Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1590 chống đối Tiên Quan

Chương 1590: Chống đối Tiên Quan
Nghe được lời của Tiên Quan này, Diệp Thanh Vân không có phản ứng gì, chỉ là hơi nhíu mày một chút.
Mà Lý Đại Cường thì phản ứng cực nhanh, vội vàng dẫn theo lưỡi búa chạy thục mạng về phía nơi sâu hơn của Tuyệt Thiên Lĩnh.
Không chút do dự!
Lý Đại Cường hiểu rất rõ, thực lực của mình đối phó một hai tên Thiên Tiên thì không thành vấn đề.
Nhưng tình huống bây giờ không giống vậy.
Đến tận ba Tiên Quan!
Lại thêm một lão tổ phi phàm thực lực thâm sâu khó lường!
Với trận chiến này, dù Lý Đại Cường có tự tin đến đâu cũng biết mình không thể là đối thủ.
Nếu không nhanh chóng bỏ chạy, e rằng đến cơ hội chạy trốn cũng không có.
Vậy nên Lý Đại Cường trực tiếp bỏ chạy.
Căn bản không cho ai có cơ hội bắt mình.
Cường ca ta muốn đi, đừng ai mơ giữ ta lại!
Thấy Lý Đại Cường đào tẩu, ba Tiên Quan đều biến sắc.
Tiên Quan vừa rồi bảo Diệp Thanh Vân đi bắt Lý Đại Cường còn trừng mắt nhìn Diệp Thanh Vân.
"Ta bảo ngươi đi bắt người, sao ngươi chậm chạp không động?"
"Nhanh chóng đi bắt người này!"
Diệp Thanh Vân mặt không biểu tình, căn bản không có ý đuổi theo Lý Đại Cường.
Trong lòng hắn cũng rất khó chịu.
Dựa vào!
Ba người các ngươi không đuổi theo, lại muốn ta đuổi?
Rõ ràng là không muốn bỏ sức, chỉ muốn ngồi mát ăn bát vàng.
Mà lại ta Diệp mỗ nhân dựa vào cái gì phải để các ngươi sai bảo?
Cho các ngươi mặt phải không?
"Bản tọa không hứng thú, muốn đuổi thì tự các ngươi đuổi đi."
Diệp Thanh Vân vẫn một bộ lạnh nhạt.
"Ngươi nói cái gì?"
Vừa dứt lời, cả ba Tiên Quan lập tức nổi giận.
Không những không đi đuổi theo Lý Đại Cường, ngược lại trực tiếp tiến về phía Diệp Thanh Vân.
Cảnh này khiến đám người tứ tông nhìn nhau ngơ ngác.
Không thể nào?
Lão tổ phi phàm này dám chống đối cả Tiên Quan ư?
Dù ngươi là cường giả Huyền Tiên cảnh cũng không nên đối nghịch với Tiên Quan chứ.
Tiên Quan là tồn tại cỡ nào?
Sau lưng chính là Càn Tiên Phủ!
Cho dù chỉ là một Tiên Quan nhỏ cũng là quan viên chính thống của tiên đình.
Không phải ai cũng có thể đắc tội.
"Đứng lại cho ta!"
Tiên Quan trung niên hét lớn một tiếng, trực tiếp chặn Diệp Thanh Vân lại.
Hai Tiên Quan khác thì đứng một trái một phải.
Ba đôi mắt đều cực kỳ bất thiện nhìn chằm chằm Diệp Thanh Vân.
Trong lòng Diệp Thanh Vân có chút căng thẳng, nhưng mặt ngoài lại không chút gợn sóng.
Tựa hồ trong mắt hắn, Tiên Quan và tu sĩ tầm thường không có gì khác biệt.
"Ngươi tên gì?"
Tiên Quan trung niên lạnh giọng hỏi.
Diệp Thanh Vân liếc nhìn hắn: "Bản tọa không cần thiết trả lời ngươi."
Tiên Quan trung niên hừ một tiếng, ánh mắt quét về phía đám người tứ tông ở xa.
"Trong các ngươi, có ai biết lai lịch của hắn không?"
Nghe câu hỏi, đám người tứ tông ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Cuối cùng đều nhìn về phía Mạc Vũ Dương.
Mạc Vũ Dương đầu đầy mồ hôi, trong lòng thầm mắng.
Hắn vốn không muốn ra mặt, nhưng giờ bị nhiều người nhìn như vậy, lại bị ánh mắt của Tiên Quan trung niên nhìn chằm chằm.
Không đứng ra nói chuyện thì không được.
"Bẩm báo đại nhân, người này......người này tên là Lương Phi Phàm, đạo hiệu Phi Phàm lão tổ."
Mạc Vũ Dương cúi đầu nói, căn bản không dám nhìn Diệp Thanh Vân, trong lòng càng thêm kêu khổ.
Lần này xong rồi.
Ý định lôi kéo vị cao nhân này xem như công cốc.
"Phi Phàm lão tổ?"
Tiên Quan trung niên lộ vẻ giễu cợt.
"Chưa từng nghe qua Phi Phàm lão tổ gì, nhưng cũng không quan trọng, bây giờ ngươi lập tức đi bắt Lý Đại Cường giao cho chúng ta, về sai lầm bất kính trước đó, chúng ta có thể không truy cứu."
Diệp Thanh Vân bình tĩnh nhìn hắn.
"Nhường đường."
Tiên Quan trung niên sầm mặt lại.
"Lương Phi Phàm, đừng tưởng mình có chút tu vi liền dám làm càn trước mặt chúng ta!"
"Có biết đắc tội chúng ta, đắc tội Càn Tiên Phủ sẽ có kết cục gì không?"
"Nhường đường!"
Diệp Thanh Vân lười nói nhiều lời, trực tiếp sải bước tiến lên.
Ầm!!!
Hoa sen màu xanh hiện ra một cỗ hùng hậu chi lực.
Lập tức đánh bay cả ba Tiên Quan.
Ba Tiên Quan bị chấn động lùi lại liên tục.
Vẻ mặt kinh ngạc và khó tin.
Bọn hắn không ngờ thực lực của Phi Phàm lão tổ lại kinh người như vậy, tùy tiện đã đánh bay ba Thiên Tiên bọn hắn.
Càng không ngờ Phi Phàm lão tổ lại dám ra tay với bọn họ?
"Hay cho ngươi Phi Phàm lão tổ!"
Tiên Quan trung niên chỉ tay vào Diệp Thanh Vân, trên mặt đầy giận dữ, ánh mắt càng trở nên âm độc tàn nhẫn.
"Ngươi không tuân lệnh Tiên Quan, còn dám ra tay với chúng ta, đã phạm vào tội lớn!"
"Chỉ cần ngươi bước ra khỏi Tuyệt Thiên Lĩnh này, sẽ bị Càn Tiên Phủ truy nã!"
"Toàn bộ Càn Đạo Châu này sẽ không còn chỗ cho ngươi dung thân!"
Đối mặt tiếng gầm thét của Tiên Quan, Diệp Thanh Vân lười để ý thêm, nghênh ngang bước đi.
"Hừ!"
Ba Tiên Quan đều tức giận đến gần chết.
Từ trước đến nay không ai dám dùng thái độ này đối đãi với họ.
Dù là trưởng lão của các đại tông môn Càn Đạo Châu, thấy bọn họ cũng phải khách khách khí khí.
Kết quả, lão tổ Phi Phàm không biết từ đâu xuất hiện lại căn bản không coi bọn họ ra gì.
Ba Tiên Quan rất mất thể diện.
Đương nhiên không chịu từ bỏ ý định.
Tiên Quan trung niên lấy ngọc giản truyền tin, lập tức bẩm báo tình hình cho Càn Tiên Phủ.
Kết quả là.
Lệnh truy nã của Càn Tiên Phủ lại thêm một cái tên mới: Phi Phàm lão tổ.
"Đợi bắt được Lý Đại Cường, sẽ đến tính sổ với Phi Phàm lão tổ này!"
Ba Tiên Quan lúc này cùng nhau đuổi theo hướng Lý Đại Cường bỏ trốn.
Về phần người của tứ đại tông môn thì lúng túng.
Bọn hắn không biết nên làm sao.
Trực tiếp rời Tuyệt Thiên Lĩnh? Nhưng không có lệnh của Tiên Quan, ai dám tự tiện rời đi chứ?
Bọn hắn không có gan lớn như Phi Phàm lão tổ kia.
Không còn cách nào.
Đội người của tứ tông đành phải chờ lệnh tại chỗ.
.......
"Thật phiền phức! Tiên Quan của Càn Tiên Phủ toàn là cái thá gì? Mình không ra sức, cứ muốn người khác làm việc!"
"Còn muốn ta đi đuổi theo cái đầu trọc kia? Ta đuổi cái rắm mà đuổi!"
"Đi khỏi cái địa phương quỷ quái này trước rồi tính!"
Diệp Thanh Vân hùng hùng hổ hổ, thuận theo con đường vừa đến mà đi, định rời khỏi Tuyệt Thiên Lĩnh.
Đi một hồi, Diệp Thanh Vân phát hiện không ổn.
Hình như mình lạc đường rồi.
Sao cảm giác xung quanh giống nhau như đúc vậy?
Hoàn toàn không nhớ được mình đi từ đâu tới.
"Hay là ta bay thẳng ra ngoài thử xem."
Diệp Thanh Vân thầm nghĩ, vừa định ngự không đi lên.
Uông uông!
Lại nghe thấy tiếng chó sủa quen thuộc vang lên ở cách đó không xa.
Diệp Thanh Vân vừa nghe liền biết là tiếng của thằng chó chết lông vàng kia.
Vội vàng nhìn lại.
Quả nhiên!
Một con đại cẩu lông vàng đang chạy trong rừng, hướng về phía Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân ngây người.
Thằng chó chết này được đó!
Trong Tuyệt Thiên Lĩnh nhiều hung thú như vậy, tùy tiện con nào cũng có thể ăn thịt thằng chó chết này.
Không ngờ nó vẫn còn sống mà chạy tới?
Trong lòng Diệp Thanh Vân cũng không khỏi có chút cảm động.
Người ta nói chó là bạn tốt nhất của con người.
Quả nhiên là vậy mà!
Ta ở nơi nguy hiểm thế này, thằng lông vàng vẫn liều mình xông tới tìm ta.
Quả nhiên cảm động quá mà!
Ô ô ô!
Ta Diệp mỗ nhân muốn rơi nước mắt rồi.
Ta bé thật là lớn lông!
Không uổng công ta cho mày ăn không biết bao nhiêu đùi gà, chân vịt!
Diệp Thanh Vân vừa định nghênh đón thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Hắn thấy sau lưng thằng lông vàng không xa, lại có hai con chó hùng cao lớn đang đuổi theo.
Hai con chó hùng này một đen một vàng, hùng tráng uy vũ dọa người.
Chạy trên mặt đất ầm ầm rung động.
Cảnh này lập tức khiến Diệp Thanh Vân nổi cơn giận dữ.
"Hai con hung thú không biết sống chết, dám bắt nạt chó của ta!"
"Ta không đánh chết các ngươi thì không được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận