Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 582: Tai tinh đại phóng

"Thánh tử, chúng ta còn vào trong đó không?" Tuệ Không ở bên cạnh hỏi.
Diệp Thanh Vân cau mày, im lặng không nói gì.
Sau một hồi ngần ngại, Diệp Thanh Vân vẫn quyết định đi vào.
Là người hay là quỷ, cũng phải làm cho rõ ràng.
Huống chi còn có Tuệ Không ở bên cạnh hắn, dù Hoàng Phúc Sinh có thật sự thành quỷ, cũng không phải là không có cách ứng phó.
Hai người đi vào trong sân.
Tuệ Không bước lên trước gõ cửa.
Cửa mở.
Người mở cửa chính là Hoàng Phúc Sinh.
Hoàng Phúc Sinh vừa nhìn thấy Tuệ Không và Diệp Thanh Vân đứng ở bên ngoài, lập tức vô cùng mừng rỡ.
"Diệp huynh? Đại sư Tuệ Không? Sao các ngươi lại đến đây?"
Hắn nhiệt tình mời hai người vào trong nhà.
Tuệ Không và Diệp Thanh Vân đều nhìn Hoàng Phúc Sinh chằm chằm, điều này làm Hoàng Phúc Sinh có chút không hiểu.
"Sao vậy?"
Diệp Thanh Vân nhỏ giọng hỏi Tuệ Không.
Tuệ Không gật đầu.
"Không phải quỷ hồn, là người sống."
Diệp Thanh Vân lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Là người sống à.
Người sống thì tốt rồi, không phải quỷ hồn là tốt rồi.
Đợi chút!
Diệp Thanh Vân đột nhiên ngây người.
Không đúng.
Hoàng Phúc Sinh rõ ràng là bị chính mắt hắn thấy hạ táng mà.
Rõ ràng đã chết hẳn rồi.
Sao bây giờ trong nháy mắt, lại thành người sống sờ sờ rồi?
Còn đang yên lành xuất hiện tại nhà hắn?
Chuyện này rốt cuộc là tình huống gì?
"Tướng công, ai vậy?"
Lúc này, vợ Hoàng Phúc Sinh là Trương Thục Lan ôm con đã đi đến.
Thấy Diệp Thanh Vân và Tuệ Không đứng ở bên ngoài, Trương Thục Lan cũng lộ vẻ mặt kinh hỉ.
"Diệp công tử, đại sư, mau vào trong nhà."
Hai người ngơ ngác, đầu óc choáng váng đi vào trong nhà.
Nhìn thức ăn trên bàn, rõ ràng Hoàng Phúc Sinh đang ăn cơm cùng cả nhà.
Diệp Thanh Vân và Tuệ Không lại liếc nhau.
Thật sự là sống lại từ cõi chết sao?
Nhưng chuyện này không khỏi quá bất thường rồi.
Hoàng Phúc Sinh cũng không phải cường giả tu vi cao thâm gì, sao có lý nào sống lại từ cõi chết?
"Diệp công tử, còn muốn đa tạ ngươi, để trượng phu ta có thể đi theo Nam Doanh Quân trở về."
Lúc này, Trương Thục Lan đi đến trước mặt Diệp Thanh Vân, cúi người cảm tạ Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân vội vàng nâng lên.
"Hoàng phu nhân không cần như vậy, đây đều là việc ta phải làm."
Hắn nghĩ một lát, vẫn không nhịn được hỏi một câu: "Hoàng huynh trở về khi nào vậy?"
Trương Thục Lan ngẩn ra: "Tướng công ta trở về còn chưa tới nửa canh giờ."
Chưa tới nửa canh giờ?
Diệp Thanh Vân nghĩ thầm, bản thân trở về từ chỗ Nam Doanh Quân.
Cũng mới dùng chưa tới nửa canh giờ thôi.
Tính ra thì, Hoàng Phúc Sinh cũng chỉ sớm hơn hai người một chút thôi.
Diệp Thanh Vân có chút nghi ngờ.
Hắn đi đến trước mặt Hoàng Phúc Sinh.
"Hoàng huynh, ngươi ở bên Nam Doanh Quân chắc đã chịu khổ rồi, để ta chẩn trị cho ngươi một chút đi."
Hoàng Phúc Sinh cười cười: "Diệp huynh, ta không sao, lần này trở về ta cảm thấy cơ thể nơi nào cũng tràn đầy sức lực, hoàn toàn không thấy chỗ nào khó chịu cả."
Diệp Thanh Vân vẫn cố nài phải bắt mạch cho Hoàng Phúc Sinh.
Hoàng Phúc Sinh bất đắc dĩ, đành phải ngồi xuống.
Diệp Thanh Vân vờ vịt bắt đầu bắt mạch cho Hoàng Phúc Sinh.
Chiêu thức này Diệp Thanh Vân cũng đã từng học qua.
Năm đó nhờ "dạy dỗ" của hệ thống, y thuật của Diệp Thanh Vân coi như là cực kỳ lợi hại.
Có thể nói là kết hợp cả Đông y và Tây y!
Xem mạch loại chuyện này, càng là dễ như ăn cháo.
Diệp Thanh Vân vừa mới chạm vào mạch của Hoàng Phúc Sinh, lập tức kinh ngạc một chút.
Trời đất ơi!
Đây mà là mạch của người sao?
Sao mà mạnh mẽ, hùng hồn thế này!
Chẳng khác nào một con trâu mộng.
Diệp Thanh Vân cẩn thận đếm một lúc.
Mạch đập của Hoàng Phúc Sinh rất mạnh mẽ, hùng hồn, hơn nữa thập phần ổn định, không nhanh cũng không chậm.
Ngoại trừ có chút mạnh mẽ ra, thì tuyệt đối là của một người bình thường.
Nói một cách chính xác, là mạch của một người sống bình thường.
Diệp Thanh Vân lại nhìn kỹ con mắt và sắc mặt của Hoàng Phúc Sinh.
Ánh mắt có thần, tròng mắt trong veo.
Sắc mặt càng lộ vẻ khí huyết dồi dào.
Diệp Thanh Vân lần này rốt cục xác định, Hoàng Phúc Sinh xác thực không có bất cứ vấn đề gì.
Hắn chính là một người sống sờ sờ.
Nhưng Diệp Thanh Vân càng không hiểu được, chính mắt hắn nhìn thấy Hoàng Phúc Sinh được hạ táng.
Người đã chết, làm sao có thể lành lặn sống lại được?
Diệp Thanh Vân sờ sờ cằm.
Chẳng lẽ lúc đó hắn nhìn nhầm rồi?
Hoàng Phúc Sinh thực ra không chết?
Nhưng điều đó không đúng.
Cho dù không chết, bị chôn xuống đất, cũng phải bị lạnh cóng chứ.
Nghĩ đến đây, Diệp Thanh Vân đột nhiên ý thức được điều gì.
Dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Hoàng Phúc Sinh.
"Chắc chắn là có cao nhân nào đó đi ngang qua, thấy Hoàng Phúc Sinh còn một hơi thở, lòng từ bi nổi lên nên đã cứu sống rồi!"
Diệp Thanh Vân lúc này hỏi: "Hoàng huynh, ngươi còn nhớ chuyện đã xảy ra trước đây không?"
Hoàng Phúc Sinh lắc đầu.
"Ta không nhớ rõ gì hết, ta cảm thấy mình như là ngủ một giấc, sau đó mở mắt ra liền chạy về nhà, cứ thế mà chạy về thôi."
"Hơn nữa hình như ta đã có một giấc mơ rất dài, đi đến một nơi rất tối, nhưng mọi chuyện trong mơ ta hoàn toàn không nhớ gì hết."
Diệp Thanh Vân vừa nghe vậy.
Rõ ràng là có cao nhân nào đó cứu Hoàng Phúc Sinh, nhưng vị cao nhân này lại không muốn để lộ sự tồn tại của mình, cho nên đã cố tình xóa đi một số ký ức của Hoàng Phúc Sinh.
Cho nên Hoàng Phúc Sinh mới có thể bình yên trở về, hơn nữa không nhớ được gì nữa.
Ngoài điều này ra, còn có thể giải thích như thế nào đây?
Chẳng lẽ có thể nói là kỳ tích y học sao?
Diệp Thanh Vân vô cùng cảm khái.
Hoàng Phúc Sinh này quả nhiên là có phúc duyên thâm hậu.
Người đã chết cóng, mà vẫn có cao nhân qua đường cứu sống.
Xem ra đúng là do tên đặt hay thật.
Hoàng Phúc Sinh!
Còn Tuệ Không ở bên cạnh, thì dùng ánh mắt thâm ý nhìn Diệp Thanh Vân.
Theo Tuệ Không thấy, Hoàng Phúc Sinh có thể sống lại từ cõi chết, chỉ sợ là Diệp Thanh Vân đã thi triển một thủ đoạn nào đó không thể tưởng tượng nổi.
Ngoài Diệp Thanh Vân ra, Tuệ Không thực sự khó có thể tưởng tượng, trên đời này còn có ai có thể làm được những việc như thế này.
Còn những phản ứng kinh ngạc của Diệp Thanh Vân trước đó, có lẽ đều là giả vờ cả.
Chỉ là vì muốn làm cho bản thân cùng Hoàng Phúc Sinh sống lại không liên quan tới mình.
Chỉ tiếc.
Tuệ Không thân là người đi theo Diệp Thanh Vân lâu nhất, há có thể không nhìn ra chút tâm tư nhỏ của Diệp Thanh Vân?
Nhất định là do Diệp Thanh Vân gây ra.
Hừ hừ!
Ta là Tuệ Không quả nhiên là mắt tinh tường, trong chốc lát liền nhìn thấu lớp nguỵ trang nhỏ bé của thánh tử nhà ngươi.
Tuệ Không cười mà không nói gì.
Diệp Thanh Vân nhất định không muốn thừa nhận mình cứu Hoàng Phúc Sinh.
Thì Tuệ Không tự nhiên cũng không đem chuyện này nói ra.
Mọi người ngầm hiểu nhau, đều biết như thế là đủ.
Diệp Thanh Vân cũng không đi miệt mài truy đuổi nguyên nhân Hoàng Phúc Sinh sống lại.
Bất kể có phải có cao nhân nào đó cứu Hoàng Phúc Sinh hay không, nhưng chỉ cần hắn còn sống thì tốt rồi.
Diệp Thanh Vân không ở lại lâu, cùng Tuệ Không nhanh chóng cáo từ rồi rời đi.
Trở lại dưới chân Phù Vân sơn, Diệp Thanh Vân nhìn bầu trời đêm, chỉ cảm thấy tâm tình vô cùng tốt.
Có lẽ là vì Hoàng Phúc Sinh sống lại từ cõi chết, khiến cho những u ám trong lòng Diệp Thanh Vân tan biến hết.
"Tuệ Không à, ngươi nói rốt cuộc là cao nhân nào, có thể đem người chết sống lại như vậy chứ? Thật sự quá lợi hại rồi."
Diệp Thanh Vân cảm khái không thôi nói.
Tuệ Không thần sắc cổ quái.
Cao nhân kia không phải là chính ngươi à?
Chưa từng thấy ai tự khen mình như thế.
"Ồ? Sao mấy ngôi sao này sáng thế?"
Diệp Thanh Vân đột nhiên chú ý tới, trên bầu trời đêm có không ít ngôi sao, có vài ngôi sao sáng dị thường.
Tuệ Không cũng ngước mắt nhìn lên, sắc mặt không khỏi khẽ biến.
"Sao tai họa đại phóng, e là thiên hạ sắp sửa đại loạn!"
Diệp Thanh Vân mặt mày hoang mang.
"Sao tai họa? Sao tai họa gì?"
Tuệ Không thần sắc ngưng trọng.
"Một trăm lẻ tám ngôi sao này, chính là tai họa tinh, lúc này nó sáng rực như vậy, chẳng bao lâu nữa, thiên hạ tất sẽ có đại loạn!"
Cùng lúc đó.
Tại một dãy núi xa xôi ở Nam Hoang.
Mấy đệ tử Cái Bang tập trung nơi này.
Ngay sau đó một đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống.
"Bang chủ, chính là chỗ này."
Một đệ tử Cái Bang chỉ vào sơn động ở phía xa, nói với Bang chủ Cái Bang là Hồng Thất Công.
Lão ăn mày nhìn về phía sơn động kia, lập tức đồng tử co rụt lại.
"Phong ấn lực mạnh quá!"
Ánh mắt ông lại liếc sang một bên.
Chỉ thấy trên vách đá của sơn động, đột ngột có khắc bốn chữ: Ngộ Hồng mà mở!
Bạn cần đăng nhập để bình luận