Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 303: Ngươi ca ca đầu hàng

Chương 303: Ca ca ngươi đầu hàng, đào mả tổ tiên ngươi?
Đối với những người thuộc tộc thuần phác Thiên Lang mà nói, bốn chữ "đào mả tổ tiên ngươi" hiển nhiên vẫn là khiến bọn họ có chút khó chấp nhận.
Thác Lôi còn chưa kịp phản ứng thì Đại Huệ thiền sư đã ra tay rồi.
Một đạo phật quang sáng lên, nhưng lại hiển hiện ra màu đen quỷ dị.
Phật quang màu đen.
Đột ngột hóa thành một pho tượng bàn tay.
Trực tiếp tóm lấy đầu của Thác Lôi.
Ngay sau đó.
Phật quang chui vào trong cơ thể Thác Lôi.
“Ah!!!”
Thác Lôi lập tức hét thảm lên.
Toàn thân co giật, hai mắt trợn ngược, trông giống như bị động kinh vậy.
Ba người Hô Đỏ thấy thế thì kinh hãi.
“Các ngươi đang làm gì?”
“Mau dừng tay!”
“Thác Lôi là trưởng tử của đại vương, các ngươi làm hắn bị thương, đại vương sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
Đáng tiếc.
Mặc kệ bọn họ có kêu thế nào, Đại Huệ thiền sư đều không dừng tay.
Diệp Thanh Vân một mặt mong chờ chờ đợi.
Một lúc sau.
Đại Huệ thiền sư thu tay lại.
Phật quang màu đen trên người Thác Lôi tan biến.
Cả người hắn trở nên cực kỳ mệt mỏi, trên mặt không còn chút máu, trong mắt cũng không có chút thần thái nào.
Cứ ngơ ngác quỳ ở đó.
Giống như hoàn toàn biến thành một người khác.
“Tìm được rồi sao?”
Diệp Thanh Vân vội hỏi.
Đại Huệ thiền sư gật đầu.
“Thánh tử đoán không sai, Thác Lôi này đích xác biết vị trí Lang Vương cốc.”
Diệp Thanh Vân mừng rỡ.
“Tốt quá!”
Điều hắn muốn chính là vị trí Lang Vương cốc.
Nếu không tìm thấy Lang Vương cốc, toàn bộ ý nghĩ của hắn ban đầu đều trở nên vô nghĩa.
Bây giờ thì tốt rồi.
Đã tìm được vị trí Lang Vương cốc.
Vậy thì kế tiếp phải thực hiện câu nói "đào mả tổ tiên ngươi".
Dù sao Diệp Thanh Vân không phải là một người thích nói suông.
Đã nói đào mả tổ tiên ngươi, thì nhất định sẽ đào mả tổ tiên ngươi.
Tuyệt đối không hề mập mờ.
Ngay lập tức, Đại Huệ thiền sư liền đem toàn bộ tình báo mình có được sau khi sưu hồn, nói cho Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân lập tức lên kế hoạch.
“Thẩm lão, còn phải làm phiền ngươi đi một chuyến.”
Diệp Thanh Vân quay đầu nói với Thẩm Thiên Hoa.
Thẩm Thiên Hoa lộ vẻ mặt khó xử.
“Diệp công tử, ngươi muốn lão phu đi đào mộ sao?”
Diệp Thanh Vân lắc đầu.
“Đương nhiên không phải, việc đào mộ sao có thể để Thẩm lão phải nhọc lòng?”
Sắc mặt Thẩm Thiên Hoa vừa hòa hoãn.
Lại nghe Diệp Thanh Vân nói thêm: “Ta mời Thẩm lão dẫn người đi đào mộ.”
Thẩm Thiên Hoa: “......”
Vậy không phải là để ta đi đào mộ sao?
Chuyện này cũng quá khó coi rồi.
Quá mờ ám rồi.
Dù sao chúng ta cũng là những cao nhân võ đạo đã thành danh từ lâu, sao có thể đi làm chuyện đào mộ bỉ ổi này?
Nhưng mệnh lệnh của Diệp Thanh Vân, Thẩm Thiên Hoa lại không dám không tuân theo.
Hơn nữa Thẩm Thiên Hoa rất rõ ràng, bản thân làm việc cho Diệp Thanh Vân, nhất định sẽ có lợi.
Cho nên dù việc đào mộ này không được đẹp mặt, bản thân cũng chỉ có thể cố gắng hết sức mà làm.
Thẩm Thiên Hoa rất nhanh đã xuất phát.
Mang theo mười cao thủ Thông Thiên Cảnh.
Tình hình như vậy là đủ rồi.
Dù sao Lang Vương cốc cũng chỉ có bốn Thông Thiên Cảnh thủ hộ.
Lang Vương cốc tuy là trọng địa của Thiên Lang tộc.
Nhưng Thiên Lang tộc trước giờ đều không phái cường giả nào đi bảo vệ Lang Vương cốc.
Dù sao vị trí Lang Vương cốc cũng rất ít người biết rõ.
Hơn nữa lại ở ngay trên địa bàn của Thiên Lang tộc, ai lại có ý đồ với Lang Vương cốc?
Cho dù người Đường Quốc có biết đến Lang Vương cốc như vậy thì căn bản cũng không thể nào tìm được.
Cho nên Lang Vương cốc căn bản không cần phải phòng thủ nghiêm ngặt.
Vào ngày thường chỉ có bốn cao thủ Thông Thiên Cảnh.
Có khi thậm chí còn không có cả bốn người Thông Thiên Cảnh.
Sau khi đám người Thẩm Thiên Hoa rời khỏi tử Kim quan, Diệp Thanh Vân lại thong thả về lại sảnh đợi.
Tát Khắc Đa đã sớm chờ đợi có chút mất kiên nhẫn rồi.
Thấy Diệp Thanh Vân trở về, lập tức hỏi: “Các hạ không khỏi quá xem thường cuộc đàm phán lần này rồi, lại vô cớ rời đi lâu như vậy, để ta phải chờ ở đây!”
Diệp Thanh Vân trái lại không có chút gì gọi là áy náy.
“Ta đi ăn cơm, sau đó lại nghỉ ngơi một chút, để ngươi đợi lâu.”
Tát Khắc Đa: “......”
Thật đúng là đủ nhàn nhã.
Lại còn đi ăn cơm rồi nghỉ ngơi.
Sao ngươi không nói là còn phải đi tắm một cái đi?
“Quốc sư suy nghĩ thế nào? Có bằng lòng trao đổi hay không?”
Tát Khắc Đa trực tiếp hỏi.
Diệp Thanh Vân lắc đầu.
Tát Khắc Đa nhíu mày.
“Quý quốc không đồng ý?”
Diệp Thanh Vân lại lắc đầu.
“Vậy chính là đồng ý?”
Diệp Thanh Vân vẫn là lắc đầu.
Tát Khắc Đa có chút mờ mịt.
Cái việc liên tục lắc đầu này là có ý gì?
Rốt cuộc là đồng ý hay là không đồng ý vậy?
“Xin lỗi, cổ của ta có chút khó chịu, nên nhiều lắc lư một chút.”
Diệp Thanh Vân vừa lắc đầu vừa nói.
Tát Khắc Đa: “......”
Hắn cảm thấy mình lại bị Diệp Thanh Vân trêu chọc rồi.
Bất quá điều này cũng không tính là gì.
Dù sao cục diện hiện tại vẫn đang trong tầm kiểm soát của mình, Đường Quốc không có lựa chọn nào khác, dù cho có kéo dài thêm bao lâu thì cuối cùng vẫn chỉ có một lựa chọn.
Đó là trao đổi.
Dù sao di cốt và bội kiếm của Đường Cao Tổ hoàng đế, đối với Đường Quốc mà nói là vô cùng quan trọng.
Đường Quốc không thể vì bốn người Thác Lôi mà từ bỏ cơ hội lấy lại di cốt và bội kiếm của Cao Tổ hoàng đế.
Đây chính là con át chủ bài của Tát Khắc Đa.
“Đúng rồi, ngươi cũng là con trai của Thiên Lang Vương đúng không?”
Diệp Thanh Vân đột nhiên hỏi.
Tát Khắc Đa ngẩn ra, lập tức lộ vẻ kiêu ngạo.
“Không sai, cha ta chính là Thiên Lang Vương.”
Diệp Thanh Vân à lên một tiếng.
“Khó trách lại có gan như vậy, ca ca đi ám sát, em trai đến đàm phán, quả nhiên là lợi hại nha.”
Vừa dứt lời, sắc mặt của Tát Khắc Đa lập tức trầm xuống.
“Quốc sư có ý gì?”
Diệp Thanh Vân cười hắc hắc.
“Không có ý gì cả, ta chỉ là rất khâm phục hai anh em nhà ngươi thôi, một người văn một người võ.”
“Chỉ tiếc là…” Diệp Thanh Vân đột nhiên lại tiếc nuối lắc đầu.
Tát Khắc Đa càng thêm nghi hoặc.
Hoàn toàn không hiểu Diệp Thanh Vân đang có ý gì.
“Tiếc cái gì?”
Tát Khắc Đa hỏi.
Diệp Thanh Vân chậc chậc hai tiếng.
“Tiếc là ca ca ngươi đã phản bội Thiên Lang tộc rồi, bây giờ chuẩn bị phục vụ cho Đại Đường.”
Vừa dứt lời, con ngươi của Tát Khắc Đa co rụt lại.
“Chuyện này tuyệt đối không thể nào!”
Diệp Thanh Vân bĩu môi.
“Cái này thì có gì là không thể nào? Ca ca ngươi cảm thấy việc ám sát thất bại, làm mất mặt Thiên Lang tộc, muốn tự xử rồi.”
“Là Đại Đường ta cứu hắn, bảo toàn tính mạng cho hắn.”
“Ca ca ngươi giống như vừa tỉnh mộng, hơn nữa còn cảm thấy hành vi của Thiên Lang tộc trước đây quá ác liệt, hắn xấu hổ khi ở cùng các ngươi, quyết tâm quy thuận Đại Đường rồi.”
Tát Khắc Đa hoàn toàn đơ ra.
Lời này nghe có vẻ vô lý.
Nhưng không hiểu vì sao.
Từ miệng Diệp Thanh Vân nói ra, lại giống như là thật vậy?
Trong lòng Tát Khắc Đa không khỏi hoảng hốt một chút.
Lẽ nào ca ca thực sự đã quy thuận Đại Đường rồi?
Nếu thật là như vậy mà nói, đối với Thiên Lang tộc mà nói, quả thực là một sự sỉ nhục lớn lao.
Hơn nữa phụ thân của bọn hắn, Mông Trát Nhĩ, cũng sẽ vì vậy mà phải hứng chịu chỉ trích lớn.
Con trai của Thiên Lang Vương thế mà lại đầu hàng Đường Quốc?
Chuyện này mà nói ra chắc sẽ chẳng ai tin.
“Ngươi đang nói hươu nói vượn! Ta muốn gặp huynh trưởng của ta!”
“Để đối chất với hắn!”
Diệp Thanh Vân liên tục xua tay.
“Chuyện này không được đâu, ca ca ngươi đã nói rồi, hắn phải lập công cho Đại Đường, bây giờ chắc đang dẫn người đến chỗ Thiên Lang tộc các ngươi rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận