Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1859 ngũ đại thế lực

Chương 1859: Ngũ đại thế lực Nghe hai chữ "thị tẩm", trong lòng Diệp Thanh Vân không khỏi có chút xao động. Nghe Dương Mộ Thiền nói sẽ giúp mình thu gom mỹ nhân khắp Côn Ngô Châu, Diệp Thanh Vân suýt chút nữa đã hưng phấn ngay.
Mà một bên, Tuệ Không thì mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
"A di đà phật, Thánh tử là tồn tại thế nào? Sớm đã nhìn thấu hết thảy hư ảo của thế gian, căn bản sẽ không để loại chuyện nữ sắc này vào mắt."
"Nhiều nữ tử tuyệt sắc ở hạ giới trước mặt Thánh tử, cũng chưa từng khiến Thánh tử mảy may xao động."
"Vị Dương Mộ Thiền thí chủ này muốn dùng sắc đẹp để mê hoặc Thánh tử, quả nhiên là si tâm vọng tưởng."
Tuệ Không nghĩ thầm, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thanh Vân. Thấy Diệp Thanh Vân mặt mày tràn đầy hưng phấn, trong mắt đều có vẻ khác lạ. Dường như đối với đề nghị của Dương Mộ Thiền rất có hứng thú.
Tuệ Không không khỏi giật mình. Nhưng sau đó lại lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
"A di đà Phật!"
"Thánh tử không hổ là Thánh tử, thật thật giả giả, hư hư thật thật, đã sớm đạt tới cảnh giới mà người ngoài không thể đoán được."
"Thánh tử nhìn như dao động, kì thực lại không hề động tâm, cái gọi là luận việc làm không luận tâm, nội tâm Thánh tử kiên định, không bị ngoại vật lay động."
"Chỉ có người siêu thoát thế tục, mới có thể nhìn ra sự phi phàm của Thánh tử."
Diệp Thanh Vân tự nhiên không biết trong lòng Tuệ Không lại có nhiều suy nghĩ như vậy. Hắn quả thật bị lời nói của Dương Mộ Thiền làm cho có chút rối rắm. Nhưng nghĩ một chút vẫn là bỏ đi suy nghĩ đó.
Việc để Dương Mộ Thiền thị tẩm thì thôi vậy. Tuy dáng dấp nương này quả thực không tệ, nhưng dù sao nàng cũng là một phương tổng trấn, có thể khống chế nàng để mình sai bảo, nhưng tốt nhất vẫn không nên phát sinh chuyện gì quá phận.
Về phần thu gom mỹ nhân khắp Côn Ngô Châu… Ta Diệp mỗ nhân cũng không phải là thổ bá vương, thật sự không muốn làm chuyện thất đức này.
Huống hồ Tiểu Nguyệt Nguyệt còn đang bị giam ở Ngũ Trang, tâm tư lớn nhất của mình bây giờ là phải cứu Tiểu Nguyệt Nguyệt ra.
"Khụ khụ, thị tẩm thì không cần."
Diệp Thanh Vân nói với Dương Mộ Thiền. Dương Mộ Thiền dùng ánh mắt cổ quái nhìn Diệp Thanh Vân, cũng không nói thêm gì.
"Mau chóng mời mấy vị tông chủ đại tông Tiên Đạo ở Côn Ngô Châu tới đây, không cần chậm trễ thời gian."
Diệp Thanh Vân phân phó nói.
"Vâng."
Dương Mộ Thiền lúc này lên tiếng, trong lòng đã có tính toán. Nếu tính mạng của mình đều bị người này nắm giữ, không thể phản kháng, vậy chỉ có thể tạm thời nghe lệnh hắn.
Huống hồ, tu vi của mình cũng đã khôi phục, điều đó chứng tỏ việc mình làm theo mệnh lệnh người nọ, cũng không hoàn toàn là điều xấu.
Mà một khi người này bị Ngũ Trang tiêu diệt, vậy mình cũng có thể nói là bị người này ép buộc, bị bất đắc dĩ mới nghe lệnh hắn. Đến lúc đó dù không tránh khỏi bị nghiêm trị, nhưng có lẽ vẫn có thể giữ được tính mạng.
Dương Mộ Thiền lui xuống.
Cách một ngày, trong Côn Tiên Phủ liền truyền ra tin tức, tổng trấn Dương Mộ Thiền muốn mời Ngũ Đại Tiên Đạo Đại Tông ở Côn Ngô Châu đến thương nghị chuyện quan trọng.
Không lâu sau, Ngũ Đại Tiên Đạo Đại Tông của Côn Ngô Châu, gần như đồng thời nhận được thư mời từ Côn Tiên Phủ.
Huyền Thương Động!
Ngự Hỏa Tiên Môn!
Nhất Mạch Kiếm Tông!
Vân Vụ Sơn!
Phong Cốc Thẩm Gia!
Đây chính là năm thế lực mạnh nhất Côn Ngô Châu ngoài tiên phủ. Trong đó có bốn tông là đại tông Tiên Đạo, và một gia tộc tu tiên.
Năm thế lực này chiếm cứ một vùng đất riêng tại Côn Ngô Châu, thế lực khổng lồ, nội tình hùng hậu. Các thế lực lớn nhỏ khác ở Côn Ngô Châu, về cơ bản đều phải phụ thuộc vào năm thế lực này.
Đương nhiên, tầng cao nhất vẫn là Côn Tiên Phủ. Quản ngươi năm thế lực lợi hại đến đâu, trước mặt tiên phủ đều vẫn phải cúi đầu thần phục, không dám có chút bất kính.
Ngày hôm đó, năm thế lực đều nhận được thư mời từ Côn Tiên Phủ, lập tức lên đường đến Côn Tiên Phủ để bàn chuyện quan trọng, không được có bất cứ thế lực nào vắng mặt.
Lời mời này tới rất đột ngột, mà lời lẽ lại vô cùng nghiêm khắc. Khiến cho năm thế lực đều cảm thấy hết sức bất ngờ.
Dù sao gần đây cũng không nghe nói ở Côn Ngô Châu có chuyện gì lớn xảy ra, vì sao Côn Tiên Phủ đột nhiên muốn để bọn họ năm bên tụ họp bàn chuyện quan trọng chứ?
Thật có chút kỳ quái.
Nhưng kỳ quái thì kỳ quái, nếu là lời mời do Côn Tiên Phủ đưa ra, vậy thì năm thế lực này căn bản không dám từ chối. Chỉ có thể tuân lệnh tiến đến.
Đến ngày thứ ba. Người đứng đầu năm thế lực lần lượt đi đến bên ngoài cổng chính của Côn Tiên Phủ. Dẫn đầu đến là Nhất Mạch Kiếm Tông, có vị trí gần Côn Tiên Phủ nhất.
Một nam tử trung niên áo trắng hắc bào ngự kiếm bay tới. Nam tử trung niên áo trắng hắc bào này, chính là tông chủ Nhất Mạch Kiếm Tông Từ Tùng Bách.
"Từ tông chủ, ngươi lại tới nhanh nha."
Ngay lúc Từ Tùng Bách ba người sắp đến tiên phủ, một tiếng cười sảng khoái từ phía sau truyền đến.
Từ Tùng Bách quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một lão giả lôi thôi lếch thếch, ngồi trên một hồ lô lớn màu xanh, ngự phong bay tới. Lão giả trông như một tửu quỷ say khướt, tay còn cầm theo một bầu rượu, đang ừng ực ừng ực rót vào miệng.
"Vân Vụ Sơn Nhân, ngươi cũng không chậm."
Từ Tùng Bách cười nhạt một tiếng, xem như chào hỏi. Lão tửu quỷ lôi thôi này, chính là chủ nhân của Vân Vụ Sơn.
Mà Vân Vụ Sơn cũng là một trong năm thế lực có số người ít nhất ở Côn Ngô Châu. Ngoài Vân Vụ Sơn Nhân ra, cũng chỉ có hơn 20 đệ tử dưới trướng mà thôi.
"Từ Tông Chủ luôn thân thiết với tiên phủ, vậy không biết lần này tiên phủ mời ta các loại đến đây, là muốn bàn chuyện gì?"
Hồ lô lớn màu xanh bay đến bên cạnh phi kiếm của Từ Tùng Bách, Vân Vụ Sơn Nhân ực một ngụm rượu, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi Từ Tùng Bách.
Từ Tùng Bách lắc đầu.
"Ta cũng không rõ ràng."
Vân Vụ Sơn Nhân nhíu mày.
"Vậy thì thật kỳ lạ, trước đó không có chút dấu hiệu nào, đột nhiên lại gọi tất cả chúng ta tới đây, xem ra chắc chắn là có đại sự."
Từ Tùng Bách ừ một tiếng, nhưng không nói gì thêm. Hai người nghe xong thì đáp xuống bên ngoài cổng chính của tiên phủ.
"Hai vị vào trong phủ trước đi, tổng trấn đại nhân đã chờ ở đại điện từ lâu rồi."
Sớm đã có tâm phúc của Dương Mộ Thiền chờ sẵn ở bên ngoài cổng chính của tiên phủ, khom người cúi chào hai người.
"Được."
Từ Tùng Bách và Vân Vụ Sơn Nhân cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức theo chân tiên quan đi vào bên trong Côn Tiên Phủ. Một đường đi thẳng tới đại điện.
Trong đại điện, Dương Mộ Thiền ngồi trên bảo tọa tổng trấn, hai bên đứng không ít cao tầng tiên phủ.
Từ Tùng Bách và Vân Vụ Sơn Nhân đi vào trong đại điện, cùng nhau hướng Dương Mộ Thiền khom mình hành lễ.
"Bái kiến tổng trấn đại nhân."
Dương Mộ Thiền nhẹ gật đầu, thần sắc bình thường, không có vẻ gì khác lạ.
"Hai vị đường xa tới đây vất vả rồi, thưởng cho chỗ ngồi đi."
Ngay sau đó, Từ Tùng Bách và Vân Vụ Sơn Nhân mỗi người ngồi xuống một chiếc ghế.
"Những người khác lui xuống trước đi."
Dương Mộ Thiền vung tay lên, các quan viên khác của tiên phủ lần lượt lui ra khỏi đại điện. Điều này khiến Từ Tùng Bách và Vân Vụ Sơn Nhân đều cảm thấy có chút kỳ quái.
Chẳng lẽ việc muốn bàn là vô cùng bí mật? Ngay cả quan viên tiên phủ cũng không được tham dự?
Nhưng còn ba vị nữa vẫn chưa tới, không cần thiết phải sớm để quan chức tiên phủ lui ra như vậy chứ?
"Tổng trấn đại nhân, không biết có chuyện gì quan trọng mà phải để chúng ta đến đây bàn bạc?"
Trong lòng Từ Tùng Bách hiếu kỳ, không nhịn được mở miệng hỏi. Nhất Mạch Kiếm Tông của hắn từ trước đến nay rất gần gũi với Côn Tiên Phủ, quan hệ xem như không tệ, bởi vậy trực tiếp hỏi cũng không có cảm thấy có gì không ổn.
Dương Mộ Thiền lại lộ ra một nụ cười cổ quái. Từ Tùng Bách và Vân Vụ Sơn Nhân còn chưa kịp phản ứng thì hai sợi Khốn Tiên Thằng đột nhiên từ bên dưới ghế của bọn họ trồi lên theo người, ngay lập tức trói chặt thân thể hai người.
Từ Tùng Bách và Vân Vụ Sơn Nhân kinh hãi, lập tức muốn trốn thoát. Thấy hai bóng người từ trên nóc cung điện trống không rơi xuống. Dương Mộ Thiền cũng đồng thời ra tay.
Từ Tùng Bách và Vân Vụ Sơn Nhân còn chưa kịp né tránh, thì thấy hai đạo u quang trong nháy mắt mà đến. Lập tức xâm nhập vào mi tâm của hai người.
Sau một khắc, U Minh chi lực âm trầm quỷ dị, tàn phá bừa bãi bên trong cơ thể hai người. Từ Tùng Bách và Vân Vụ Sơn Nhân cùng nhau ngã xuống đất, run rẩy giãy dụa, mặt mày đầy vẻ thống khổ.
"Cũng may! Hai người này đều không có phòng bị gì, lập tức đã xong."
Diệp Thanh Vân cầm trong tay Địa Tạng Bảo Châu, nhìn Từ Tùng Bách và Vân Vụ Sơn Nhân đang ngã trên đất, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Rất nhanh, cơn đau đớn trên người Từ Tùng Bách và Vân Vụ Sơn Nhân rút đi, hai người dần dần tỉnh táo lại.
"Thật sự là rất xin lỗi, đã dùng phương thức này đối đãi với hai vị."
Diệp Thanh Vân hướng hai người ôm quyền, áy náy nói.
Từ Tùng Bách và Vân Vụ Sơn Nhân đều giận dữ. Vô duyên vô cớ bị đánh lén, tự nhiên trong lòng hai người vô cùng tức giận.
"Dương tổng trấn, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
Từ Tùng Bách trực tiếp nhìn Dương Mộ Thiền, mặt mày tràn đầy phẫn nộ.
"Như ngươi thấy, chính là chuyện như thế đấy."
Dương Mộ Thiền thản nhiên nói.
"Ta và các ngươi cũng như nhau, đều phải nghe lệnh vị đại nhân này."
Lời vừa nói ra, Từ Tùng Bách và Vân Vụ Sơn Nhân cùng nhau lộ vẻ kinh hãi. Ngay cả Dương Mộ Thiền thân là tổng trấn, cũng phải nghe lệnh nam tử trẻ tuổi trước mắt này sao? Điều này cũng thật quá mức kinh người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận