Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1560 Nhân Hoàng chi nộ

Chương 1560 Cơn thịnh nộ của Nhân Hoàng
Diệp Thanh Vân sờ lên đầu.
“Trợ giúp? Ai lại làm như vậy chứ?” Vừa dứt lời, Tuệ Không đã nghĩ đến một người.
“Có phải hay không là... Mạnh Giáo chủ?” Diệp Thanh Vân hơi giật mình.
Mạnh Du Nhiên? Cũng giống như thật sự có khả năng nha.
Gã này rất gian xảo, cái kiểu gây sự mờ ám này đúng là rất giống văn phong của hắn.
Diệp Thanh Vân lộ ra vẻ suy tư.
“Nếu là hắn, vậy hắn tung tin đồn như vậy ở Phật môn Tây Cảnh, là có mục đích gì?” “Chẳng lẽ là rảnh rỗi sinh nông nổi sao?” Tuệ Không muốn nói lại thôi.
Diệp Thanh Vân thấy rõ suy nghĩ của hắn, liền hỏi thẳng: “Ngươi có gì cứ nói, đừng giấu giếm.” “Có lẽ là vì thổi bùng mâu thuẫn giữa Thánh tử và Nhất Tế Vân Xuyên.” Diệp Thanh Vân gật gù như có điều suy nghĩ.
“Ngươi nói tiếp đi.” Tuệ Không nói: “Nhất Tế Vân Xuyên cũng có một vị Phật môn Thánh tử, nhưng tiểu tăng chưa từng gặp, nếu lời đồn tiếp tục lan rộng, thì e rằng Nhất Tế Vân Xuyên sẽ có hành động.” Tuệ Không không nói quá trực tiếp, nhưng ý tứ đã thể hiện rõ.
Đúng là Nhất Tế Vân Xuyên coi trọng tính duy nhất và tầm quan trọng của Thánh tử, tất nhiên sẽ tìm đến Diệp Thanh Vân.
Loại bỏ cái giả giữ lại cái thật!
Đến lúc đó ai mới là Phật môn Thánh tử chân chính, ai mới có tư cách sống sót.
Còn kẻ giả mạo, tự nhiên sẽ bị diệt trừ tận gốc!
Để bảo vệ sự uy nghiêm của Phật môn!
Diệp Thanh Vân tự nhiên cũng nghĩ đến điều này, trong lòng có chút bất an.
Không còn cách nào! Diệp Thanh Vân luôn biết mình vốn không phải là cái gì Phật môn Thánh tử.
Ta đây chính là hàng giả mà.
Chuyện này hàng thật tìm đến tận cửa rồi, ta chẳng phải là lộ tẩy ngay sao?
Nghĩ đến đây, Diệp Thanh Vân lại liếc nhìn món sủi cảo mặn chát trong chén, khóe miệng giật giật.
Cái món sủi cảo này thì không bị lộ tẩy, còn ta đây Diệp Thanh Vân lại sắp bị lộ tẩy.
Diệp Thanh Vân trong lòng thầm kêu khổ.
Báo ứng! Đây đều là báo ứng cả!
Ta biết ngay thân phận Phật môn Thánh tử xui xẻo thế này, trước sau gì cũng sẽ gặp chuyện.
Trước đây luôn có thể qua mặt, muốn gỡ cũng không được.
Bây giờ thì hay rồi.
Hàng thật muốn đến rồi.
Cái này phải làm sao đây?
“Tuệ Không này, thực ra ta…” Diệp Thanh Vân vốn định nói cho Tuệ Không, rằng mình thật ra không phải Phật môn Thánh tử.
“Thánh tử yên tâm, tiểu tăng hiểu ý của Thánh tử.” Không đợi Diệp Thanh Vân nói hết lời, Tuệ Không lại ra vẻ chắc như đinh đóng cột.
“Tên Thánh tử giả ở Nhất Tế Vân Xuyên kia chắc chắn sẽ tự rước họa vào thân!” Diệp Thanh Vân: “...” Câu nói đến miệng của Diệp Thanh Vân bị chặn lại, không thể nào nói ra được.
Ôi!
Chỉ có thể đi từng bước xem từng bước.
Nếu thật đến khi bị Thánh tử thật tìm tới cửa, thì ta cũng không chống đỡ được.
Trực tiếp thừa nhận là xong.
Cứ như vậy lại qua vài ngày.
Diệp Thanh Vân thấy không có chuyện gì lớn xảy ra, trong lòng cũng thả lỏng.
Có lẽ người ta căn bản cũng không thèm để ý cái hàng giả như mình.
Dù sao người ta là Thánh tử thật, chắc chắn là Phật pháp cao thâm, bụng dạ cũng cực kỳ rộng lượng.
Sao có thể so đo với mình chứ?
Chắc chắn là vậy!
Đáng tiếc, niềm vui thường chóng tàn.
Diệp Thanh Vân còn tưởng chuyện này đã qua.
Lại không ngờ.
Ầm!!!!
Một đạo Phật quang cuồn cuộn từ hướng Tây Cảnh mà đến.
Vượt qua mười vạn dặm, chiếu rọi lên Phù Vân Sơn.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ Phù Vân Sơn bị luồng Phật quang nồng đậm này chiếu sáng, nhưng Phật quang này lại không phải là chúc phúc.
Mà là một loại uy hiếp!
Giờ khắc này, tất cả mọi người và yêu quái ở Phù Vân Sơn đều bị kinh động.
“Ai đang chiếu loạn đấy?” Dương Đỉnh Thiên đang nằm ngủ ngon lành ở lưng núi, kết quả bị luồng sáng này chiếu vào, mắt nó nhức nhối.
Nó đứng dậy định lao về phía có Phật quang truyền đến.
Kết quả đương nhiên là bị Hàng Da ấn xuống ngay lập tức.
Diệp Thanh Vân mặt đầy kinh ngạc.
“Tình hình thế nào?” Thanh Loan Yêu Thánh đứng bên cạnh lộ vẻ mặt ngưng trọng, nàng cảm nhận được khí tức cực kỳ mạnh mẽ từ trong đạo Phật quang này.
Đó là khí tức của Phật môn Thánh Nhân!
Mà tu vi tuyệt đối không thấp!
“A di đà phật!” Một tiếng Phật hiệu vang vọng Nam Hoang.
Đây là âm thanh Phật hiệu đến từ Nhất Tế Vân Xuyên, lại có thể vang vọng rõ ràng bên tai của từng người ở Nam Hoang.
Tu vi như vậy, có thể thấy được sự phi phàm!
“Chủ nhân Phù Vân Sơn Diệp Thanh Vân, mạo danh Thánh tử Phật gia, coi nhẹ Phật pháp, xúc phạm đến sự uy nghiêm của Phật môn.” “Bần tăng Tịnh Lưu Ly, phụng khẩu dụ của Ngọc Phật Thánh Tử, lệnh cho Diệp Thanh Vân mau đến Nhất Tế Vân Xuyên nhận tội.” “Phật gia từ bi, chắc chắn sẽ khoan dung ngươi!” “Nhưng nếu như ngươi chấp mê bất ngộ, thì Phật uy sẽ không nương tay!” Âm thanh uy nghiêm của nhà sư, không ngừng vang lên trên không trung Nam Hoang.
Làm rung chuyển đại địa Nam Hoang.
Đặc biệt là lời của Tịnh Lưu Ly tăng nhân, càng khiến vô số người ở Nam Hoang kinh hãi.
Diệp Thanh Vân không phải là Phật môn Thánh tử thật?
Hắn mạo danh Thánh tử?
Sao có thể như vậy?
Diệp Thanh Vân người choáng váng.
Ngọa Tào? Vừa nãy còn cảm thấy ngươi là Thánh tử chính quy rộng lượng, sẽ không chấp nhặt chuyện ta là giả mạo đâu.
Kết quả ngươi đột ngột cho ta một đòn như này?
Nói lớn cho cả Nam Hoang biết ta Diệp Thanh Vân là hàng giả?
Còn muốn bắt ta tự mình đến Nhất Tế Vân Xuyên lãnh tội?
Cái này có hơi quá đáng không?
Cho dù ngươi muốn tính sổ với ta, thì cũng không thể khiêm tốn một chút sao?
Dù là bắt ta nhận lỗi sau lưng ngươi cũng được mà.
“Quá ngang ngược vô lễ! Thật là vũ nhục Thánh tử!” Tuệ Không tức giận đến không chịu được, nổi trận lôi đình.
Nhưng còn có người phẫn nộ hơn hắn.
“Càn rỡ!!!” Từ Đại Vân Đô, một tiếng gầm thét như rồng ngâm vang vọng khắp chín tầng mây.
Trong nháy mắt lan rộng ra.
Đồng thời nhắm thẳng về hướng Tây Cảnh!
Người gầm thét chính là Nhân Hoàng Đại Vân hiện tại, Quách Tiểu Vân!
Là Hoàng đế Đại Vân, làm sao hắn có thể để một tên tăng nhân cách xa mười vạn dặm ngang ngược như thế ở đất Nam Hoang.
Huống chi.
Hắn còn là đệ tử của Diệp Thanh Vân.
Càng không thể để người khác đối xử với sư phụ mình bằng thái độ như thế.
Quách Tiểu Vân ngồi ngay ngắn trên long ỷ, mười phần mạnh mẽ đáp trả.
“Vân Hoàng bệ hạ!” “Là giọng của Vân Hoàng bệ hạ!” “Tên tăng nhân Tây Cảnh kia đã chọc giận Vân Hoàng bệ hạ!” “Cũng dễ hiểu, dù sao người ở Phù Vân Sơn kia cũng là sư phụ của Vân Hoàng bệ hạ!” Tịnh Lưu Ly cũng không ngờ rằng, vị Hoàng đế Đại Vân đăng cơ chưa lâu kia lại có thái độ mạnh mẽ đến thế.
Nhưng Tịnh Lưu Ly cũng không hề e ngại.
Hắn là thủ tọa thất mạch của Nhất Tế Vân Xuyên, là đệ nhất cường giả dưới trướng Ngọc Phật Thánh tử.
Sao lại phải sợ một vị hoàng đế nào đó?
Trong mắt người tu Phật, hoàng đế cũng giống như người bình thường.
“A di đà Phật, việc này không liên quan đến người khác, xin Đại Vân Hoàng đế bệ hạ chớ có nhúng tay vào.” Âm thanh của Tịnh Lưu Ly lại một lần nữa truyền đến, đồng thời lại có một luồng Phật quang nồng đậm, tựa hồ là đang cảnh cáo Quách Tiểu Vân.
“Đất nước của Trẫm, sao đến lượt ngươi đến khoe oai?” Quách Tiểu Vân tuyệt nhiên không khách khí với hắn.
Thân hình ngay lập tức bay lên không trung, Nhân Hoàng kiếm trống rỗng xuất hiện.
Trong chốc lát.
Khí chất hoàng giả không thể tưởng tượng nổi, hội tụ trên Nhân Hoàng kiếm.
Càng có lực lượng của cả Nam Hoang gia trì.
“Một kiếm này, chặt đứt ngàn năm tu hành của ngươi!” Quách Tiểu Vân vung một kiếm ra.
Oanh!!!
Sức mạnh kinh khủng của kiếm, trong nháy mắt phá tan cả bầu trời.
Toàn bộ bầu trời như thể bị một nhát kiếm chia làm hai.
Ánh kiếm trong chớp mắt đã đến Tây Cảnh.
Đồng thời nhắm thẳng vào Tịnh Lưu Ly!
Tịnh Lưu Ly hoàn toàn không ngờ tới lại có một kiếm này, mãi đến khi ánh kiếm đến trước mắt, hắn mới kinh hãi thất sắc.
Vội vàng vận chuyển Phật lực chống đỡ.
Nhưng hắn đã đánh giá thấp uy lực của Nhân Hoàng kiếm.
Cũng đã đánh giá thấp thực lực của vị Nhân Hoàng này.
Ánh kiếm trong nháy mắt công phá Phật quang hộ thể của Tịnh Lưu Ly.
Đồng thời trực tiếp xuyên thủng thân thể của Tịnh Lưu Ly.
“A!!!” Tịnh Lưu Ly phát ra tiếng kêu đau đớn, vẻ mặt lập tức trở nên uể oải.
“Tu vi của ta!!!” Tịnh Lưu Ly khó tin, tu vi trong cơ thể hắn bị một kiếm này chém rụng một phần.
Đã mất đi ba nghìn năm tu vi!
Chuyện này vẫn chưa xong, Quách Tiểu Vân đang trong cơn thịnh nộ, một kiếm sao có thể hạ hỏa?
Lại thêm một đạo nhân hoàng kiếm khí đánh tới.
Còn hùng hậu và kinh người hơn kiếm thứ nhất.
Tịnh Lưu Ly không còn dám đi nghênh đón nữa, quay người bỏ chạy về phía lối vào Nhất Tế Vân Xuyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận