Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1122: Đạo môn bảo đan cho chó ăn

Chương 1122: Đem đạo môn bảo đan cho chó ăn
Cũng khó trách Mục Dương tử sẽ đột nhiên hỏi câu này. Lần trước hắn cùng Xích Huyền tử lên núi, muốn gặp vị chủ nhân thần bí của Phù Vân sơn kia. Kết quả vừa đến giữa sườn núi, liền gặp Đại Mao. Vốn tưởng là một con chó đất tầm thường. Ai ngờ Đại Mao một móng vuốt, suýt chút nữa đã không quật ngã sư huynh Xích Huyền tử. Lúc đó hai người đã vô cùng chấn động. Hiện tại Mục Dương tử lại lần nữa đến Phù Vân sơn, trong lòng không khỏi nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó. Có chút lo lắng.
Tuệ Không cười cười.
“Phủ tôn yên tâm, bây giờ khác xưa, Đại Mao tiền bối sẽ không vô cớ cản đường.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Mục Dương tử gật đầu. Đang muốn đi tiếp.
Thế nhưng đột nhiên.
Một con chó đen lớn từ trong ruộng nghiêng chạy ra. Rồi ngồi xuống giữa đường núi. Cứ vậy nhìn Tuệ Không và Mục Dương tử.
Mục Dương tử: “???”
Chẳng phải đã nói không có chó cản đường sao? Sao lại đột nhiên có con chạy ra thế này? Đã thế lại không phải là con chó vàng lần trước. Sao lại biến thành một con chó đen lớn? Trên Phù Vân sơn rốt cuộc có bao nhiêu chó vậy?
Tuệ Không cũng không ngờ đại hắc sẽ đột nhiên xuất hiện. Nhưng Tuệ Không biết, đại hắc khác với Đại Mao. Đại Mao là cường giả thực thụ của Phù Vân sơn, thần bí khó lường, chỉ đứng sau thánh tử Diệp Thanh Vân. Còn đại hắc chỉ là một con chó bình thường. Trên người không có chút tu vi nào. Lại còn ngốc nghếch. Đúng là một con chó đần bình thường mà thôi.
Tuệ Không đang muốn giải thích với Mục Dương tử. Thì thấy Mục Dương tử đã bước lên phía trước. Hơn nữa vẻ mặt cung kính, hướng đại hắc cúi đầu thật sâu.
“Đạo môn Thái Huyền phủ Mục Dương tử, bái kiến tôn giá!”
Tuệ Không: “…”
Thật là lúng túng rồi. Đại hắc chỉ là một con chó đất bình thường mà thôi, giờ lại bị Mục Dương tử coi là cường giả yêu tộc như Đại Mao, còn cung kính như vậy. Có chút kỳ cục.
Đại hắc nghiêng đầu, tò mò nhìn Mục Dương tử. Mà dáng vẻ này, lại khiến Mục Dương tử lầm tưởng đại hắc rất cao ngạo. Mục Dương tử nhớ đến sự đáng sợ của Đại Mao, trước mắt tuy con chó đen lớn này chưa từng lộ ra chút khí tức nào, cũng chưa từng phô bày chút thực lực nào. Nhưng nếu đã là chó trên Phù Vân sơn, thì chắc chắn thực lực không hề kém con chó vàng kia. Vì vậy. Mục Dương tử không dám có chút tức giận nào.
Hắn vội vàng vỗ túi trữ vật bên hông, lấy ra một hộp bảo vật bằng ngọc xanh.
“Tôn giá, đây là âm dương huyền thiên đan chí bảo của đạo môn ta, bất kể đối với nhân tộc hay yêu tộc đều có ích lợi rất lớn.”
“Tấm lòng nhỏ mọn, mong tôn giá có thể vui lòng nhận lấy, để tại hạ có thể lên núi bái kiến chủ nhân trong núi.”
Mục Dương tử rất am hiểu đạo làm người. Hắn không hề giống sư huynh Xích Huyền tử tính khí nóng nảy. Nếu đã muốn đến bái kiến người ta, lại còn muốn nhờ người ra tay chữa trị, thì chắc chắn phải mang theo thành ý mười phần. Dù còn chưa gặp Diệp Thanh Vân, nhưng nịnh bợ trước chó trên núi này, có lẽ cũng có chút tác dụng.
Âm dương huyền thiên đan là bảo đan của đạo môn, người thường chỉ có thể nhìn thấy trong một số sách cổ. Còn Tuệ Không hiển nhiên là biết loại đan dược này, vừa nghe Mục Dương tử muốn đem bảo đan trân quý của đạo môn này tặng cho đại hắc, lập tức kinh ngạc. Nếu như thật để đại hắc ăn âm dương huyền thiên đan này, ai mà biết sẽ xảy ra chuyện gì kỳ quái? Lỡ như dược tính của đan dược quá mạnh, trực tiếp làm đại hắc nổ tung thì sao. Chắc Đại Mao tiền bối trên núi sẽ nổi giận mất.
Thấy đại hắc cất bước, tiến đến gần Mục Dương tử, có vẻ hứng thú với đồ vật trong hộp bảo vật. Tuệ Không vội vàng lên trước, muốn ngăn cản.
“Phủ tôn tiền bối, con chó này…”
Lời còn chưa kịp thốt ra. Mục Dương tử đã rất phối hợp mở hộp bảo vật ra. Để lộ bên trong một viên đan dược đen trắng hai màu. Tản ra khí tức Đạo gia cực kỳ kinh người.
Âm dương huyền thiên đan! Một trong những bảo đan hàng đầu của đạo môn! Trộm âm dương! Đoạt tạo hóa! Có thể khiến thân thể phàm nhân hóa thành thể chất tu luyện hàng đầu. Có thể khiến huyết mạch yêu thú, ngược dòng về cội nguồn xưa nhất. Nói cách khác. Một khi yêu thú ăn viên âm dương huyền thiên đan này, sức mạnh huyết mạch trong cơ thể nó có thể sẽ trực tiếp trở thành huyết mạch yêu tộc cổ xưa nhất. Vô cùng đáng sợ.
“Không cần!”
Tuệ Không nóng nảy, vội vàng hô lớn. Đáng tiếc đã muộn.
Đại hắc đột nhiên nhảy tới, ngậm viên âm dương huyền thiên đan trong hộp bảo vật vào. Rồi răng rắc răng rắc nhai nuốt. Trực tiếp nuốt xuống. Rất dứt khoát. Cứ như là đang nuốt một cái đùi gà vậy.
Tuệ Không trực tiếp đờ người ra. Xong rồi! Toang rồi! Đại hắc no căng bụng mà chết mất thôi.
Mục Dương tử có chút kỳ lạ nhìn về phía Tuệ Không, không hiểu vì sao Tuệ Không lại đột nhiên ngăn cản. Rõ ràng mình đang tặng lễ cho vị cường giả yêu tộc này mà. Đây là việc tốt mà. Sao lại muốn ngăn cản?
“Phủ tôn tiền bối à, đại hắc này chỉ là con chó bình thường trên núi thôi, không phải cường giả gì đâu ạ.” Tuệ Không mặt mày đau khổ nói.
“Cái gì?” Mục Dương tử cũng ngây ngẩn cả người. Con chó đen lớn này là chó bình thường trên núi? Không phải cường giả?
Hắn đột ngột quay đầu, nhìn về phía đại hắc. Thấy đại hắc lúc này toàn thân bốc lên ánh vàng, đầu chó lắc lư một hồi. Rồi trực tiếp ngã xuống đất điên cuồng co giật. Miệng chó liên tục sủi bọt trắng. Xem ra là không ổn rồi.
“Không tốt!”
Tuệ Không vội vàng nhào tới chỗ đại hắc, dùng sức lay đầu chó của đại hắc. Thấy hơi thở đại hắc mong manh, bọt trắng trong miệng ọc ọc trào ra. Tuệ Không biết là không hay, vội vàng vận chuyển tu vi, muốn kéo dài tính mạng cho đại hắc.
Mục Dương tử thì một mặt không biết phải làm sao. Cảnh tượng trước mắt thật sự có chút khó hiểu. Một hòa thượng. Đang vẻ mặt lo lắng cứu một con chó. Khoan đã! Ta mang đến âm dương huyền thiên đan, liền cứ vậy trắng trợn cho chó ăn rồi? Hình như ta chịu thiệt hơi nhiều thì phải. Mục Dương tử cũng vội vàng lao đến. Vươn tay đào vào miệng chó của đại hắc. Nhân lúc chưa tiêu hóa, đem âm dương huyền thiên đan móc ra. Tuy vào bụng chó rồi, nhưng móc ra rửa một chút, chắc vẫn có thể bảo tồn lại chút dược tính.
Ngay khi Mục Dương tử đào miệng chó, Tuệ Không cứu mạng chó. Đại hắc lại đột nhiên đứng dậy. Một đôi mắt chó nghi hoặc nhìn Tuệ Không và Mục Dương tử. Nhất là Mục Dương tử. Tay của hắn vẫn còn đưa vào trong miệng của đại hắc. Đại hắc vốn định đớp một cái. May mà Mục Dương tử phản ứng nhanh, vội vàng rụt tay ra khỏi miệng chó.
“Đại hắc ngươi không sao chứ?” Tuệ Không quan tâm hỏi.
Đại hắc bĩu môi, rồi thản nhiên đi tản bộ về phía xa.
“Xem ra là không sao rồi.” Tuệ Không thở phào nhẹ nhõm. Hắn thật không dám tưởng tượng, nếu đại hắc mà chết, bên kia trên núi sẽ tức giận cỡ nào.
“Tuệ Không, ngươi nói đây là con chó bình thường, sao nó lại có thể thừa nhận dược lực của âm dương huyền thiên đan?” Mục Dương tử có chút không hiểu nói.
Tuệ Không nhìn bóng dáng đại hắc tản bộ ở đằng xa, không khỏi lâm vào trầm tư.
“Tiểu tăng đã hiểu rồi!” Tuệ Không đột nhiên ngộ ra.
“Đại hắc tuy là một con chó bình thường, nhưng nó ở Phù Vân sơn cũng một thời gian rất dài rồi.”
“Nơi thánh tử ẩn cư, dù cho là một con chó bình thường, đều sẽ chịu ảnh hưởng, sớm đã không còn là thể chất chó phàm.”
“Không phải chó phàm? Vậy nó là chó gì?” Mục Dương tử kinh ngạc hỏi.
Tuệ Không lắc đầu.
“Tiểu tăng cũng không rõ, nhưng tuyệt đối không phải tầm thường, ngay cả dược lực của âm dương huyền thiên đan, cũng bị thân thể đại hắc hấp thụ rồi.”
Tuệ Không không hề hay biết, phán đoán của hắn rất đáng tin cậy. Đáng tin cậy đến mức cho dù trăm nghìn năm sau, biển cả hóa nương dâu, Phù Vân sơn đã sớm đổi thay. Thì một trăm ngàn năm sau, mọi người vẫn có thể nhìn thấy, một con chó đen thần dị ẩn hiện trong núi rừng, khiến cho những cự phách yêu tộc lúc đó cũng phải cúi đầu quy phục.
Đương nhiên. Đó đã là chuyện của trăm nghìn năm sau rồi.
“Đi thôi, nếu đại hắc không sao rồi, chúng ta tiếp tục lên núi nha.” Tuệ Không gọi Mục Dương tử, tiếp tục đi lên núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận