Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1002: Đi đường! Nhất định phải đi đường

Chương 1002: Lên đường! Nhất định phải lên đường!
“Sư phụ?” Quách Tiểu Vân hết sức sửng sốt chạy ra đón.
Không ngờ Diệp Thanh Vân lại trở về nhanh như vậy. Trước khi liên lạc không phải nói còn hai ba ngày nữa mới tới sao? Lại thấy Lãnh Mộ Tuyết mặt mày phờ phạc, cùng với chiếc phi thuyền lung lay sắp đổ như sắp rụng, Quách Tiểu Vân liền hiểu ra.
“Sư phụ, con còn chưa kịp chuẩn bị gì hết, các người đã về rồi.” Quách Tiểu Vân có chút bất đắc dĩ nói.
Diệp Thanh Vân lại không để ý chút nào.
“Đừng nói gì hết, mau thu dọn đồ đạc, gọi cả hòa thượng trên núi xuống núi cùng thu dọn đồ đạc, nhanh chóng theo chúng ta lên đường!” Diệp Thanh Vân mặt nghiêm trọng nói.
“Cái gì?” Quách Tiểu Vân ngớ người. Sao mới vừa về, sư phụ đã vội vã muốn bỏ chạy thế này? Gặp phải rắc rối gì sao? Với bản lĩnh của sư phụ, rắc rối gì mà không giải quyết được?
Nhưng nghĩ lại. Sư phụ từ trước đã rất quen với đạo lý bỏ chạy. Gặp phải nguy hiểm hay rắc rối, việc đầu tiên nghĩ đến không phải là giải quyết, mà là bỏ chạy. Quách Tiểu Vân cũng quen rồi. Tuy nhìn có chút hèn nhát, nhưng lần nào cũng giải quyết được chuyện, có lẽ đó là chỗ cao minh của sư phụ, khiến người ta không thể dò được.
“Sư phụ...” Quách Tiểu Vân vẫn muốn hỏi chuyện gì xảy ra.
Diệp Thanh Vân đã vội vội vàng vàng chạy vào phòng, gom hết những thứ hắn cho là có giá trị vào túi chứa đồ.
Cuối cùng, Diệp Thanh Vân dời cái rương giấu trong góc ra. Mở ra nhìn thử, không khỏi ngẩn ra.
“Sao lại thiếu một cái?” Hắn nhớ rất rõ, lúc mình đi hải ngoại, mang theo hai cái còng tay đen, kết quả trong rương còn thiếu một cái? Chẳng lẽ mình nhớ nhầm rồi? Kệ đi. Trực tiếp nhét rương vào túi chứa đồ luôn.
“Sư phụ, rốt cuộc người làm sao vậy?” Quách Tiểu Vân thừa lúc Diệp Thanh Vân nghỉ lấy hơi, vội vàng hỏi.
“Có một đám người, chắc sắp đến chỗ chúng ta cướp bóc.” Diệp Thanh Vân mặt ngưng trọng nói.
Quách Tiểu Vân đơ người. Cướp bóc? Đến Phù Vân Sơn cướp bóc? Chuyện này thật quá không hợp lẽ thường! Danh tiếng của Phù Vân Sơn hiện tại, trong bốn cảnh ai mà không biết chứ? Ai gan lớn mật dám đến Phù Vân Sơn cướp bóc? Không sợ có đi không về sao?
“Sư phụ, dù thật sự có người đến cướp, chúng ta cũng đâu cần phải chạy chứ?” Quách Tiểu Vân kỳ lạ hỏi.
“Đám người đến cướp lần này không hề đơn giản, từng người đều rất lợi hại, người trên núi chúng ta chắc không ai đánh thắng nổi bọn họ.” Diệp Thanh Vân quay sang nhìn Lãnh Mộ Tuyết. “Lãnh cung chủ, cô nói có đúng không?”
Lãnh Mộ Tuyết đang khoanh chân đả tọa, khôi phục linh khí, nghe Diệp Thanh Vân hỏi cũng đành đáp: “Công tử nói không sai, chín người đó quả thật rất lợi hại, chắc đều là cường giả vấn đỉnh cảnh!”
Vấn đỉnh cảnh! Lại còn chín người! Quách Tiểu Vân nghe cũng lộ vẻ kinh ngạc, quá lợi hại rồi. Nhưng cho dù vậy, sư phụ cũng không đến mức phải vội vàng chạy chứ?
“Con cũng nghe rồi đấy, chín cường giả vấn đỉnh, vấn đỉnh đấy! Đáng sợ! Chắc tùy tiện một người cũng có thể bóp chết toàn bộ chúng ta!” Diệp Thanh Vân mặt mày kinh hoàng.
Quách Tiểu Vân: “...”
Tóm lại, dưới sự thúc giục của Diệp Thanh Vân, cả trên núi lẫn dưới núi đều thu dọn đồ đạc. Tuy ai nấy đều rất ngơ ngác, nhưng đã là lệnh của Diệp Thanh Vân thì chỉ biết làm theo thôi.
Một canh giờ sau, mọi người đã thu dọn xong xuôi. Diệp Thanh Vân cũng không quên mấy con vật trên núi, nhốt cả thỏ, Tam Yêu, gà trống lớn và Dương Đỉnh Thiên vào phi thuyền.
“Ủa? Đây là nhà xí của ta sao?” Diệp Thanh Vân bận rộn một hồi, cuối cùng cũng để ý tới nhà xí của mình. Không khỏi ngây ngẩn cả người. Cái này là nhà xí của mình ư? Sao lại trở nên hoa lệ thế này? Trên mái còn có hình chim trời hướng lên trời. Ghê thật! Cái nhà xí này còn có khí phách hơn phòng của ta.
“Tiểu Vân, con sửa lại nhà xí cho ta sao?” Diệp Thanh Vân không khỏi hỏi.
“Không có, con mời mấy người thợ giỏi tới giúp sư phụ sửa lại một chút.” Quách Tiểu Vân trả lời.
“Ồ, sửa tốt đấy, chỉ là hình dạng hơi phô trương thôi.” Diệp Thanh Vân vuốt cằm nói, “Con cũng biết ta là người thích khiêm tốn.”
“Nếu có thể dùng vàng ròng để tạo hình trên mái nhà thì tốt hơn chút nữa.”
Quách Tiểu Vân: “???” Sư phụ, cái gọi là khiêm tốn của người hình như hơi khác người thường đấy.
Diệp Thanh Vân ngắm nghía cái nhà xí mới của mình một hồi. Rồi thấy chỉ ngắm thôi thì chưa đủ, liền trực tiếp vào giải quyết luôn một trận. Rồi sau đó sảng khoái đi ra.
“Thật thoải mái.” Diệp Thanh Vân xoa bụng nói. Mấy hôm nay ăn mặn quá, mấy ngày liền không xong. Kết quả lần này đi một bãi lớn, bụng đột nhiên trống rỗng, cả người như nhẹ đi mấy cân.
“Dọn xong hết rồi chứ?”
“Ừ, xong hết rồi.”
“Vậy nhanh xuất phát thôi.”
“Vậy sư phụ chúng ta đi đâu?”
“Hả? Đúng rồi, đi đâu nhỉ?”
“...”
Khung cảnh có chút lúng túng. Mọi người hì hục dọn đồ xong xuôi, chuẩn bị theo người lên đường bỏ chạy. Kết quả người cũng không biết đi đâu? Chuyện gì xảy ra vậy? Đùa trẻ con à?
Diệp Thanh Vân nghĩ ngợi. Lần này bỏ chạy phải khiêm tốn, không thể đi chỗ đông người, cũng không thể để người khác biết mình đi đâu. Đông Thổ Đại Đường không được, đi sẽ rất ồn ào. Tây Cảnh Phật Môn gần đây bất ổn, đi e là cũng gặp rắc rối. Vậy chỉ còn Bắc Xuyên thôi. Nơi đó đất rộng người thưa, rất phù hợp.
“Đi Bắc Xuyên!”
“Ồ, được thôi.”
Mọi người lập tức xuất phát.
Lãnh Mộ Tuyết đương nhiên là phải trở về Thần Mặt Trăng Cung. Nàng là cung chủ, có chuyện phải quản. Huống chi, hiện giờ Thần Mặt Trăng Cung đã thống nhất ba cung, chuyện phức tạp, không thể cứ mãi đi theo Diệp Thanh Vân chạy lung tung được.
Lúc chia tay, Lãnh Mộ Tuyết rất không nỡ, từng bước đi cẩn thận. Diệp Thanh Vân thì lại chạy như bay, ngồi phi thuyền rất nhanh đã mất dạng.
Phù Vân Sơn trở nên quạnh quẽ. Các hòa thượng dưới núi đều đi rồi, cư dân Trầm Vân thành cũng đi theo cùng. Một tòa Phù Vân Sơn lớn như vậy, chỉ còn lại con vật còn sống trong hồ bơi ở hậu viện.
Rồng Lớn! Một cái đầu rồng đen sì thò lên từ dưới nước. Rồng Lớn chưa từng thấy Phù Vân Sơn yên tĩnh như vậy. Không có tiếng ồn ào của Tam Yêu và thỏ, cũng không có tiếng kêu gào thảm thiết của Dương Đỉnh Thiên bị đánh, càng không có tiếng gà trống lớn gáy vang trời.
Quá yên tĩnh! Quá tịch mịch!
Rồng Lớn nhất thời hoảng hốt. Sao mình lại trở thành lão rồng giữ nhà rồi? Hắn có chút hối hận khi đã đưa hết mấy đứa em đi. Nếu mấy đứa em còn ở thì Phù Vân Sơn ít ra còn náo nhiệt một chút. Giờ thì hay rồi, cả trên núi dưới núi chỉ còn lại một mình hắn thôi.
Ngay khi đám người Diệp Thanh Vân rời Phù Vân Sơn không lâu sau, một vết nứt đen ngòm đột nhiên xuất hiện trên đỉnh Phù Vân Sơn. Ngay sau đó, một ông lão râu tóc bạc phơ, dáng vẻ tiên phong đạo cốt từ trong vết nứt đi ra. Ông lão vừa xuất hiện đã cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó nở nụ cười: “Quả nhiên là một nơi tốt, sớm đã nghe nói Phù Vân Sơn đầy rẫy bảo bối, hôm nay tiện cho lão phu rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận