Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 25: Ra bùn mà không hôi tanh

"Lão hủ xưa nay rất thích tranh chữ, không biết công tử còn tranh chữ nào khác không, có thể cho lão hủ thưởng thức một phen được không?" Thẩm Thiên Hoa cẩn thận từng li từng tí hỏi một câu. Hắn sợ yêu cầu này của mình sẽ làm Diệp Thanh Vân không vui. Dù sao mình chủ động tìm đến, còn muốn xem tranh chữ của người ta. Điều này không khỏi có chút thất lễ. Diệp Thanh Vân lại không để ý chút nào. "Được thôi, tối qua ta vừa vẽ một bức, để lão tiên sinh xem thử." Nói xong, Diệp Thanh Vân đi đến bên cạnh bàn sách, cầm lấy một bức họa. "Lão tiên sinh ngài nhìn xem." Diệp Thanh Vân mở bức tranh trong tay ra. Một bức Liên Trì Bách Hoa Đồ lập tức hiện ra trước mắt Thẩm Thiên Hoa và Tiêu Thi. Thần sắc Thẩm Thiên Hoa chấn động. Tiêu Thi vẻ mặt kinh ngạc. Bức họa này!!! Thật đẹp! Dường như thật sự có một ao hoa sen nở rộ hiện ra ở trước mắt bọn họ. Lá sen xanh biếc. Hoa sen ánh hồng. Quả nhiên là xa hoa. Đẹp không sao tả xiết! Tiêu Thi thì còn đỡ, nàng chỉ nhìn ra được bức họa này phi thường đẹp, có thể nói là họa sĩ bậc nhất thiên hạ. Nhưng Thẩm Thiên Hoa lại khác. Hắn từ trong bức họa này mơ hồ cảm nhận được một loại vận vị đặc biệt. Đồng thời, đối với tu vi của Thẩm Thiên Hoa tựa hồ cũng có ích. Chỉ nhìn mấy lần, tu vi của Thẩm Thiên Hoa yên lặng nhiều năm không tiến triển chút nào, lại có mấy phần ý tứ muốn đột phá. Điều này làm cho Thẩm Thiên Hoa rất chấn kinh. Chẳng lẽ là? Thẩm Thiên Hoa ta đã hơn nửa đời người, thọ nguyên còn lại không bao nhiêu, còn có thể lại có cơ duyên đột phá sao? Mà cơ duyên này, lại nằm ngay trong bức họa trước mắt này! "Bức họa này, quả thực là tuyệt phẩm thế gian!" Thẩm Thiên Hoa không thể nghĩ ra được từ ngữ nào khác để hình dung. Chỉ có thể dùng tuyệt phẩm thế gian để biểu đạt sự tán thưởng trong nội tâm mình. "Khoa trương vậy sao?" Diệp Thanh Vân có chút cạn lời. Chính hắn cũng không nhìn ra bức tranh này tốt đến đâu, dù sao Diệp Thanh Vân cũng cảm thấy rất bình thường. "Sư tôn, chỗ này còn có hai câu thơ!" Lúc này, Tiêu Thi chỉ vào chỗ trống trong góc bức họa cuộn tròn nói. Vừa rồi Thẩm Thiên Hoa đều chú ý đến trong bức tranh, bỏ qua chỗ trống. Lúc này nghe Tiêu Thi nhắc nhở, hắn cũng lập tức nhìn sang. "Xuất bùn mà không nhiễm?" "Trụ Thanh Lam mà không yêu?" Nhìn thấy hai câu thơ này, Thẩm Thiên Hoa trực tiếp ngây dại. Hắn ngồi trên ghế, cả người suy nghĩ xuất thần, phảng phất như thần hồn xuất khiếu. Trong miệng hắn, không ngừng lặp lại hai câu thơ này. Tiêu Thi ở bên cạnh có chút lo lắng, sợ vị sư tôn này của mình tẩu hỏa nhập ma. Mà Diệp Thanh Vân cũng có vẻ mặt cổ quái nhìn Thẩm Thiên Hoa. "Lão nhân này không phải là người già lẩm cẩm đấy chứ?" Sau một khắc. Mi tâm Thẩm Thiên Hoa đột nhiên hiện ra một vệt kim quang. Ngay sau đó, quanh người hắn tràn ngập một cỗ sinh cơ dồi dào. Ong ong ong!!! Chỉ có Thẩm Thiên Hoa có thể nghe thấy thanh âm trong cơ thể hắn vang lên. Đây là âm thanh khí huyết tỏa ra sinh cơ, gia tốc lưu động. Điều này đại biểu cho việc Thẩm Thiên Hoa đã đột phá! Sinh cơ tỏa sáng! Lại được thêm thọ nguyên dài đằng đẵng! "Ta đột phá!" "Ta đột phá!" Thẩm Thiên Hoa kích động đến toàn thân run rẩy. Dung mạo của hắn lúc này, nhìn cũng trẻ hơn rất nhiều so với vừa rồi. Trong lòng Thẩm Thiên Hoa vô cùng kích động, càng vô cùng vui mừng. Tu luyện mấy trăm năm, hắn gian nan leo lên Thông Thiên cảnh trung kỳ, đã được coi là cường giả độc bá một phương. Dõi mắt khắp Nam Hoang thất quốc, người có thể địch nổi Thẩm Thiên Hoa, chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng tu vi của Thẩm Thiên Hoa cũng đã rất nhiều năm chưa từng tăng lên. Thẩm Thiên Hoa cũng biết, tuổi của hắn đã quá lớn, việc tu luyện cũng sắp đến hồi kết thúc. Còn muốn đột phá, trừ khi là có cơ duyên to lớn. Nếu không căn bản là không thực tế. Nhưng không ngờ tới. Thời cơ đột phá mà Thẩm Thiên Hoa đau khổ tìm kiếm, lại đến vào lúc này. Nước chảy thành sông. Hoàn toàn không có bất kỳ điềm báo trước nào. Cứ như vậy thuận lợi đột phá. Kinh hỉ, tới đột ngột như vậy. Thẩm Thiên Hoa lập tức đứng dậy, cúi đầu thật sâu với Diệp Thanh Vân. Thái độ của hắn cực kỳ trịnh trọng. Càng mang theo sự tôn kính sâu sắc. Giống như một vãn bối hậu sinh đang lĩnh giáo tiền bối. Điều này khiến Diệp Thanh Vân có chút luống cuống tay chân. "Lão tiên sinh làm gì vậy?" Hắn đỡ Thẩm Thiên Hoa dậy. Thẩm Thiên Hoa gần như nước mắt tuôn đầy mặt. "Diệp công tử, lão hủ vì có thể trông thấy bức tranh tuyệt thế như vậy, trong lòng khó nén sự kích động, lúc này mới không nhịn được a." Diệp Thanh Vân thở phào nhẹ nhõm. "Vậy thì không sao, nếu lão tiên sinh thật sự thích bức họa này, vậy thì tặng cho lão tiên sinh." Toàn thân Thẩm Thiên Hoa run lên. "Công tử thật sự là?" "Thật chứ." "Thật sự nguyện ý đem bức họa này đưa cho lão hủ?" "Đương nhiên rồi." Diệp Thanh Vân trừng mắt nhìn, hoàn toàn không có bất kỳ do dự nào, cũng không có nửa điểm không nỡ. Đây chính là hắn tiện tay vẽ. Bức tranh như vậy, một ngày Diệp Thanh Vân có thể vẽ ra mấy chục bức. Căn bản là không hề đau lòng chút nào. Dù sao trong mắt hắn, những bức họa này căn bản cũng không đáng giá. "Đa tạ công tử! Đa tạ công tử!" Thẩm Thiên Hoa lại kích động đến hai tay run rẩy. "Không sao không sao, nếu lão tiên sinh thích, ta tặng thêm ngươi mấy bức cũng không sao." Diệp Thanh Vân rất hào phóng. Nhưng lại khiến Thẩm Thiên Hoa sợ đến quá sức. Hắn liên tục xua tay. "Một bức là đủ rồi, một bức là đủ rồi." Nói đùa! Chỉ một bức họa này thôi, cũng đủ để cho Thẩm Thiên Hoa tìm hiểu hồi lâu. Nếu lại có thêm mấy bức, chỉ sợ sẽ tham nhiều nhai không nát, ngược lại là tai họa đến bản thân. Thẩm Thiên Hoa sờ vào túi trữ vật của mình. Từ trong đó móc ra một khối tinh thạch. "Diệp công tử, đây là vật lão hủ đoạt được mấy năm trước, tuy rằng không trân quý bằng bức họa này của công tử, nhưng cũng là vật có giá trị nhất trên người lão hủ." "Công tử đã đưa bức họa này cho lão hủ, vậy lão hủ tự nhiên cũng muốn hồi báo công tử, kính xin công tử nhận lấy vật này!" Diệp Thanh Vân tò mò nhận lấy tinh thạch. Tinh thạch này có màu xanh lam, lớn hơn nắm đấm một chút, cầm vào tay có chút ấm áp. Ngoài cái đó ra, Diệp Thanh Vân không thấy tinh thạch này có gì đặc biệt. Nhưng mà nhìn thì ngược lại rất đẹp mắt. "Ừm, tảng đá này không tệ." Diệp Thanh Vân gật đầu, tùy ý đặt nó lên bàn. Tiêu Thi có chút bất mãn. Đây chính là sư tôn của mình đưa cho đối phương, tất nhiên là bảo vật cực kỳ hiếm có. Lại bị đối đãi tùy ý như vậy. Nhưng Thẩm Thiên Hoa lại tuyệt không để ý. Ngược lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên. "Cổ Huyền thạch này tuy rằng trân quý, nhưng ở trong mắt cao nhân như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có thể xem như vật tầm thường." "Ta dùng Cổ Huyền Thạch đổi lấy một bức tranh trân quý như thế, ngược lại là ta chiếm được món hời lớn." Thẩm Thiên Hoa âm thầm nói. Nếu có võ giả khác biết được chuyện này, tất nhiên sẽ há hốc mồm kinh ngạc. Cổ Huyền Thạch a. Đó chính là vật liệu có thể rèn đúc thần binh lợi khí trong truyền thuyết. Toàn bộ bảy quốc gia Nam Hoang, đoán chừng cũng không tìm được khối Cổ Huyền Thạch thứ hai. Hiện tại, Thẩm Thiên Hoa lại dùng một khối Cổ Huyền Thạch này để đổi một bức họa. Mà Thẩm Thiên Hoa lại cảm thấy mình kiếm lời. "Đúng rồi, hay là cùng nhau ăn một bữa cơm đi?" Diệp Thanh Vân nhiệt tình mời. Một mình hắn ăn cơm quá không có ý nghĩa. Có thêm người sẽ náo nhiệt hơn. Thẩm Thiên Hoa tự nhiên là cam tâm tình nguyện. Tuy rằng hắn sớm đã ích cốc nhiều năm, nhưng nếu là cao nhân mời, há có lý nào từ chối? Đây chính là vinh hạnh của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận