Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1914 hàng da không có?

Chương 1914: Hàng da không thấy? Nhà xí bị nổ?
Chạy tới nơi này, Tuệ Không, Mai Trường Hải và những người khác đều ngây người ra. Nhìn khắp sân toàn những người ngã xuống đất co giật, cùng với cái nhà xí bị nổ thành phế tích, tất cả mọi người đều đang trong mộng mị. Hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra ở đây. Tình huống quá phức tạp. Trong nhất thời tất cả mọi người không kịp phản ứng.
Chỉ có một người, sau khi thấy tình hình trong viện, trong đầu nhanh chóng ý thức được điều gì.
"A di đà phật!" Tuệ Không chắp tay trước ngực, trong ánh mắt lộ ra một vòng ánh sáng cơ trí nhìn thấu mọi chuyện. "Thì ra là thế! Thì ra là thế!"
"Thánh tử không hổ là Thánh tử, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay của Thánh tử, cho dù là những thí chủ tiến vào trong viện này cũng đều được Thánh tử điểm hóa."
"Kể từ đó, vô luận là những thí chủ đào tẩu, hay những thí chủ ở lại nơi đây, đều sẽ cảm nhận được sự vĩ đại của Thánh tử."
"Thành tâm đi theo Thánh tử!" Tuệ Không mặt tươi cười, ánh mắt vô cùng kính nể nhìn Diệp Thanh Vân. Dù cho lúc này Diệp Thanh Vân vì nhà xí bị nổ mà lộ vẻ rất bi phẫn, trong mắt Tuệ Không vẫn toát ra vẻ sâu không lường được.
So với Tuệ Không, những người khác rõ ràng là ngộ tính kém hơn nhiều. Từng người hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Cho đến khi Tần Nam Phong đến nơi này. Nàng nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, dùng tay bịt mũi, ánh mắt nhìn vào trong viện.
"Ừm?" Tần Nam Phong sắc mặt khẽ biến, lập tức ngồi xổm xuống kiểm tra một Kim Tiên cao thủ đang nằm trên mặt đất run rẩy không ngừng.
"Người này là quan viên của tiên phủ!" Ngay sau đó, Tần Nam Phong lại kiểm tra những người khác nằm trên mặt đất.
"Mấy người này, đều là người của tiên phủ." Tần Nam Phong nói xong, ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Vân. "Hai mươi sáu người này, không ngoại lệ, đều là cao thủ được các tiên phủ phái đến."
Đám người nghe vậy, tuy có chút kinh ngạc, nhưng cũng không quá mức ngạc nhiên. Dù sao trong hỗn chiến vừa rồi, rõ ràng có một số người thực lực không tầm thường, nếu không phải xuất thân từ Tiên Đạo Đại Tông, thì chính là được các tiên phủ phái tới.
Mà Tần Nam Phong thân là tổng trấn, đương nhiên có thể tùy tiện nhận ra thân phận người của tiên phủ. Từ tiên khí trong cơ thể bọn họ cũng có thể thấy được, trên cơ bản đều là tu luyện công pháp của các đại tiên phủ.
"Không ngờ những người này lại có thể lặng yên không một tiếng động tiến vào đây."
"Suýt chút nữa đã để bọn gia hỏa này đắc thủ."
"Nhưng tại sao những người này lại đều ngã xuống đây? Hơn nữa nhìn bộ dạng đều bị thương không nhẹ."
Sau khi kinh ngạc, đám người cũng có chút nghi hoặc. Nhưng rất nhanh, bọn họ đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Diệp Thanh Vân. Trong lòng không khỏi nảy ra một suy đoán. Sợ là vị cột sắt lão tổ này, sớm đã lưu lại một vài chuẩn bị hết sức lợi hại trong nội viện. Đến nỗi hơn 20 cao thủ tiên phủ này tiến vào trong viện, toàn bộ đều bị đánh gục. Ngoài cái này ra, mọi người cũng không nghĩ ra khả năng nào khác.
Diệp Thanh Vân hoàn toàn không biết mọi người giờ phút này đang nghĩ gì. Hắn vẻ mặt hoang mang nhìn hơn 20 cao thủ tiên phủ này, thầm nghĩ tại sao những người này lại đều như vậy? Cả đám đều giống như bị động kinh.
"Chẳng lẽ là nội chiến?" Diệp Thanh Vân không khỏi suy đoán.
Điều hắn quan tâm hơn là nhà xí của mình. Lúc này hắn cẩn thận từng li từng tí né những cao thủ tiên phủ đang nằm trên mặt đất, đi tới trước phế tích nhà xí.
"Thiên sát!" Diệp Thanh Vân lại nổi trận lôi đình.
"Đã nổ nhà xí của lão tử còn chưa tính, tại sao ngay cả hố phân cũng nổ?"
"Còn cả thùng phân của ta nữa! Ni mã cái thùng phân ta dùng để tưới rau đấy!"
"Tên chó hoang nào ngay cả thùng phân cũng trộm của ta!"
"Cỏ!!!"
Diệp Thanh Vân lần này thật sự là tức giận. Nhà xí bị nổ, Ni mã ta vẫn có thể xây lại. Hố phân bị nổ, cùng lắm thì ta lại bỏ chút thời gian đắp một cái mới. Nhưng ngươi ngay cả cái thùng phân của ta cũng lấy đi, vậy thì ta không hiểu được. Mẹ nó trộm cái thùng phân để làm gì? Để về đựng tro cốt tổ tiên ngươi à? Ta không có thùng phân làm sao tưới rau được? Mấy loại rau củ quả trong sân nhỏ này, đều là ta dầm phân, đi tiểu khổ cực mới lớn lên được. Cái thùng phân đó ta dùng đã quen tay rồi.
Mọi người thấy Diệp Thanh Vân vừa nhảy vừa né, chửi bới không ngừng, từng người đều có biểu cảm vô cùng đặc sắc. Đây chính là phong thái của ẩn thế Tiên Nhân sao? Quả nhiên là làm người ta không thể lường được. Lời nói hành động nhìn như điên rồ cổ quái, nhưng lại giống như ẩn chứa một loại cảm giác huyền diệu không thể so sánh?
Tuệ Không lại nhìn một trận vui mừng. Trở lại rồi, trở lại rồi. Cảm giác quen thuộc! Đây chính là cảm giác khi Thánh tử ở Phù Vân Sơn lúc trước. Vẫn giống như trước, không hề có chút thay đổi. Trong những hành vi nhìn như không thể tưởng tượng thường ẩn chứa đạo lý cao thâm mạt trắc.
Sau khi tức giận một hồi, Diệp Thanh Vân cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận hiện thực. Quay đầu nhìn những loại rau quả mình trồng, trong lòng không khỏi có chút an ủi. May là! Cái tên trộm thùng phân của lão tử cũng coi như có chút lương tâm, không có gây họa đến đồ đạc trong sân của ta. Đoán chừng cũng là thấy trong sân này toàn rau quả vô dụng, nên không ra tay.
"A?" Đến khi Diệp Thanh Vân nhìn thấy trong luống rau hẹ, có một chỗ rau hẹ như bị người ta hái qua. Đi qua xem xét. Quả nhiên là bị ai đó hái một nắm. Khóe miệng Diệp Thanh Vân có chút run rẩy. Cái tên trộm này cũng thật là đủ, trộm thùng phân, nổ nhà xí, còn tiện tay hái một nắm rau hẹ? Sao nào? Ngươi muốn ăn rau hẹ chấm tương lớn sao?
"Lão Mai." Diệp Thanh Vân đi tới trước mặt Mai Trường Hải. "Ngươi xem này, không biết tên gia hỏa không biết xấu hổ nào lại nổ nhà xí, vẫn phải làm phiền các đệ tử Thủy Nguyệt Tông, hỗ trợ sửa chữa nhà xí."
Mai Trường Hải nghe xong, lập tức vỗ ngực. "Tiền bối nói gì vậy? Được sửa nhà xí cho tiền bối, đó là vinh hạnh của các đệ tử Thủy Nguyệt Tông!"
"Nói gì mà vất vả?" "Bọn họ sẽ không thấy vất vả chút nào, chỉ cảm thấy vô cùng vinh quang thôi!"
Diệp Thanh Vân: "......"
Nghe những lời này, Diệp Thanh Vân cũng không biết nên nói gì cho tốt.
"Đợi lát nữa..." Diệp Thanh Vân đang định hàn huyên một phen với những người đến trợ giúp, kết quả quay đầu nhìn quanh. Sửng sốt không thấy bóng dáng Hàng Da. Diệp Thanh Vân đột nhiên biến sắc.
"Mọi người ai thấy Hàng Da không?" Giọng hắn vô cùng khẩn trương hỏi.
Đám người hai mặt nhìn nhau. Hàng Da? Chính là con chó Kim Mao lớn thường xuyên xuất hiện bên cạnh tiền bối lão tổ sao? Mọi người đều lắc đầu. Bọn họ chưa từng thấy nó.
"Tuệ Không, vừa rồi ngươi có thấy Hàng Da không?" Diệp Thanh Vân lại vội vàng hỏi Tuệ Không.
Tuệ Không thần sắc phức tạp, trong nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Chẳng lẽ đây cũng là khảo nghiệm của Thánh tử dành cho tiểu tăng sao?
"À, tiểu tăng trước đó hình như có gặp Hàng Da, nhưng sau đó cũng không biết Hàng Da đi đâu rồi." Tuệ Không lo nghĩ nói.
"Mau tìm đi! Mọi người cùng nhau tìm xem!" Diệp Thanh Vân hoảng hốt, vội vàng để mọi người giúp tìm Hàng Da.
Đám người không dám thất lễ, lập tức đi khắp nơi tìm kiếm. Nhưng sau một hồi tìm kiếm, vẫn không thấy bóng dáng Hàng Da.
"Xong rồi, xong rồi!" Diệp Thanh Vân đứng trên đỉnh núi, gấp đến độ dậm chân. "Ta cái lông lớn đáng thương!"
"Nhất định là bị tên trộm nổ nhà xí kia tiện tay trộm đi rồi!"
"Đáng thương con lông lớn đáng thương của ta!"
"Lần này thật sự là chó chết rồi!!!"
"Ô ô ô!"
Ps: tiếp tục bộc phát, chương 6!
Bạn cần đăng nhập để bình luận