Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1318 cuồng nhìn lén ma

Chương 1318: cuồng nhìn trộm ma.
Thật ra, từ sau khi rời khỏi Huyền Uyên Cổ Thành, Diệp Thanh Vân luôn có một cảm giác là lạ. Giống như có một đôi mắt hèn mọn, từ chỗ tối không ngừng dòm ngó mình. Khi giao chiến với người của binh gia, Diệp Thanh Vân đã nhận ra. Sau đó đến lúc đi câu cá ở chỗ lão già Hồ Tâm đảo, cảm giác bị thăm dò kia lại yếu đi rất nhiều, nhưng cũng chưa tan biến. Cho đến thời khắc này, khi trở về Thái Huyền Phủ, cảm giác bị thăm dò càng phát ra mãnh liệt. Nhất là ngay sau đó, lúc Diệp Thanh Vân tụt quần, ngồi xổm ở trên hố xí, đang muốn phát lực, loại cảm giác kỳ quái kia lại xuất hiện.
“Chẳng lẽ thật sự có tên biến thái nào đó, lúc nào cũng lén lút theo dõi ta à?”
Diệp Thanh Vân thấy trong lòng bồn chồn, có chút sợ hãi. Không sợ đối đầu trực tiếp, chỉ sợ lén lút, âm thầm. Nhất là loại biến thái, đến cả khi mình đi vệ sinh cũng muốn rình xem thì Diệp Thanh Vân không khỏi thấy ngơ ngác. Ai biết tên biến thái này sẽ làm ra chuyện phát rồ gì? Sẽ không phải là thừa dịp mình đi vệ sinh, đột nhiên lao ra, tặng cho cái mông non nớt của ta một đao đấy chứ? Vậy thì quá biến thái!
Diệp Thanh Vân nín thở, nhìn quanh một lần, sau đó tiếp tục giả vờ đi vệ sinh.
Mà từ một nơi bí mật gần đó, hoàn toàn chính xác có một tên đang âm thầm nhìn chằm chằm Diệp Thanh Vân. Người này chính là một trong chín đại Kiếm Tôn, xếp hạng thứ sáu Trấn Nhạc Kiếm Tôn. Nàng đã âm thầm theo dõi Diệp Thanh Vân rất lâu rồi. Từ khi Diệp Thanh Vân rời Thần Công Thành, Trấn Nhạc Kiếm Tôn vẫn luôn đi theo trong bóng tối, theo đến tận khi Diệp Thanh Vân và những người khác tiến vào Huyền Uyên Cổ Thành.
Trấn Nhạc Kiếm Tôn không thể theo vào, nhưng cũng ở bên ngoài chờ đợi. Kết quả chờ một thời gian, đoàn người Diệp Thanh Vân đều không thể đi ra. Trấn Nhạc Kiếm Tôn cho rằng bọn họ gặp chuyện bất trắc trong Huyền Uyên Cổ Thành nên không ra được nữa. Nhưng đúng lúc Trấn Nhạc Kiếm Tôn muốn rời đi, thì đoàn người Diệp Thanh Vân lại từ Huyền Uyên Cổ Thành bước ra. Không chỉ vậy, còn xuất hiện một vị Thánh Nhân của binh gia. Sau đó, Diệp Thanh Vân đại triển thần uy, khuất nhục Thánh Nhân của binh gia. Ngay sau đó, những người của binh gia, đạo gia và nho gia lần lượt xuất hiện. Náo nhiệt đến cực điểm.
Thánh Nhân của binh gia, đạo gia và nho gia đều hiện thân. Quả là một màn kịch hay, khiến Trấn Nhạc Kiếm Tôn ẩn nấp trong bóng tối nhìn mà kinh hồn táng đảm. Dù Trấn Nhạc Kiếm Tôn cũng là người nổi danh ở Trung Nguyên, từng thấy không ít cảnh tượng hoành tráng, nhưng vẫn không thể so được với tràng diện lần này. Nhất là khi Thánh Nhân của binh gia, nho gia và đạo gia, cộng lại có đến bốn người. Đây thật sự là một trận chiến lớn hiếm thấy.
Sau đó, đám người rời đi. Diệp Thanh Vân hòa nhã vui vẻ đi cùng lão già câu cá đến Hồ Tâm đảo, Trấn Nhạc Kiếm Tôn cũng đi theo. Chỉ là Trấn Nhạc Kiếm Tôn có chút kiêng kị vị Nho gia thuật Thánh, tức là lão già câu cá, nên không dám áp sát quá gần, mà chỉ quan sát từ xa. Bởi vậy, lúc Diệp Thanh Vân ở Hồ Tâm đảo, cảm giác bị theo dõi mới yếu đi một chút. Nhưng thực tế, lão già câu cá đã sớm nhận ra sự tồn tại của Trấn Nhạc Kiếm Tôn. Bất quá, lão già câu cá cũng không vạch trần, hắn còn cho rằng Trấn Nhạc Kiếm Tôn là người của Diệp Thanh Vân.
Sở dĩ Trấn Nhạc Kiếm Tôn cứ âm thầm theo dõi là vì trong lòng quá hiếu kỳ về Diệp Thanh Vân. Nhất là lần vô tình trông thấy cảnh Diệp Thanh Vân tắm rửa, lại càng khiến Trấn Nhạc Kiếm Tôn luôn nhớ lại khoảnh khắc đó. Mỗi lần nhớ lại, thân thể nàng lại không tự chủ được mà khô nóng. Cảm giác này khiến Trấn Nhạc Kiếm Tôn thấy vô cùng xấu hổ. Nàng biết, khoảnh khắc đó có lẽ đã trở thành tâm ma của mình. Nếu không trừ bỏ tâm ma, chỉ sợ cả đời này nàng không thể nâng cao kiếm đạo được nữa.
Lúc này, Trấn Nhạc Kiếm Tôn ẩn nấp thân hình, núp ở gần nhà xí. Một đôi mắt gian xảo nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh Vân đang ngồi xổm trong nhà xí. Dù nhà xí đóng cửa, nhưng với thực lực của Trấn Nhạc Kiếm Tôn, một cánh cửa cỏn con sao có thể ngăn được ánh mắt của nàng? Đương nhiên, nàng nhìn rõ mọi thứ bên trong, bao gồm cái mông tròn trịa.
Trấn Nhạc Kiếm Tôn ngẩn người, mắt trợn tròn, như thể bị hút hồn. Nhưng rất nhanh, Trấn Nhạc Kiếm Tôn đã kịp phản ứng, mặt đỏ bừng, cả người cũng nóng ran, khó hiểu. Lần này, cảm giác khô nóng mãnh liệt hơn trước. Cứ như sâu trong cơ thể, có một ngọn lửa bắt đầu cháy rừng rực, bùng nổ khiến Trấn Nhạc Kiếm Tôn toàn thân toát mồ hôi.
“Không ổn!”
Trấn Nhạc Kiếm Tôn bối rối, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
“Nếu cứ nhìn nữa, kiếm tâm của ta sẽ hoàn toàn hỏng mất!”
Ngay sau đó, Trấn Nhạc Kiếm Tôn vội vàng bay đi. Vừa mới bay khỏi Thái Huyền Phủ chưa được bao xa, thì một bóng người đột ngột xuất hiện, chắn đường Trấn Nhạc Kiếm Tôn. Lúc này Trấn Nhạc Kiếm Tôn đang rối bời, bị người đột nhiên xuất hiện giật mình.
“Cô nương, sao lại vội vàng thế?”
Lão đạo mặc áo trắng trước mặt cười tủm tỉm nhìn Trấn Nhạc Kiếm Tôn. Chính là Mục Dương Tử.
Trấn Nhạc Kiếm Tôn trốn trong Thái Huyền Phủ nhìn trộm, có thể giấu được người khác, nhưng không thể giấu được Mục Dương Tử đã trở thành Thánh Nhân. Mục Dương Tử nắm rõ mọi hành vi của Trấn Nhạc Kiếm Tôn, chỉ là ông thấy hơi kỳ quái. Sao nữ Kiếm Tôn này lại cứ muốn theo dõi Diệp Thanh Vân? Chẳng lẽ... cô gái này ngưỡng mộ Diệp Cao Nhân, nhưng lại không dám xuất hiện trước mặt Diệp Cao Nhân, nên chỉ có thể lặng lẽ theo dõi. Nhưng dù vậy, cũng không thể đến nỗi ngay cả lúc Diệp Cao Nhân đi vệ sinh cũng phải nhìn trộm chứ? Chuyện này quả là hơi biến thái.
Mục Dương Tử cả đời đã gặp nhiều người kỳ quái, nhưng việc nhìn trộm nam nhân đi vệ sinh biến thái như vậy thì đây là lần đầu ông gặp.
“Mục Dương Tử!”
Trấn Nhạc Kiếm Tôn nhìn Mục Dương Tử, cảm nhận được khí tức Thánh Nhân trên người ông, không khỏi lộ vẻ kiêng dè.
“Trấn Nhạc Kiếm Tôn, vì sao cô lại muốn lén lút theo dõi Diệp công tử?”
Mục Dương Tử hỏi.
“Ta...ta không có!”
Bị vạch trần chuyện này, hai má Trấn Nhạc Kiếm Tôn đỏ lên, lập tức có chút không biết làm sao. Mục Dương Tử cười.
“Bần đạo hiểu rồi, Diệp Cao Nhân đúng là người phi phàm. Trong lòng cô ngưỡng mộ Diệp công tử, nhưng lại không dám thổ lộ tâm ý, chỉ có thể lặng lẽ theo dõi trong bóng tối.”
“Tu vi của Diệp Cao Nhân cao thâm khó lường, làm sao có thể không biết cô vẫn âm thầm theo dõi?”
Vừa nói ra, Trấn Nhạc Kiếm Tôn lập tức ngây người.
“Mọi hành động của cô, Diệp Cao Nhân đều biết rõ, sở dĩ không vạch trần là vì muốn cô sớm ngày tỉnh ngộ thôi.”
“Thay vì cứ lén lút như vậy, sao không trực tiếp đến nói rõ tâm ý của mình với Diệp Cao Nhân? Có lẽ như vậy, Diệp Cao Nhân sẽ có cảm tình hơn với cô.”
Trấn Nhạc Kiếm Tôn: “???”
Nàng càng nghe càng thấy không hợp lý. Mình lúc nào ngưỡng mộ cái tên Diệp Thanh Vân đó chứ? Còn bắt mình đi trực tiếp bày tỏ tâm ý? Cái quái gì thế này? Ta có ý tứ gì với cái họ Diệp đó chứ?
“Phủ tôn hiểu lầm rồi!”
Trấn Nhạc Kiếm Tôn vội mở miệng.
“Ta chỉ là hiếu kỳ về người này thôi, không hề có tâm tư nào khác.”
Mục Dương Tử xoa râu cười không nói.
“Cáo từ!”
Trấn Nhạc Kiếm Tôn lười nói nhiều, lập tức bay đi. Chỉ là sau khi rời khỏi Thái Huyền Phủ, Trấn Nhạc Kiếm Tôn vẫn thấy bất an, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh của Diệp Thanh Vân. Nàng cũng không biết mình bị làm sao. Cứ như trúng tà thuật, hình ảnh của Diệp Thanh Vân, nhất là những cảnh tượng khó coi, cứ xuất hiện trong đầu. Rõ ràng nàng rất muốn quên, nhưng những hình ảnh chết tiệt này lại rõ ràng đến vậy. Muốn quên cũng không quên được!
Trấn Nhạc Kiếm Tôn tâm phiền ý loạn, không biết nên đi đâu. Thấy phía dưới có một ngọn núi, nàng trực tiếp rơi thẳng xuống.
“Diệp Thanh Vân chết tiệt, có lẽ hắn đã thi triển tà pháp gì lên người ta, khiến ta cứ liên tục gặp tâm ma như vậy sao?”
Trấn Nhạc Kiếm Tôn vội ngồi xếp bằng, vận chuyển công pháp, muốn áp chế những tạp niệm trong lòng. Sau khi ngồi xuống một lát, quả nhiên nỗi lòng bình tĩnh hơn. Nhưng vừa mới dừng lại, trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ lung tung. Cơ thể cũng xuất hiện những phản ứng khó tả.
“Hừ!”
Trấn Nhạc Kiếm Tôn tức giận kêu lên một tiếng, càng thêm nóng nảy.
“Đáng ghét!”
“Chắc chắn là tà pháp!”
Đúng lúc này, Trấn Nhạc Kiếm Tôn nhớ tới lời Mục Dương Tử vừa nói.
“Chẳng lẽ Mục Dương Tử vừa rồi đang nhắc nhở ta?”
“Muốn hóa giải tâm ma, giải trừ tà pháp, chỉ có thể cầu Diệp Thanh Vân sao?”
Trấn Nhạc Kiếm Tôn nghiến răng nghiến lợi. Trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ phẫn hận.
“Ta, Nam Cung Ngọc, dù có chết, dù có nhảy từ trên núi này xuống, cũng tuyệt đối không đi cầu cái tên Diệp Thanh Vân đó!”
“Tuyệt đối không!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận