” Lão Hạt tử cũng lộ vẻ kinh ngạc.
“Là thật.” Ma Phật Ba Tuần nói: “Nơi dưới lòng đất dường như có một đạo linh mạch tiền thiên, những người còn sống ở đây hẳn là lúc bị đánh xuống đã đúng lúc rơi vào bên trong linh mạch tiền thiên này, nhờ có linh mạch làm dịu đi mới bảo toàn được tính mạng.” Vừa nghe đến đây, mọi người không nhịn được mà nhìn sang Lão Hạt tử.
Lão Hạt tử cũng dường như đã nhận ra được điều gì đó. Lúc trước hắn và tất cả mọi người ở Vân Thiên thành cùng bị đế tôn đánh xuống dưới lòng đất. Vết thương vô cùng nghiêm trọng, tưởng chừng đã không qua khỏi. Nhưng không biết tại sao, Lão Hạt tử lại không chết, gắng gượng cầm cự đến khi Tống Nhu Nhi đến nơi. Điều này rõ ràng chính là một kỳ tích. Mà bây giờ xem ra, Lão Hạt tử lúc ấy có thể giữ được một hơi, chỉ sợ cũng là nhờ linh mạch tiền thiên dưới lòng đất này phát huy tác dụng.
“Vậy mau chóng cứu người đi.” Diệp Thanh Vân lập tức lên tiếng.
“Vâng.” Ma Phật Ba Tuần lại một lần nữa đi xuống lòng đất. Các tăng nhân của Tây Thiền Cổ Tự cũng theo xuống để cứu người. Không bao lâu sau. Từng người từng người mang đầy vết thương được cứu lên. Đúng là người của Vân Thiên thành. Trong đó có cả người quen của Diệp Thanh Vân. Tỉ như Sở Hán Dương và Bóng Trăng. Thẩm Thiên Hoa cũng được Ma Phật Ba Tuần cứu ra. Tổng cộng hơn hai trăm người. Vết thương ai cũng rất nặng, nhưng đều coi như đã nhặt lại được mạng sống. Còn những người khác ở Vân Thiên thành, thì đều đã vĩnh viễn không thể trở ra được nữa. Bọn họ đã chết ngay tại chỗ bởi một chưởng của đế tôn. Còn hơn hai trăm người này thì đều may mắn còn chút hơi tàn, bị đánh xuống lòng đất, nhờ linh mạch tiền thiên bồi bổ mà sống sót. Coi như vô cùng may mắn rồi.
“Trở về Phù Vân sơn thôi.” Diệp Thanh Vân nói.
Nghe vậy Quách Tiểu Vân lộ vẻ mặt do dự.
“Sư phụ……” Diệp Thanh Vân nhìn sang Quách Tiểu Vân: “Sao vậy?” Hai tay Quách Tiểu Vân bồn chồn nắm chặt lại.
“Ta…… Ta tạm thời chưa muốn về Phù Vân sơn.” Diệp Thanh Vân nhíu mày lại.
“Vậy ngươi muốn làm gì? Muốn ở lại Bắc Xuyên sao?” Quách Tiểu Vân gật đầu, ánh mắt nhìn về phía tàn tích của Vân Thiên thành ở phía dưới.
“Ta muốn báo thù.” “Cái gì?” Diệp Thanh Vân ngẩn người ra, còn tưởng mình nghe nhầm.
“Sư phụ, ta muốn báo thù.” Âm thanh của Quách Tiểu Vân càng thêm rõ ràng, cũng càng thêm kiên định.
Diệp Thanh Vân có chút kinh ngạc nhìn Quách Tiểu Vân. Khoảnh khắc này, Diệp Thanh Vân mới phát hiện, Quách Tiểu Vân dường như đã có chút khác với ấn tượng của mình về Quách Tiểu Vân rồi. Không còn là một thiếu niên ngây ngô, khờ dại nữa. Mà là kiên nghị, trầm ổn! Cùng với một tia u ám.
“Vân Thiên thành có nhiều người đã chết như vậy, đây đều là do cửu đại gia tộc gây ra, là bọn chúng mời đến tên đế tôn kia, hại chết nhiều người như vậy.” Quách Tiểu Vân nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi.
“Trước giờ ta luôn nhẫn nhịn, nhưng cửu đại gia tộc khinh người quá đáng, luôn tìm cách hãm hại chúng ta.” “Lần này, ta nhất định phải báo thù!” Trên phi thuyền bỗng trở nên trầm mặc. Tâm tình của Diệp Thanh Vân càng trở nên phức tạp. Hắn không hy vọng Quách Tiểu Vân sẽ trở thành như vậy. Từ trước đến nay, Diệp Thanh Vân luôn hy vọng Quách Tiểu Vân giống như mình, có thể sống một cuộc đời bình thường. Không cầu gì danh chấn một phương, chỉ cần có thể sống nhẹ nhàng là đủ.
Nhưng hiện tại, Quách Tiểu Vân dường như đang đi theo một hướng mà Diệp Thanh Vân không mong muốn. Diệp Thanh Vân cũng không biết, sự thay đổi này rốt cuộc là tốt hay xấu. Thậm chí hắn có chút hối hận vì đã đưa Quách Tiểu Vân đến Bắc Xuyên. Nhưng lúc đó Diệp Thanh Vân cũng không còn lựa chọn nào khác. Bởi vì Lão Hạt tử đã từng tính toán vận mệnh của Quách Tiểu Vân, nếu không đến Bắc Xuyên, hắn sẽ không thể nào vượt qua được kiếp nạn thứ hai.
“Sư phụ, đợi khi ta báo thù xong, ta sẽ mang theo bọn họ trùng kiến lại Vân Thiên thành, nhất định phải thay những người đã chết, làm cho Vân Thiên thành phát dương quang đại!” Quách Tiểu Vân vẻ mặt thành thật nói.
Diệp Thanh Vân nhìn Quách Tiểu Vân.
“Ngươi thật sự muốn làm vậy sao?” “Ừm! Mong sư phụ cho phép.” Quách Tiểu Vân liên tục gật đầu. Rồi quỳ xuống trước mặt Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân nhìn thiếu niên đang quỳ gối trước mặt mình. Cũng chỉ thở dài một hơi.
“Thôi được, ngươi muốn làm gì cứ làm đi, vi sư đương nhiên sẽ ủng hộ ngươi.” Quách Tiểu Vân dập đầu trước Diệp Thanh Vân.
“Đa tạ sư phụ.” Trong cảm nhận của Quách Tiểu Vân. Diệp Thanh Vân không chỉ là sư phụ của mình, mà còn là phụ thân của mình. Cũng là người thân duy nhất của hắn!
Còn đối với Diệp Thanh Vân mà nói, Quách Tiểu Vân cũng là một dạng. Diệp Thanh Vân nhìn sang Ma Phật Ba Tuần.
“Ba Tuần, lại phải phiền ngươi một chuyến nữa rồi, giúp đồ đệ ta giải quyết chút phiền toái.” Ma Phật Ba Tuần gật đầu.
“Không sao.” Diệp Thanh Vân nhìn Quách Tiểu Vân.
“Ngươi đã muốn báo thù, vậy chúng ta phải đi ngay thôi.” Quách Tiểu Vân ngẩn người ra: “Ngay bây giờ sao?” Diệp Thanh Vân “ừ” một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ hung ác.
“Cái gì mà quân tử báo thù mười năm không muộn, nếu cửu đại gia tộc đã ức hiếp người như vậy, thì chúng ta phải đi báo thù ngay bây giờ!” “Làm nát bọn hắn!!!” Mọi người: “……” Ghê gớm! Ngươi làm sư phụ mà lệ khí còn nặng hơn cả đồ đệ ngươi. Vừa nãy còn ra vẻ một bộ lo lắng, thương tiếc. Thì ra hai thầy trò các ngươi đều chung một kiểu.
“Tốt!!!” Mắt Quách Tiểu Vân cũng sáng lên. “Sư phụ nói đúng, làm nát bọn hắn!” Phi thuyền trực tiếp hướng về phía cửu đại gia tộc mà đi. Mà lúc này, cửu đại gia tộc đang tụ tập lại cùng nhau. Kinh hoàng vô cùng. Bởi vì, cuộc đại chiến ở Vĩnh Đống Thiên Cương, bọn chúng cũng đã biết được rồi. Dù sao động tĩnh lớn như vậy, có nhiều cường giả đến thế, mà đến cả Vĩnh Đống Thiên Cương cũng bị chém làm đôi. Cửu đại gia tộc nếu không biết thì chỉ có thể là một đám não tàn.
“Phải làm sao đây? Phải làm sao bây giờ?” “Xong rồi, xong rồi! Lần này triệt để xong rồi!” “Đế tôn đâu? Đế tôn tiền bối ở đâu rồi?” “Đế tôn tiền bối chỉ sợ đã vẫn lạc rồi.” “Cái gì? Không thể nào?” “Ta tận mắt nhìn thấy, đế tôn tiền bối bị vô số cường giả vây công mà.” “Đúng vậy, những cường giả đó quá khủng bố, rất nhiều người có thực lực không hề kém so với đế tôn tiền bối.” “Ta còn thấy rất nhiều rồng!” “Nghe nói đế tôn tiền bối bị người khác giết trong một chiêu!” Cửu đại gia tộc, lúc này từ trên xuống dưới, ai nấy đều như kiến trên chảo nóng. Loạn cả lên. Đế tôn là chỗ dựa lớn nhất của bọn chúng. Chính cửu đại gia chủ, mang theo một lệnh bài cổ xưa, tự mình leo lên Vĩnh Đống Thiên Cương, đăng đắng van nài suốt bốn mươi chín ngày trời mới mời được về. Một chưởng hủy diệt Vân Thiên thành, đã chứng minh được thực lực của đế tôn. Cửu đại gia tộc vô cùng mừng rỡ. Cảm thấy có đế tôn làm chỗ dựa, chúng sẽ không còn đối thủ nào ở Bắc Xuyên này nữa.
Nhưng không ngờ. Trận chiến ở Vĩnh Đống Thiên Cương, đế tôn tưởng chừng như không thể bị đánh bại lại cứ thế mà bốc hơi. Điều này khiến cho cửu đại gia tộc sao có thể không hoảng hốt? Sợ rằng ngày tận thế sắp đến rồi.
“Không xong rồi, không xong rồi!” “Bên ngoài có một chiếc phi thuyền đến!” “Vân Thiên Lão Tổ! Vân Thiên Lão Tổ ở trên chiếc phi thuyền kia kìa!” Nghe thuộc hạ hớt hải chạy đến bẩm báo, các cao tầng của cửu đại gia tộc đều kinh hoảng thất sắc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận