Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 627: Ăn thịt không ăn tỏi

Chương 627: Ăn thịt không ăn tỏi Tuệ Không lo lắng không yên chạy về phủ quốc sư.
"Thánh tử! Thánh tử!"
Diệp Thanh Vân hai tay dính bột từ trong phòng bếp đi ra, trên tay còn dính một chút nhân bánh sủi cảo vừa trộn xong.
"Ngươi lại kêu cái gì đấy?"
Tuệ Không lúc này mới ý thức được bản thân thất thố rồi.
Hai tay vội vàng chắp lại thành hình chữ thập, miệng niệm A Di Đà Phật.
"Thánh tử, Trân phi khỏi bệnh rồi."
Tuệ Không lúc này mới nói ra.
Diệp Thanh Vân vừa nghe, lập tức lộ vẻ kinh ngạc.
"Cái gì cơ?"
"Trân phi khỏi bệnh rồi, khỏi hẳn rồi."
Diệp Thanh Vân hít vào một ngụm khí lạnh.
Sau đó hít quá nhiều, bị ngụm khí lạnh này làm cho sặc một cái.
"Khụ khụ khụ!"
Diệp Thanh Vân mặt đầy vẻ khó tin.
"Khỏi thật rồi? Không phải hồi quang phản chiếu đấy chứ?"
Tuệ Không mặt đầy nghi hoặc.
Nghĩ thầm chẳng phải tất cả những chuyện này đều nằm trong sự tính toán của ngài sao?
Không phải ngài ám hiệu cho ta đi chữa bệnh cho Trân phi sao?
Còn truyền cho ta bản hoàn chỉnh của công đức nguyện lực.
Sao bây giờ lại tỏ vẻ kinh ngạc thế này?
Bất quá Tuệ Không cũng quen rồi.
Thánh tử nhà mình chính là cái đức hạnh này.
Rõ ràng đã an bài hết mọi thứ đâu vào đấy, lại nhất định phải giả bộ ngốc không biết gì.
Chính là quá kín tiếng rồi.
Quá khiêm tốn rồi.
"Trân phi đích xác khỏi hẳn rồi, tiểu tăng vì nàng tụng kinh cầu phúc, phật đà hiển linh, hóa giải bệnh của Trân phi."
Tuệ Không nói vậy.
Diệp Thanh Vân nghe xong, hóa ra là như vậy.
Bất quá chuyện này có chút ngoài ý muốn rồi.
Hoàn toàn là nhờ phật đà hiển linh mới chữa khỏi bệnh.
Không liên quan gì đến y đạo.
Nếu chuyện này xảy ra ở thế giới trước kia của Diệp Thanh Vân, hắn nhất định sẽ không tin.
Cầu thần bái phật là có thể chữa bệnh sao?
Vậy cần gì đến thầy thuốc nữa?
Bị bệnh thì cứ đến chùa miếu thắp hương bái Phật chẳng phải là xong?
Nhưng ở thế giới này, chuyện như thế xảy ra thì Diệp Thanh Vân không cảm thấy có gì kỳ quái.
Huống chi, chuyện xuyên không hoang đường như thế còn xảy ra trên người hắn rồi.
Trên người người khác có chút kỳ tích cũng đâu có gì ghê gớm.
Nói tóm lại.
Người không sao là tốt rồi.
Mọi người đều vui vẻ.
"Nói vậy, ngươi xem như lập được đại công rồi."
Diệp Thanh Vân cười trêu ghẹo nói.
Tuệ Không liên tục xua tay: "Không dám không dám, đây đều là công lao của thánh tử."
Diệp Thanh Vân cạn lời.
Chuyện này có liên quan gì đến ta đâu chứ.
Nịnh hót kiểu này thật là gượng ép.
"Buổi tối ăn sủi cảo, nhân thịt heo hành tây, ngươi ăn không?"
Diệp Thanh Vân hỏi Tuệ Không.
Tuệ Không vội lắc đầu: "Thánh tử có ý tốt, tiểu tăng xin cảm tạ."
Diệp Thanh Vân chỉ là hỏi qua thôi, hắn biết Tuệ Không vẫn chưa thể vượt qua được cái giới luật kia.
Bảo hắn ăn đồ mặn, còn khó chịu hơn cả giết hắn.
Diệp Thanh Vân cũng không để ý.
Quay đầu tiếp tục vào bếp gói sủi cảo.
Tới lúc hoàng hôn.
Một mình Diệp Thanh Vân đã gói xong một đống lớn sủi cảo.
Khiến hắn mệt bã người.
Nhưng nhìn những chiếc sủi cảo trắng trắng tròn tròn, được xếp chỉnh tề kia, trong lòng liền có một cảm giác thành tựu và vui vẻ khó tả.
"Xem ra kiếp này ta, cũng chỉ có mệnh làm đầu bếp."
Diệp Thanh Vân lẩm bẩm nói.
Đúng lúc này, Lý Nguyên Tu và Bùi Hồng Ngọc cũng đến.
Hai người tay trong tay đi tới.
Nắm tay nhau, ngọt ngào, hận không thể lúc nào cũng dính lấy nhau.
"Sư phụ!"
Lý Nguyên Tu vừa bước vào đã hô to.
"Sao cứ mỗi người đến chỗ ta đều phải hô một tiếng vậy? Ta cũng có bị điếc đâu!"
Diệp Thanh Vân không vui vẻ đi ra từ trong bếp.
Nhìn thấy Diệp Thanh Vân, cả hai đều không dám thất lễ.
"Bái kiến sư phụ!"
"Bái kiến quốc sư đại nhân!"
Diệp Thanh Vân gật gật đầu.
"Hai người tới vừa vặn, sủi cảo vừa gói xong."
Vừa nghe thấy sủi cảo đã gói xong, Lý Nguyên Tu lập tức mắt sáng lên, cứ như mấy ngày chưa ăn thịt sói đói, hận không thể bổ nhào vào phòng bếp ngay lập tức.
Diệp Thanh Vân vốn dĩ gói sủi cảo là vì Lý Nguyên Tu.
Biết rõ tiểu tử này thích ăn, nên cố ý gói nhiều thêm chút.
"Ngồi trước đi, ta đi lấy sủi cảo."
Diệp Thanh Vân nói xong, lại quay người đi vào bếp.
Lý Nguyên Tu trực tiếp kéo hai chiếc ghế ra, ngồi vào trong sân.
Cứ như quen thuộc với nhà mình vậy.
Bùi Hồng Ngọc nhìn Diệp Thanh Vân bận rộn trong bếp, trong lòng cảm thấy thật sự kỳ lạ.
Một cao nhân sâu không lường được như thế, mỗi lần tiếp xúc, đều cảm giác như đang qua lại với một người bình thường.
Hơn nữa cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.
Biết rõ Diệp Thanh Vân là một cao nhân khó lường, nhưng luôn có cảm giác hắn như một phàm nhân.
"Nguyên Tu, ngươi nói quốc sư đến cùng lợi hại tới cỡ nào vậy? Ta nghe nói ban đầu Trân phi nương nương vốn phải chết, kết quả cũng là quốc sư ra tay trị bệnh cho Trân phi nương nương."
Bùi Hồng Ngọc ngồi bên cạnh Lý Nguyên Tu, nhỏ giọng nói.
Lý Nguyên Tu lập tức nhíu mày.
"Sư tôn thần thông quảng đại, ngươi nói chuyện ở đây, người chắc chắn sẽ nghe thấy đấy."
Vừa nghe thấy lời này, Bùi Hồng Ngọc liền không dám mở miệng nữa.
"Bất quá ngươi cũng không cần quá khẩn trương, sư tôn rất hiền hòa, chỉ cần không nói lung tung, sư tôn căn bản sẽ không để ý."
Lý Nguyên Tu sợ Bùi Hồng Ngọc quá câu nệ, lại vội nói thêm.
Một con dê nhỏ sừng đỏ từ sau viện chạy tới.
Thấy hai người trong sân, liền lập tức ngẩng đầu lên, hếch mũi lên trời rồi đi tới.
Lý Nguyên Tu thấy tên này, liền lập tức nở nụ cười.
"Tối nay chúng ta có phúc rồi, có thể ăn dê nướng nguyên con rồi."
Vừa dứt lời, Cừu Đỉnh Thiên không nhịn được liền tức giận.
Ngao một tiếng rồi lao về phía Lý Nguyên Tu.
Bùi Hồng Ngọc vô thức muốn che chắn Lý Nguyên Tu ở phía sau.
Lý Nguyên Tu vỗ vỗ tay Bùi Hồng Ngọc.
"Không có chuyện gì."
Nói xong, Lý Nguyên Tu túm lấy hai sừng dê của Cừu Đỉnh Thiên.
Vẫn bị nó húc đến lùi lại phía sau.
Lý Nguyên Tu lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Ngươi mạnh lên rồi đấy."
Cừu Đỉnh Thiên vẫn đang ra sức.
Lý Nguyên Tu trực tiếp mượn lực đánh lực, dùng sức hất Cừu Đỉnh Thiên lên.
"Đi ngươi!"
Cừu Đỉnh Thiên đột nhiên bay ra ngoài.
Ngã nhào xuống đất.
Cú hất này làm Cừu Đỉnh Thiên đầu óc choáng váng.
Tuy không bị thương, nhưng cũng không dễ chịu.
Tam Yêu, Thỏ cũng chạy ra.
Thấy Cừu Đỉnh Thiên bị bắt nạt, liền lập tức mỗi người một vẻ nhìn chằm chằm vào Lý Nguyên Tu.
Lý Nguyên Tu có chút lúng túng.
Hắn cũng chỉ là nhất thời hứng lên, muốn trêu chọc Cừu Đỉnh Thiên một chút thôi.
Thỏ và Tam Yêu ngược lại không đối xử với Lý Nguyên Tu như vậy.
Dù sao hắn cũng là đồ đệ của Diệp Thanh Vân, không phải thứ bọn chúng có thể trêu chọc.
Đúng lúc này.
Diệp Thanh Vân bưng sủi cảo vừa nấu xong đi ra.
Sủi cảo nóng hôi hổi, không mang theo nước canh, được đựng trong một cái mâm lớn.
Liền ba mâm như vậy.
Ăn sủi cảo đương nhiên là không thể thiếu tỏi.
Hắn sớm đã nhờ Liễu Thường Nguyệt bóc xong một đống lớn tỏi, đựng trong một cái bát.
Lý Nguyên Tu vốn dĩ không ăn được tỏi.
Cảm thấy vừa cay vừa hăng, trong miệng còn để lại mùi khó ngửi.
Nhưng sau khi được Diệp Thanh Vân hun đúc.
Lý Nguyên Tu hoàn toàn thích cái thứ tỏi này rồi.
Ăn thịt không ăn tỏi, hương vị thiếu một nửa!
Ăn sủi cảo cũng đạo lý tương tự.
Diệp Thanh Vân thích ăn sủi cảo chấm dầu ớt thơm giấm, thêm chút tỏi băm.
Cái mùi vị kia, vừa xộc một cái liền lên đây.
Lý Nguyên Tu vừa chuẩn bị xong đồ chấm, liền không thể đợi được gắp một cái sủi cảo bỏ vào bát đồ chấm, đang định đưa vào miệng.
Thì ngay lúc này.
"Ai ui!"
Bên ngoài cửa sân, truyền đến một tiếng kinh hô.
Cùng với đó là âm thanh người bị ngã xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận