Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 990: Mộng nhi tiểu tâm tư

Chương 990: Mộng Nhi có chút tâm tư riêng Chuyện của Phật môn ở Tây Cảnh, Diệp Thanh Vân nhất thời cũng không biết phải làm sao cho đúng.
Dứt khoát liền không thèm nghĩ đến nữa.
Dù có lo lắng cũng vô dụng.
Bản thân đang ở hải ngoại, cách Phật môn Tây Cảnh cả trăm nghìn dặm, lại thêm nội tình Phật môn thâm hậu, cao thủ như mây.
Chắc là sẽ không có vấn đề gì quá lớn đâu.
Nếu quả thực không được, Diệp Thanh Vân cũng chỉ có thể cố gắng hết sức, mời Đại Đường cùng với Nam Hoang phái chút nhân thủ đến giúp đỡ chút ít.
Lại qua ba ngày.
Kiếm Thiên Minh hưng phấn đi đến trước mặt Diệp Thanh Vân.
“Công tử, ta đã luyện thành rồi.” Diệp Thanh Vân kinh ngạc nhìn hắn.
“Ngươi luyện thành cái gì rồi?” “Mời công tử xem qua.” Kiếm Thiên Minh lúc này cầm kiếm gỗ, ở trước mặt Diệp Thanh Vân luyện kiếm.
Vù vù vù vù!
Kiếm gỗ tung bay, hoa cả mắt.
Mỗi một kiếm.
Đều mang theo tiếng rít gió chói tai kinh người.
Cuối cùng một kiếm!
Kiếm Thiên Minh đột nhiên chém xuống một cột đá ở nơi không xa.
Ầm ầm!!!
Cột đá đột nhiên bị chẻ làm đôi.
Vô cùng sạch sẽ gọn gàng.
Uy lực của một kiếm này, khiến cho những người có mặt như Tuệ Không, Lãnh Mộ Tuyết đều vì đó mà thán phục.
Bọn họ đều có thể nhìn ra được.
Kiếm Thiên Minh vẫn chưa vận chuyển chút linh khí nào.
Cũng không có sử dụng bất kỳ sức mạnh nào khác.
Chỉ là dựa vào kiếm khí luyện ra từ kiếm gỗ, cũng đã có uy lực như thế.
Thế này mới bao nhiêu thời gian chứ?
Nửa tháng mà thôi.
Dùng một thanh kiếm gỗ tầm thường như thế, không dựa vào tu vi, mà có thể đạt tới tình trạng này.
Danh xưng thiên tài kiếm đạo.
Quả nhiên danh xứng với thực!
Diệp Thanh Vân cũng xem mà mắt tròn mắt dẹt.
Cái mẹ nó, ta chỉ tùy tiện làm cho ngươi một thanh kiếm gỗ, vốn chỉ mong có thể cầm cự được một năm rưỡi năm thôi.
Kết quả ngươi nửa tháng đã luyện thành rồi?
Ghê gớm thật!
Khó trách người ta là thiên tài.
Đúng là người với người không giống nhau mà.
“Còn xin Diệp công tử chỉ điểm!” Kiếm Thiên Minh diễn xong một bộ kiếm chiêu, liền cung kính đứng trước mặt Diệp Thanh Vân, chờ Diệp Thanh Vân chỉ điểm.
Diệp Thanh Vân có thể nói sao đây?
Nói bộ kiếm pháp chó má này của ngươi không ra gì?
Rồi đi luyện tiếp hai năm?
Ép buộc người khác cũng không thể quá như thế chứ.
Dù sao vẫn nên nói mấy điều cơ bản vậy.
Diệp Thanh Vân liền lộ ra một tia hài lòng, hơi gật đầu.
“Không tệ.” Tuy chỉ là hai chữ đơn giản, nhưng lại làm cho Kiếm Thiên Minh vô cùng mừng rỡ.
Trên mặt lộ vẻ vui sướng.
“Đa tạ Diệp công tử khen ngợi!” Diệp Thanh Vân lập tức nghiêm mặt lại.
“Chỉ là chút thành tựu nhỏ mà thôi, mà ngươi đã vui mừng như thế rồi sao? Chẳng lẽ tầm mắt của ngươi chỉ có bấy nhiêu thôi à?” Kiếm Thiên Minh ngẩn ra.
Lập tức vội vàng quỳ xuống.
“Công tử dạy phải, đây chỉ là chút thành tựu nhỏ bé, Thiên Minh đã quá đắc ý quên mình rồi.” Hai tay Diệp Thanh Vân chắp sau lưng, ánh mắt nhìn ra xa.
Vẫn tỏ ra dáng vẻ cao nhân.
Điều này làm cho Kiếm Thiên Minh không khỏi thất thần.
Mỗi lần Diệp Thanh Vân xuất hiện với tư thái này, trong lòng Kiếm Thiên Minh đều dâng lên một loại kính ngưỡng.
Tựa như Diệp Thanh Vân là một ngọn núi cao không thể chạm tới.
Bản thân chỉ đứng dưới chân núi mà ngưỡng vọng người leo núi.
Mà bản thân dù cố gắng thế nào, dường như cũng không thể leo lên đỉnh núi cao này.
“Kiếm gỗ ngươi đã nắm vững rồi, vậy thì tiếp theo, chính là thanh kiếm này.” Diệp Thanh Vân lại nháy mắt với Tuệ Không.
Tuệ Không hiểu ý.
Lập tức mang ra một thanh thiết kiếm giao cho Kiếm Thiên Minh.
Sau khi cầm vào tay, Kiếm Thiên Minh biết ngay đây là một thanh thiết kiếm rất phổ thông.
Không trải qua tôi luyện hoàn hảo.
Phẩm chất rất kém cỏi.
Thuộc loại giết heo cũng khó nhọc.
“Thiết kiếm cùng kiếm gỗ không giống nhau, ngươi vẫn dùng thân thể phàm nhân, để dùng nó luyện kiếm đi.” Diệp Thanh Vân nói xong khoát tay, ra hiệu cho Kiếm Thiên Minh có thể đi xuống.
“Dạ!” Kiếm Thiên Minh mang theo thiết kiếm, vẻ mặt kiên định rời đi luyện kiếm.
Diệp Thanh Vân thầm thở ra một hơi.
Nghĩ bụng, tên này đúng là giỏi chịu khổ a.
Bất quá Diệp Thanh Vân không thừa nhận cũng không được, Kiếm Thiên Minh này thật sự là một thiên tài, hơn nữa rất chuyên tâm.
Nếu là bản thân, chắc chắn không có nghị lực như hắn.
......
Kiếm Thiên Minh luyện kiếm tại một thao trường luyện võ của Nguyệt Thần Cung.
Đây là thao trường đặc biệt chuẩn bị cho Kiếm Thiên Minh.
Đệ tử khác của Nguyệt Thần Cung sẽ không đến đây.
Chỉ có Kiếm Thiên Minh một mình luyện kiếm ở đây.
Rất yên tĩnh.
Sẽ không ảnh hưởng đến người khác.
Cũng không có ai đến quấy rầy hắn.
Kiếm Thiên Minh lúc luyện kiếm rất chuyên chú.
Trong mắt hắn chỉ có kiếm.
Trong lòng cũng chỉ nghĩ về kiếm.
Tay cầm thiết kiếm, chuyên tâm luyện kiếm, hắn không hề chú ý rằng trong góc có một nữ tử đang lén lút nhìn hắn.
Chính là Mộng Nhi!
Tỳ nữ của Lãnh Mộ Tuyết.
Bây giờ được xem là người có được Thánh Nguyệt thể chất thiên tài.
Đây không phải là lần đầu tiên Mộng Nhi lén lút đến xem Kiếm Thiên Minh luyện kiếm.
Từ khi Kiếm Thiên Minh đi theo Diệp Thanh Vân trở lại Nguyệt Thần Cung, Mộng Nhi đã rất ngưỡng mộ kiếm khách thiên tài kiên nghị, lạnh lùng này.
Nàng cũng không biết đây là cảm giác gì.
Tóm lại chính là rất muốn nhìn hắn.
Bất kể Kiếm Thiên Minh đang làm gì, Mộng Nhi đều muốn xem.
Trong lòng cũng âm thầm vui vẻ.
“Mộng Nhi, ngươi đã đứng đây nhìn rất nhiều ngày rồi.” Lãnh Mộ Tuyết không biết từ khi nào xuất hiện phía sau lưng Mộng Nhi.
“Cung chủ, ta...... ta hình như thích Kiếm công tử rồi.” Khuôn mặt Mộng Nhi đỏ ửng, có chút ngượng ngùng nói ra.
Lãnh Mộ Tuyết mỉm cười.
“Nếu đã thích, thì hãy đi nói thẳng với hắn đi.” Mộng Nhi lắc đầu: “Ta không dám.” Lãnh Mộ Tuyết gõ nhẹ lên đầu Mộng Nhi.
“Sợ cái gì chứ? Nếu thích mà không dám nói ra miệng, sau này ngươi sẽ thật sự hối hận đấy.” Nói những lời này, Lãnh Mộ Tuyết không kìm lòng được mà nghĩ đến bản thân mình.
Nghĩ đến đêm trăng đó.
Cũng nghĩ đến buổi tối lúng túng mấy ngày trước.
Trong đầu cũng loạn hết cả lên.
“Cung chủ, sao mặt người lại đỏ thế?” Mộng Nhi kinh ngạc nhìn Lãnh Mộ Tuyết.
Lãnh Mộ Tuyết lắc đầu, nhìn thẳng Mộng Nhi.
“Bây giờ ngươi phải đi nói với hắn, dù hắn có phản ứng thế nào, chỉ cần ngươi nói ra rồi, tương lai sẽ không có gì hối hận.” Thấy Lãnh Mộ Tuyết nói như vậy, Mộng Nhi dường như đã hạ quyết tâm.
“Vâng!” Mộng Nhi đi ra ngoài.
Một đường đi đến thao trường luyện võ.
Kiếm Thiên Minh đang luyện kiếm, thấy có người đi tới thì liền dừng lại.
“Mộng Nhi cô nương?” Kiếm Thiên Minh tự nhiên là nhận ra Mộng Nhi.
Chỉ là vẫn không quá quen thuộc.
“Cô tìm ta có việc sao?” Kiếm Thiên Minh hỏi.
Mộng Nhi cúi thấp đầu, có chút không dám nhìn Kiếm Thiên Minh.
“Kiếm công tử, ta...... ta......” Nhất thời, nàng có chút không biết nên mở lời thế nào.
Kiếm Thiên Minh nhíu mày.
“Mộng Nhi cô nương rốt cuộc muốn nói gì? Nếu không có gì thì ta còn muốn luyện kiếm.” Ý tứ này đã rất rõ ràng.
Không có chuyện gì thì đừng làm chậm trễ việc ta luyện kiếm.
Mộng Nhi giậm chân.
Hít sâu một hơi.
“Kiếm công tử, ta...... ta đối với người vô cùng ngưỡng mộ!” Cuối cùng thì cũng nói ra những lời này.
Nhưng trái tim Mộng Nhi lại đập rất nhanh.
Không biết Kiếm Thiên Minh sẽ có phản ứng gì.
Nàng liếc nhìn.
Đã thấy trên mặt Kiếm Thiên Minh không có chút biểu cảm nào.
Dường như là không nghe thấy vậy.
“Kiếm công tử?” Mộng Nhi vô cùng cẩn thận gọi một tiếng.
Kiếm Thiên Minh cũng chỉ bình tĩnh nhìn Mộng Nhi một cái.
“Phụ nữ, chỉ biết ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận