Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 493: Sư đồ trùng phùng

Chương 493: Sư đồ trùng phùng
Đế Tôn tự biết khó lòng xoay chuyển tình thế, liền tính toán dốc toàn bộ sức mạnh, cùng các người đồng quy vu tận.
Cảm nhận được khí tức bạo vọng lại khủng bố trên người Đế Tôn, những người có mặt đều đồng loạt biến sắc.
“Mau lui lại!”
Đại bộ phận cường giả lập tức hướng về nơi xa bỏ chạy.
Đã thấy Đại Mao cùng với Bát Điều Chân Long đồng thời ra tay.
Yêu lực mênh mông, nhanh chóng hướng về phía Đế Tôn trấn áp xuống.
Ma Phật Ba Tuần, Vạn Thủy Ma Quân cùng với Mạnh Du Nhiên cũng đồng thời xuất thủ.
Tam đại cường giả tuyệt đỉnh, thúc giục lực lượng của bản thân đến cực hạn.
Ầm ầm ầm oanh!!!
Sức mạnh của bọn họ không ngừng áp chế sức mạnh đang bộc phát trong cơ thể Đế Tôn.
Sau một khoảng thời gian giằng co.
Rốt cuộc!
“Không!!!”
Lực lượng của Đế Tôn vẫn bị áp chế.
Hắn phát ra tiếng kêu tuyệt vọng.
Thân hình trong nháy mắt bị nghiền ép.
Ầm ầm!!!
Thân hình Đế Tôn ngã chồng chất vào trong Hàn Băng Cung điện.
Tức khắc toàn bộ Hàn Băng Cung điện sụp đổ.
Ngay sau đó.
Là Vĩnh Đống Thiên Cương.
Vĩnh Đống Thiên Cương theo đó nứt ra một khe hở khổng lồ.
Từ trên nóc nứt ra một đường kéo dài xuống cuối cùng.
Thậm chí cả băng nguyên bên dưới cũng chằng chịt vết nứt.
Vĩnh Đống Thiên Cương như vậy mà phân thành hai.
Còn thân ảnh Đế Tôn thì rơi xuống giữa khe nứt không đáy của Vĩnh Đống Thiên Cương.
Ma Phật Ba Tuần lập tức lao xuống dưới.
Nhưng không lâu sau,
Hắn lại trở lên.
“Thế nào?”
Mạnh Du Nhiên hỏi.
“Không thấy bóng dáng.”
Ma Phật Ba Tuần lắc đầu nói.
Mấy người vừa nghe, đều không khỏi nhíu mày.
Không thấy bóng dáng?
Vậy có nghĩa là, Đế Tôn có khả năng không chết, mà là nhân cơ hội đào tẩu rồi.
Lúc này, phi thuyền nhẹ nhàng bay tới.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía phi thuyền, lộ vẻ mặt kính sợ.
Tất cả mọi người đều biết, là Diệp Thanh Vân ra tay, đánh vỡ bức chắn số mệnh của Đế Tôn.
Nếu không có Diệp Thanh Vân, thì với chút thực lực này của bọn họ, căn bản không có cách nào đối phó với Đế Tôn.
Bất quá khi mọi người nhìn rõ diện mạo Diệp Thanh Vân, ai nấy đều kinh ngạc.
Diệp Thanh Vân đội mũ sắt, mặc áo chống đạn, trong tay còn cầm một món đồ chơi tối om.
Bộ dạng này, nhìn thế nào cũng thấy có chút quái dị.
“Bái kiến Diệp công tử!”
Mọi người đồng loạt hành lễ.
Diệp Thanh Vân cũng vội vàng chắp tay: “Đa tạ chư vị đã đến cứu giúp, Diệp Thanh Vân cảm kích vô cùng!”
Khi nói, Diệp Thanh Vân khom người cúi đầu với mọi người.
Mọi người nhất thời kinh hãi, vội vàng khom người đáp lễ.
Bọn họ sao có thể nhận nổi đại lễ của Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân lại là thật lòng.
Theo Diệp Thanh Vân, mọi người đây là cho hắn mặt mũi, mới không ngại đường xa đến cứu người.
Ân tình này, Diệp Thanh Vân cảm thấy mình nợ quá lớn.
“Đồ đệ của ta đâu?”
Diệp Thanh Vân nhìn ngó xung quanh, không thấy Quách Tiểu Vân, không khỏi có chút lo lắng.
“Diệp công tử, Tiểu Vân huynh đệ ở trong này.”
Cô Nguyệt và những người khác từ nơi xa bay tới.
Quách Tiểu Vân được đưa lên trên phi thuyền.
Diệp Thanh Vân vừa thấy, sắc mặt lập tức đại biến.
Quách Tiểu Vân vết thương vừa nhìn đã thấy rất nặng.
Diệp Thanh Vân lập tức đau lòng đến nước mắt muốn rơi xuống.
“Sư phụ!”
Quách Tiểu Vân mắt đầy nước mắt nhìn Diệp Thanh Vân.
Cuối cùng hắn cũng được gặp sư phụ mà bản thân hằng nhớ mong.
Nhất là khi bản thân bị thương nặng.
Phảng phất như tìm thấy được chỗ dựa lớn nhất.
Liền như đứa trẻ đi chơi xa, sau khi gặp trắc trở, nhìn thấy cha già của mình vậy.
Môi Diệp Thanh Vân mấp máy, rất muốn nói gì đó.
Nhưng cuối cùng không thể nói được.
“Không chết là tốt rồi!”
Do dự nửa ngày, Diệp Thanh Vân mới thốt ra bốn chữ này.
“Diệp công tử, Tiểu Vân huynh đệ bị thương không nhẹ, vẫn nên mau chóng trị liệu mới được.”
Đông Phương Túc bên cạnh lên tiếng nói.
Diệp Thanh Vân gật đầu, hắn quay người nhìn về phía mọi người.
“Chư vị có linh đan diệu dược không?”
Mọi người ngẩn ra.
Nghĩ thầm ngươi Diệp Thanh Vân thủ đoạn thông thiên, thương thế cỡ này đối với ngươi mà nói hẳn là không phải việc khó mới đúng chứ.
Bất quá nếu Diệp Thanh Vân đã mở lời, mọi người tự nhiên không keo kiệt.
Từng người một chen nhau lên trước đem đan dược riêng của mình hiến tặng.
Cuối cùng, Quách Tiểu Vân đã ăn một loại đan dược do Lãnh Mộ Tuyết mang đến.
Tên là Trăng Tâm Đan.
Đan này chính là ngưng tụ sức mạnh nguyệt hoa mà luyện thành, là một trong những đan dược đỉnh cấp của Nguyệt Thần Cung.
Tổng cộng cũng chỉ có ba viên mà thôi.
Nhưng Lãnh Mộ Tuyết vẫn quyết định hiến tặng.
Hiệu quả của đan này tự nhiên là tốt vô cùng.
Sau khi ăn vào, vết thương của Quách Tiểu Vân lập tức khôi phục hơn nửa.
Đã có thể tự đứng thẳng.
Sau đó lại dùng thêm một chút thuốc chữa thương, vết thương của Quách Tiểu Vân coi như đã triệt để ổn định.
Diệp Thanh Vân thấy sắc mặt của Quách Tiểu Vân chuyển biến tốt, lại có thể đứng dậy, lúc này mới yên lòng.
“Vậy còn Đế Tôn đâu? Hắn chạy đi đâu rồi?”
Diệp Thanh Vân lại hỏi về nơi Đế Tôn rơi xuống.
“Đế Tôn rơi vào trong vết nứt kia, không rõ tung tích.”
Ma Phật Ba Tuần nói.
Diệp Thanh Vân nhìn vết nứt khủng bố.
“Nói như vậy, có lẽ tên Đế Tôn kia đã trốn thoát rồi.”
Mọi người đều cho là vậy.
Trong lòng Diệp Thanh Vân lập tức có chút hoảng hốt.
Nếu Đế Tôn còn sống thì lỡ sau này hắn đến báo thù phải làm sao?
Bản thân cũng không thể lúc nào cũng tập hợp nhiều cao thủ như vậy ở bên cạnh được.
Nếu Đế Tôn biết được nỗi lo của Diệp Thanh Vân, nhất định sẽ cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc.
Ta có thể nhặt về một cái mạng đã phải cảm ơn trời đất, thắp hương cầu nguyện rồi.
Ta còn đi tìm ngươi báo thù?
Thật sự là chán sống sao?
Tống Nhu Nhi cũng được đưa lên trên phi thuyền, Diệp Thanh Vân thấy Tống Nhu Nhi cũng ở đây, không khỏi rất đỗi ngạc nhiên.
Quách Tiểu Vân cũng đã nói cho Diệp Thanh Vân, chuyện Tống Nhu Nhi trước đó một mình đến cứu hắn.
Trong lòng Diệp Thanh Vân cũng vô cùng cảm động.
“Sư phụ, con muốn đến Vân Thiên Thành.”
Quách Tiểu Vân nói.
Diệp Thanh Vân gật đầu.
“Vậy đi thôi.”
Tức thì, các hòa thượng khống chế phi thuyền, hướng Vân Thiên Thành mà đi.
Còn các cường giả thì đều tạm biệt Diệp Thanh Vân, riêng mình trở về.
Ngược lại Ma Phật Ba Tuần lại ở trên phi thuyền.
Rất nhanh.
Phi thuyền liền đến Vân Thiên Thành.
Đứng trên không trung, nhìn dấu chưởng khổng lồ ở Vân Thiên Thành, Diệp Thanh Vân âm thầm kinh hãi.
Quách Tiểu Vân lộ vẻ bi thương.
“Sư phụ, bọn họ đều chết rồi.”
Diệp Thanh Vân cũng không biết nên nói gì cho phải.
Chỉ có thể thở dài một hơi.
Tống Nhu Nhi ở bên cạnh nói: “Lão Hạt Tử vẫn còn sống, ta đã cho hắn lánh ở một hang động gần đây.”
“Thật sao?”
Vừa nghe Lão Hạt Tử vẫn còn sống, Diệp Thanh Vân cùng Quách Tiểu Vân đều rất mừng rỡ.
Bọn họ còn tưởng rằng Vân Thiên Thành trừ Quách Tiểu Vân và Tiêu Thi ra thì không còn một ai sống sót nữa.
“Ta đi xem trước.”
Ma Phật Ba Tuần dường như nhận ra điều gì, liền nhảy xuống, trực tiếp nhảy vào trong hầm khổng lồ.
Còn Diệp Thanh Vân thì cùng mọi người đi tìm Lão Hạt Tử.
Lão Hạt Tử thật đúng là còn sống.
Tuy rằng vết thương còn rất nặng, nhưng thứ đồ già này đúng là mạng lớn, cố gắng lắm cũng qua được.
Đem Lão Hạt Tử mang lên phi thuyền, lại cho hắn dùng đan dược của Phật môn.
Vết thương của Lão Hạt Tử xem như đã được xoa dịu.
Phi thuyền quay về chỗ Vân Thiên Thành.
Vừa vặn thấy Ma Phật Ba Tuần bay ra từ trong hầm.
“Bên dưới còn có người sống.”
Ma Phật Ba Tuần nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận