Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1801 thiên đại bí mật

Trực giác mách bảo Diệp Thanh Vân rằng quả nhân sâm này chắc chắn có vấn đề. Vì vậy, hắn muốn thử thêm một lần nữa.
“Hàng da.” Diệp Thanh Vân gọi với ra ngoài đại điện.
Hàng da từ từ bước vào từ bên ngoài.
“Đến nếm thử cái này.” Diệp Thanh Vân cắt một miếng nhỏ quả nhân sâm, ném xuống trước mặt Hàng da.
Cảnh tượng này khiến Mai Trường Hải và Tần Nam Phong không nhịn được mà khóe miệng co giật.
Khá lắm! Lấy quả nhân sâm ra cho cẩu ăn? Toàn bộ Trấn Nguyên Giới này từ xưa đến nay không có ai làm thế này. Thật là phung phí của trời! Làm người ta tức sôi máu. Nếu để các tu sĩ ở Trấn Nguyên Giới biết có người dùng quả nhân sâm để cho cẩu ăn, chắc chắn sẽ có vô số người nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng Diệp Thanh Vân chẳng thèm để ý, hắn ném quả nhân sâm xuống đất, rồi chờ xem phản ứng của Hàng da.
Chỉ thấy Hàng da dùng chân khều khều miếng quả nhân sâm, rồi lại dùng mũi ngửi. Sau đó nó hắt hơi một cái, vẻ mặt ghét bỏ, quay đầu bỏ đi, thậm chí không muốn nhìn thêm.
Cảnh này khiến Tần Nam Phong, Mai Trường Hải và Tuệ Không đều lộ vẻ kinh ngạc.
“Thấy không? Thấy không?” Diệp Thanh Vân như tìm được chứng cứ gì đó, tỏ ra khá kích động. “Đến chó còn không ăn thứ này, quả nhân sâm này nhất định có vấn đề!” “A di đà Phật.” Tuệ Không chắp tay trước ngực, tiếp lời: “Hàng da tọa hạ Thánh tử, là một con thần cẩu phi phàm, vô cùng linh tính, đến Hàng da còn không muốn ăn thì như lời Thánh tử nói, tuyệt đối có vấn đề.” Diệp Thanh Vân liếc mắt nhìn Tuệ Không. Khá lắm, tên đầu trọc này nổ ghê thật. Ta đây chỉ là con chó bình thường, cùng lắm mũi nhạy hơn một chút thôi, thần cẩu cái rắm!
“Quả nhân sâm này, thật sự có vấn đề sao?” Tần Nam Phong cầm nửa củ nhân sâm lên, mày thanh tú nhíu lại, có chút không dám tin.
“Tần đại nhân, thứ này ngươi không nên ăn thì hơn, dù sao cũng chỉ tăng thọ nguyên mà thôi, đối với ngươi tác dụng không lớn lắm. Nên cẩn thận vẫn hơn.” Diệp Thanh Vân khuyên.
“Ừ, vậy ta sẽ không ăn nó.” Tần Nam Phong gật đầu, cũng không tiếc quả nhân sâm này. Dù sao ta còn có giỏ đại hoàng Địa Mẫu do Tuệ Không đưa, công hiệu còn hơn củ nhân sâm trắng này nhiều. Chả thèm quả nhân sâm này.
“Đúng rồi, sứ giả Ngũ Trang có nói rõ một chút về tuyển chọn tổng trấn không?” Diệp Thanh Vân lại hỏi về chuyện tổng trấn mới.
“Tổng trấn mới tạm thời chưa quyết định, nhưng chẳng mấy chốc sẽ xác định người tạm quyền tổng trấn.” Tần Nam Phong đáp.
“Tạm quyền tổng trấn?” Diệp Thanh Vân hơi giật mình, lập tức hiểu ra. Cái gọi là tạm quyền tổng trấn này, chắc là người được chọn làm tổng trấn kế tiếp, chỉ là làm tạm quyền để vượt giai đoạn thôi, qua một thời gian ngắn nếu không có chuyện gì thì sẽ chính thức trở thành tổng trấn.
“Vậy tổng trấn tiếp theo hẳn là Tần đại nhân ngươi đi?” Tần Nam Phong chau mày: “Không nhất định. Ngoài ta ra, còn có hai người có khả năng trở thành tạm quyền tổng trấn.” “Hai người nào?” “Một người tên là Tống Ngôn, một người tên Đàm Thiên Vũ.” Dừng lại một chút, Tần Nam Phong nói tiếp: “Hai người này giống ta, đều là tâm phúc của Dương Phượng Sơn, nhưng ta là từ tiên quan làm lên, từng bước thăng chức, còn hai người này là cao thủ mà Dương Phượng Sơn mời từ bên ngoài, gọi là khách khanh Tiên Phủ, đúng là nanh vuốt của Dương Phượng Sơn.” Diệp Thanh Vân có chút nghi hoặc: “Tiên phủ Càn còn có hai người này sao? Vậy trước đây sao ta không thấy?” “Mấy tháng trước, Dương Phượng Sơn đã ra lệnh cho hai người họ, mang theo một nhóm cao thủ tinh nhuệ nhất Tiên Phủ, đi vây bắt một thụ yêu, đồng thời áp giải thụ yêu đó tới Ngũ Trang. Hiện tại hai người họ đã hoàn thành nhiệm vụ, chắc cũng sắp quay về Tiên Phủ Càn rồi.” Diệp Thanh Vân khẽ gật đầu. Ra là thế. Thảo nào trước đây hắn cứ cảm thấy cao thủ Tiên Phủ Càn có vẻ hơi ít. Thậm chí không có mấy cường giả Kim Tiên ra hồn, thì ra là sớm đã bị Dương Phượng Sơn điều đi.
“Vây bắt thụ yêu… Thụ yêu?” Diệp Thanh Vân lẩm bẩm, đột nhiên sững người lại. Trong đầu hắn, bỗng hiện lên một bóng hình xinh đẹp đã lâu không gặp. Nguyệt Đề Hà! Trong lòng hắn càng thêm căng thẳng không rõ.
“Tần đại nhân, chuyện thụ yêu là thế nào? Có thể nói rõ chi tiết hơn không?” Diệp Thanh Vân hơi lo lắng hỏi.
Tần Nam Phong hơi lạ lùng nhìn Diệp Thanh Vân. Nàng không nghĩ Diệp Thanh Vân lại quan tâm đến thụ yêu như vậy. Lẽ nào hắn có mối liên hệ gì với thụ yêu kia?
“Chuyện này ta cũng không rõ lắm, hình như trước đây Dương Phượng Sơn nhận được mệnh lệnh từ Ngũ Trang, bắt thụ yêu mang đến Ngũ Trang bằng mọi giá, cho nên Dương Phượng Sơn mới phái Tống Ngôn, Đàm Thiên Vũ đi.” “Nhưng thụ yêu đó rất lợi hại, dù Tống Ngôn, Đàm Thiên Vũ đã giăng sẵn bẫy, nhưng cũng mấy lần thất bại, suýt chút nữa để nó đào thoát. Nhưng cuối cùng vẫn bắt được.” Diệp Thanh Vân hơi sốt ruột: “Thụ yêu kia là nam hay nữ?” “À, nữ.” “Có biết thụ yêu kia tên gì không?” “Cái này thì ta không biết.” “Vậy Ngũ Trang tại sao lại muốn Dương Phượng Sơn bắt thụ yêu?” “Cái này… ta cũng không rõ.” Diệp Thanh Vân có chút thất vọng. Sao cái gì cũng không biết thế này?
“Tần đại nhân, phiền ngươi cố gắng giúp ta tìm hiểu về chuyện của thụ yêu đó.” “Nhờ ngươi!” Diệp Thanh Vân nghiêm mặt nói.
“Ờ, được, ta sẽ cố gắng.” Tần Nam Phong hơi kinh ngạc nhìn Diệp Thanh Vân, đây là lần đầu tiên nàng thấy Diệp Thanh Vân lộ vẻ mặt như vậy.
“Về chuyện tạm quyền tổng trấn, thực ra cũng không có gì đáng lo, hiện tại Càn Đạo Châu đã nằm trong tay chúng ta, coi như Tống Ngôn, Đàm Thiên Vũ quay về Càn Đạo Châu thì cũng không đấu lại chúng ta.” “Tần đại nhân cứ yên tâm, chuẩn bị tiếp nhận vị trí tạm quyền tổng trấn là được.” “Ừ, ta hiểu rồi.” Nói xong chuyện, Tần Nam Phong không nán lại Thủy Nguyệt Tông, chỉ nhìn Tuệ Không hai cái, rồi rời đi.
Diệp Thanh Vân và Tuệ Không quay về đình viện trên đỉnh núi. Chỉ là Diệp Thanh Vân cứ luôn mất tập trung, không thể nào bình tĩnh lại.
“A di đà Phật, Thánh tử lo lắng liệu thụ yêu bị áp giải tới Ngũ Trang, có phải là Nguyệt cô nương không?” Tuệ Không nhìn ra nỗi ưu tư của Diệp Thanh Vân.
“Tuệ Không, ngươi nói có khi nào đúng là Tiểu Nguyệt Nguyệt không?” Diệp Thanh Vân đột ngột nhìn về phía Tuệ Không.
“Tiểu tăng không dám đoán bừa.” Tuệ Không nói thật.
Diệp Thanh Vân bực bội gãi đầu, trong lòng có rất nhiều đầu mối, nhưng luôn cảm thấy có cái gì đó không thể nắm bắt được. Rốt cuộc là biết quá ít. Không chỉ chuyện thụ yêu, mà cả chuyện quả nhân sâm cũng làm Diệp Thanh Vân để ý.
“Không được, vẫn phải tìm người hỏi lại mới được.” Diệp Thanh Vân lập tức lấy ra hai ngọc giản truyền tin. Một cái là liên lạc Trần Cận Bắc. Một cái là liên lạc Mao Dịch. Một người là đà chủ phản Tiên Đồng Minh ở Càn Đạo Châu, chắc chắn biết rất nhiều bí mật mà tu sĩ bình thường không biết. Còn Mao Dịch lại là người đã phi thăng tới Trấn Nguyên Giới từ tám vạn năm trước, đã lang bạt ở Trấn Nguyên Giới nhiều năm như vậy, chắc chắn cũng biết không ít chuyện.
Diệp Thanh Vân liên lạc với hai người, hỏi về chuyện quả nhân sâm, và nhờ bọn họ tìm hiểu về tình hình thụ yêu.
Về chuyện thụ yêu, hai người đều có nghe thấy, nhưng tình hình cụ thể cần thời gian điều tra. Còn về quả nhân sâm, cả hai đều kể hết những gì mình biết cho Diệp Thanh Vân.
“Theo những gì các tiền bối trong phản Tiên Đồng Minh ghi chép, ta thấy công dụng của quả nhân sâm có lẽ không đơn giản như mọi người biết.” Đây là suy đoán của Trần Cận Bắc.
“Ta đã sớm nhận ra quả nhân sâm có gì đó cổ quái, những tu sĩ ăn quả này, đều trong khoảng 500 năm đến 800 năm thì hoặc là mai danh ẩn tích, hoặc là chọn đi theo Ngũ Trang.” “Nếu ngươi có được thứ này, tuyệt đối đừng ăn!” Đây là lời căn dặn của Mao Dịch dành cho Diệp Thanh Vân.
Sau khi gửi tin cho hai người, Diệp Thanh Vân chậm rãi thu lại ngọc giản truyền tin. Vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng chưa từng thấy. Hắn quay đầu nhìn về phía Tuệ Không.
“Tuệ Không, chúng ta có vẻ như đã chạm đến một thiên đại bí mật!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận