Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 612: Ta ngất thuyền

Chương 612: Ta say thuyền
Diệp Thanh Vân đi ra khỏi trà lâu.
Hắn chỉ là đến góp chút náo nhiệt.
Náo nhiệt đã góp đủ rồi, tự nhiên muốn đi chỗ khác dạo một vòng.
“Công tử xin dừng bước.”
Ngay lúc này.
Một người đàn ông mặc áo hoàng bào từ trong trà lâu đi ra.
Diệp Thanh Vân xoay người nhìn lại.
Thấy là một người không quen biết, không khỏi hỏi: “Ngươi đang gọi ta sao?”
Người đàn ông mặc hoàng bào gật đầu, cười nói: “Quốc sư đại nhân, tại hạ sao có thể không quen biết ngài được?”
Khi nói chuyện, người đàn ông mặc hoàng bào liền muốn quỳ xuống hành lễ với Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân vội vàng ngăn lại.
“Đừng đừng đừng, thấp thôi, thấp thôi!”
Diệp Thanh Vân cũng không muốn để một đám người quỳ lạy mình.
Bản thân chỉ là đi ra ngoài dạo chơi thôi mà.
Không cần phải phô trương lớn như vậy.
Người đàn ông mặc hoàng bào lúc này mới không hành đại lễ.
“Tiểu nhân tên là Từ Thiên Trùng, chính là trưởng lão Thái Huyền kiếm tông ở phía tây nam thành Trường An.”
“Thái Huyền kiếm tông ta đã nghe danh quốc sư từ lâu, luôn muốn mời quốc sư đến tông môn làm khách, chỉ là không có cơ hội, bây giờ đúng lúc gặp quốc sư đại nhân, mong rằng quốc sư đại nhân có thể đến Thái Huyền kiếm tông.”
“Từ trên xuống dưới Thái Huyền kiếm tông ta, đều đang mong ngóng quốc sư đại nhân đến thăm!”
Nói xong, Từ Thiên Trùng lại cung kính hành lễ với Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân nhìn Tuệ Không.
“Ngươi đã nghe qua cái Thái Huyền kiếm tông này chưa?”
Tuệ Không lắc đầu.
Từ Thiên Trùng có chút lúng túng.
“Mong rằng quốc sư thứ lỗi, Thái Huyền kiếm tông chỉ là một tông môn nhỏ ở Đại Đường, miễn cưỡng đứng trong hàng nhị lưu.”
“Thì ra là vậy.”
Diệp Thanh Vân ngược lại không có ý coi thường Thái Huyền kiếm tông này.
Dù sao Diệp Thanh Vân rất tự biết mình.
Hắn tuy mang thân phận quốc sư ở Đại Đường, nhưng kỳ thật chỉ là một phàm nhân.
Một chút tu vi cũng không có.
Người ta là tông môn dù không tốt, thì cũng đều là người tu luyện thôi.
Tùy tiện lôi một người ra, đều có thể lôi hắn ra ma sát đi ma sát lại.
Bản thân cũng không có tư cách mà coi thường bất kỳ người tu luyện nào.
“Cách xa không?”
Diệp Thanh Vân hỏi.
“Không xa lắm, ra khỏi Trường An, đi về phía tây nam khoảng hai trăm dặm là đến.”
Từ Thiên Trùng nói.
Diệp Thanh Vân vừa nghe, hai trăm dặm còn không xa à?
“Vậy chúng ta ngồi phi thuyền đi thôi.”
Diệp Thanh Vân vô ý thức nói ra.
Từ Thiên Trùng ngẩn ra.
“Quốc sư đại nhân, chúng ta có thể trực tiếp bay đi mà.”
Diệp Thanh Vân: “......”
Ngươi cố tình trêu chọc ta đúng không?
Ta mà bay được, nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
Đây không phải là không bay lên được mà.
“Khụ khụ, ta không có tu vi, sẽ không bay.”
Diệp Thanh Vân có chút lúng túng nói.
Vừa nghe lời này, Từ Thiên Trùng cũng có chút trợn tròn mắt.
Đường đường quốc sư Đại Đường, hô mưa gọi gió, danh tiếng vang vọng Đông Thổ.
Ai mà chẳng biết quốc sư Diệp Thanh Vân tu vi thông thiên triệt địa, có thể nói là không gì không làm được.
Nhưng ngươi nói ngươi sẽ không bay? Còn không có tu vi?
Ai tin chứ.
“Sớm đã nghe nói, vị Diệp quốc sư này luôn tự cho mình là phàm nhân, không hề hiển lộ tu vi trước mọi người, xem ra tin đồn quả nhiên là vậy.”
Trong lòng Từ Thiên Trùng thầm nói.
“Ta có phi thuyền, chúng ta đến ngoài thành Trường An rồi ngồi phi thuyền nha.”
Từ Thiên Trùng nói.
Thành Trường An có quy định.
Trừ phi thuyền trong hoàng cung ra, bất kỳ thế lực nào cũng không thể khống chế phi thuyền trong thành Trường An.
Nhất định phải ra ngoài thành Trường An mới được.
“Được thôi.”
Diệp Thanh Vân cũng không để ý.
Thế là ba người cùng nhau đi ra ngoài thành Trường An.
Đến ngoài thành.
Từ Thiên Trùng lấy ra một chiếc phi thuyền.
Diệp Thanh Vân vừa thấy phi thuyền này, cũng cảm nhận được Thái Huyền kiếm tông này đúng là không phải tông môn lớn.
Chiếc phi thuyền này quả thật có chút đơn sơ.
Nhỏ thì không nói, nhìn qua còn rất cũ kỹ.
Thậm chí bên cạnh phi thuyền còn có dấu vết đã sửa chữa.
Điều này làm Diệp Thanh Vân rất nghi ngờ, vạn nhất trên không trung bị hỏng thì làm sao?
May mà có Tuệ Không đi theo, đến lúc đó vạn nhất có chuyện, vẫn có người có thể cứu mình.
“Để quốc sư chê cười.”
Bản thân Từ Thiên Trùng cũng rất lúng túng.
Diệp Thanh Vân không nói gì, lên phi thuyền.
Phi thuyền xuất phát.
Diệp Thanh Vân bị say tàu.
Hắn thật sự không nghĩ tới, bản thân thế mà sẽ bị say tàu khi ngồi phi thuyền.
Từ trước đến nay, phi thuyền Diệp Thanh Vân từng ngồi đều có đẳng cấp không thấp.
Chưa từng ngồi loại phi thuyền kém như vậy.
Chậm thì không nói, còn xóc nảy dữ dội.
Diệp Thanh Vân vừa bắt đầu thì còn ổn, kết quả càng lúc càng xóc, Diệp Thanh Vân đã cảm thấy đầu óc ong ong.
Từng cơn buồn nôn.
Tuệ Không thấy sắc mặt của Diệp Thanh Vân không ổn, trong lòng cũng giật mình.
Chẳng lẽ thánh tử đã nhận ra nguy hiểm gì đó lớn?
Cho nên sắc mặt mới ngưng trọng như vậy?
Hắn liền cẩn thận quan sát xung quanh, muốn nhìn xem Diệp Thanh Vân phát hiện nguy cơ ở hướng nào.
Nhưng nhìn tới nhìn lui, lại chẳng phát hiện gì.
Chẳng lẽ có cường địch đến?
Nhưng vì tu vi của cường địch quá cao thâm, nên bản thân không phát giác được?
Chỉ có thánh tử với tu vi thế này mới có thể phát hiện?
Tuệ Không lập tức càng thêm khẩn trương.
Hắn hít sâu một hơi, đứng sát bên cạnh Diệp Thanh Vân.
“Bất kể thế nào, ta nhất định phải bảo vệ thánh tử!”
Tuệ Không thầm nói với mình.
Tuy hắn cũng biết, trên thế gian này chỉ sợ không có ai có thể làm bị thương Diệp Thanh Vân.
Nhưng thân là tùy tùng kiên định của Diệp Thanh Vân.
Tuệ Không tuyệt đối không cho phép ai mạo phạm đến Diệp Thanh Vân.
Dù cho là một pho tượng cường giả có thực lực cao hơn mình rất nhiều cũng không được.
Phi thuyền vẫn tiếp tục xóc nảy.
Sắc mặt Diệp Thanh Vân cũng trở nên càng ngày càng khó coi.
Thậm chí còn lộ vẻ đau khổ.
Tuệ Không nóng nảy.
Chẳng lẽ thánh tử trúng độc rồi?
Rất có khả năng!
Nếu không, với tu vi siêu phàm khó lường của thánh tử, sao có thể lộ vẻ mặt như vậy được?
Tuệ Không vô cùng lo lắng.
Ngay cả thánh tử cũng trúng độc, vậy giờ phút này bọn họ chắc chắn đang ở tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
Người tới chỉ sợ không phải là cường địch bình thường!
“A Di Đà Phật, thánh tử yên tâm, hôm nay Tuệ Không dù chết, cũng tuyệt đối không để ai làm tổn thương đến thánh tử!”
Tuệ Không ra vẻ hào hiệp, trịnh trọng nói với Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân quay đầu nhìn hắn.
Sắc mặt vừa khó coi vừa cổ quái không tả được.
Tuệ Không gần như sắp khóc.
Chắc chắn là thánh tử trúng độc quá nặng rồi.
Lúc này vậy mà ngay cả nói cũng không nói được.
Chẳng lẽ hôm nay thánh tử thật sự gặp nguy hiểm?
“Thánh tử, ta cõng ngươi rời khỏi đây!”
Tuệ Không vội vàng muốn cõng Diệp Thanh Vân bỏ trốn.
Kết quả tay vừa chạm đến Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân thật sự là không chịu được nữa.
Ọe!!!
Hắn trực tiếp nôn ra.
Bữa sáng vừa ăn chút gì đều không sót lại.
Toàn bộ nôn hết ra trên boong thuyền.
Lần này, Tuệ Không và Từ Thiên Trùng đều ngây người.
Nhất là Tuệ Không.
Hắn khó có thể tin nhìn Diệp Thanh Vân.
Thầm nghĩ đây là loại độc gì vậy?
Mà lợi hại như vậy?
Đến cả thánh tử cũng thành ra như thế này.
Lúc này, Diệp Thanh Vân đứng thẳng người lên, sắc mặt ngược lại có vẻ tốt hơn vừa nãy một chút.
Nôn ra thì dễ chịu hơn nhiều.
Diệp Thanh Vân xoa nước miếng bên miệng, người vẫn còn chút khó chịu.
Bất quá tốt hơn vừa rồi nhiều.
“Quốc sư, ngươi sao vậy?”
Từ Thiên Trùng vội hỏi.
“Đúng đó thánh tử, có phải ngươi bị trúng độc rồi không? Ta đưa ngươi đi tìm người chữa trị!”
Tuệ Không cũng vội hỏi.
Diệp Thanh Vân xua tay.
“Không có gì, ta chỉ là say tàu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận