Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1615 Dương Phượng Sơn ngấp nghé

Chương 1615 Dương Phượng Sơn ngấp nghé 300.000 tiên tinh! Một nhà trả 100.000! Đây chính là điều kiện mà Diệp Thanh Vân đưa ra. Bất kể ba người các ngươi có đồng ý hay không, dù sao ta đã đưa ra điều kiện rồi. Ba người các ngươi cũng đừng hòng mặc cả bớt xén gì cả. Thật muốn cò kè mặc cả với ta, Diệp mỗ nhân à? Lão tử cho các ngươi ăn đòn ngay! Cố Hàn Sơn, Thiên Hư thượng nhân, Trần Vô Dục ba người đều vô cùng không cam lòng. Nhưng không cam lòng thì có thể làm gì? Xung quanh có tám con rối Huyền Tiên vây quanh, bọn họ hoàn toàn bị nắm chặt. Đánh cũng không lại. Chạy cũng không thoát. Vậy có thể làm gì bây giờ? Chỉ có thể giữ tính mạng trước đã rồi tính sau. Diệp Thanh Vân liếc nhìn mấy vị trưởng lão của Huyền Phương Môn và Trần gia ở đằng xa. "Bốn người các ngươi, ta không bắt, mỗi người tự về chuẩn bị tiên tinh đi." Các trưởng lão của Huyền Phương Môn và Trần gia lập tức sợ hãi bỏ chạy thục mạng. Cố Hàn Sơn ba người đương nhiên cũng bị bắt vào Thủy Nguyệt Tông. Để phòng ngừa ba người này gây rối, Diệp Thanh Vân còn rất thân mật tách họ ra trông giữ. Mỗi người đều có hai con rối Huyền Tiên canh giữ, không rời một bước. Diệp Thanh Vân chỉ hận mình không biết thuật lạc ấn loại này, nếu có thể lạc ấn thì đâu cần phải để rối canh giữ nữa. Nhưng Diệp Thanh Vân cảm thấy tu vi của mình quá yếu, dù học được thuật lạc ấn, chắc cũng không có tác dụng gì với Tiên Nhân. Giống như lấy sợi tóc mà trói một người trưởng thành. Có trọc đầu cũng không trói được. "Lão tổ tiền bối!" Mai Trường Hải dẫn theo một đám đệ tử đi tới trước mặt Diệp Thanh Vân. Diệp Thanh Vân chú ý, kể cả Chu Viễn, tất cả đệ tử Thủy Nguyệt Tông đều nhìn mình với ánh mắt sùng kính vô ngần. Nhất là Kiều Yên Nhiên, trong đôi mắt to lấp lánh ánh sáng, dường như có tiểu tinh đang nhấp nháy. Điều đó khiến Diệp Thanh Vân không khỏi nghĩ tới cái tên "Tiểu mê muội". Diệp Thanh Vân âm thầm đắc ý trong lòng. Chậc chậc! Ta, Diệp mỗ nhân vẫn là trâu bò, ở cái Trấn Nguyên giới này cũng dần dần có tiếng tăm. "Lão tổ tiền bối hôm nay đại hiển thần uy, trấn áp ba vị cường giả Huyền Tiên, quả thực khiến lão hủ mở rộng tầm mắt, vô cùng bội phục!" Mai Trường Hải cúi người, giọng điệu cũng vô cùng kích động. Vì Thủy Nguyệt Tông, vì những đệ tử này của mình, có thể nói ông đã uất ức hơn nửa đời người. Ai cũng có thể tới bắt nạt một chút. Ai cũng dám tới giẫm hai cái. Mai Trường Hải tuy thật thà nhưng không phải không có tính khí. Chỉ là vì tông môn, vì đệ tử, nên luôn nhẫn nhịn. Vậy mà hôm nay. Diệp Thanh Vân quả thực đã trút giận thay cho Thủy Nguyệt Tông. Bắt được Cố Hàn Sơn luôn nhòm ngó Thủy Nguyệt Tông. Khiến Mai Trường Hải cảm thấy đặc biệt hả hê. "Mai Tông chủ không cần khách khí như vậy, ta ở nhờ quý địa, tự nhiên sẽ giúp một tay nếu có thể." Diệp Thanh Vân vội đỡ Mai Trường Hải đứng lên. Mai Trường Hải do dự một chút, cuối cùng vẫn cắn răng nói. "Lão hủ cả gan, khẩn cầu lão tổ tiền bối tiếp nhận vị trí tông chủ này." "Cái gì?" Diệp Thanh Vân nghe xong thì hai mắt trợn tròn. Bảo ta tiếp nhận vị trí tông chủ Thủy Nguyệt Tông? Đùa sao? Chu Viễn và các đệ tử của bọn họ cũng kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ Mai Trường Hải lại đột nhiên đưa ra quyết định như vậy. Nhưng Chu Viễn và những người khác không nói gì, bởi vì bọn họ cũng hiểu rằng, nếu Mai Trường Hải đã nói như vậy, chắc chắn đã suy nghĩ kỹ rồi. Tuy trong lòng bọn họ vẫn muốn Mai Trường Hải làm tông chủ Thủy Nguyệt Tông, nhưng nếu Mai Trường Hải thực sự muốn giao vị trí tông chủ cho vị lão tổ tiền bối này, thì bọn họ cũng không phản đối. "Lão hủ vô năng, Thủy Nguyệt Tông trong tay lão hủ căn bản không có hy vọng." "Chỉ có lão tổ tiền bối mới có thể khiến Thủy Nguyệt Tông hưng thịnh." Khi nói, Mai Trường Hải run rẩy lấy ra một lệnh bài sáng long lanh. Trên đó dường như khắc một bức họa, vô cùng độc đáo. "Đây là lệnh bài do mỗi đời tông chủ Thủy Nguyệt Tông truyền lại, tượng trưng cho thân phận tông chủ." "Xin lão tổ tiền bối nhận lấy lệnh bài này, trở thành tông chủ Thủy Nguyệt Tông!" Chu Viễn và các đệ tử đã đồng loạt quỳ xuống đất. Bọn họ đều hiểu rõ, lệnh bài kia đích thực là tín vật của mỗi đời tông chủ Thủy Nguyệt Tông. Nhìn thấy phải quỳ lạy! Là thứ mà mỗi đệ tử Thủy Nguyệt Tông đều phải tôn kính. Nghe nói, trong lệnh bài này còn ẩn chứa một tiên pháp bí ẩn mà bất phàm, chính là cơ duyên xảo hợp mà tổ sư gia Thủy Nguyệt Tông có được. Giấu nó trong lệnh bài để người đời sau của Thủy Nguyệt Tông tu luyện. Thật không ngờ, Thủy Nguyệt Tông càng ngày càng xuống dốc, đến đời tông chủ trước Mai Trường Hải, thì đã không thể tu luyện tiên pháp trong lệnh bài. Mai Trường Hải thì tu vi chỉ có Địa Tiên, đừng nói tu luyện. Ông còn không thể lĩnh hội bất kỳ huyền cơ nào từ lệnh bài. Nhìn Mai Trường Hải hai tay dâng lệnh bài lên, khóe miệng Diệp Thanh Vân hơi run rẩy. Rất muốn chửi người! Mai Trường Hải, ngươi giỏi lắm, ta có lòng tốt giúp Thủy Nguyệt Tông giải quyết rắc rối, ngươi lại muốn lừa ta sao? Cái mớ hỗn độn này muốn giao cho ta, sau đó ngươi thì phủi tay ngồi hưởng à? Thật sự coi ta Diệp mỗ nhân như người bỏ đi vậy sao? Thủy Nguyệt Tông hiện tại có bộ dạng gì, mèo lớn mèo nhỏ được hai ba con, nghèo xơ xác. Ta làm tông chủ có ý gì chứ? Để mang các ngươi đi nhặt rác à? Còn bảo Thủy Nguyệt Tông trong tay ta có thể thịnh vượng? Ta mới lười nhác làm mấy chuyện mệt xác như vậy đâu. Thành thành thật thật làm kẻ vô danh ở góc chợ có phải hay không tốt hơn sao? "Khụ khụ, ta sinh ra quen nhàn hạ lười biếng, không muốn làm tông chủ gì hết." "Chuyện này về sau đừng nhắc lại." Diệp Thanh Vân cũng không khách khí chút nào, trực tiếp từ chối ngay trước mặt. Mai Trường Hải hơi tiếc nuối thở dài. Ông thực lòng muốn giao Thủy Nguyệt Tông cho Diệp Thanh Vân, cũng tin chắc rằng Diệp Thanh Vân có thể chấn hưng Thủy Nguyệt Tông. Chỉ tiếc Diệp Thanh Vân căn bản không thích cái này. ..... Rất nhanh. Tin tức Cố Hàn Sơn, Thiên Hư thượng nhân, Trần Vô Dục ba vị cường giả Huyền Tiên thua trận ở Thủy Nguyệt Tông đã lan truyền ra khắp khu vực. Trong nhất thời gây ra không ít oanh động. Nhất là Thiên La Giáo, Huyền Phương Môn và Nam Hà Trần Gia, càng là kinh hãi trên dưới, ai nấy đều hoảng sợ. Thủy Nguyệt Tông còn tung tin, muốn ba nhà này góp chung 300.000 tiên tinh đưa đến Thủy Nguyệt Tông, nếu không Cố Hàn Sơn ba người sẽ phải ở lại Thủy Nguyệt Tông nghỉ ngơi 1800 năm. "Chậc chậc! Không ngờ Cố Hàn Sơn, Thiên Hư thượng nhân và chủ gia tộc Trần đều bị trấn áp tại Thủy Nguyệt Tông, thật không thể tin được." "Đúng vậy, Thủy Nguyệt Tông chẳng phải đã suy tàn đến mức sắp xóa tên rồi sao? Sao lập tức trở nên lợi hại như vậy?" "Ngươi còn chưa biết đó thôi? Thủy Nguyệt Tông gặp may, có được một cường giả bí ẩn, được gọi là Thiết Trụ lão tổ, thực lực khó lường!" "Thiết Trụ lão tổ? Còn có danh xưng cổ quái như vậy?" "Danh xưng thì cổ quái, nhưng có thể trấn áp tam đại cường giả Huyền Tiên, tu vi của ông ta cường hãn đến mức nào chứ?" "Xem ra, Thủy Nguyệt Tông sắp quật khởi thật rồi." Phản ứng của Thiên La Giáo, Huyền Phương Môn và Nam Hà Trần Gia đều không khác gì nhau. Đều đang vội vàng trù liệu tiền. Không đúng. Là xoay xở tiên tinh. Hết cách rồi. Lão đại của mỗi nhà đều bị Thủy Nguyệt Tông bắt rồi, nếu không chuộc người về thì các thế lực khác sẽ nhòm ngó vào ba nhà. 300.000 tiên tinh, là một số tiền rất lớn. Các thế lực nhị lưu ở Càn Đạo Châu, không nhà nào có thể lấy ra 300.000 tiên tinh trong thời gian ngắn. May mà lần này là ba nhà cùng gánh, mỗi nhà bỏ ra 100.000 tiên tinh. Coi như miễn cưỡng chấp nhận được. Áp lực cũng không quá lớn. Trong khi ba nhà xoay xở tiên tinh, Tiên Quan của càn tiên phủ cũng đã bẩm báo lại toàn bộ sự việc ở Thủy Nguyệt Tông cho tổng trấn Dương Phượng Sơn. "Cái gì?" Dương Phượng Sơn vốn đang thảnh thơi thưởng trà ở hậu viện tiên phủ, khi nghe người dưới bẩm báo thì giật mình suýt chút nữa ngã khỏi ghế. Chiếc chén trà trên tay cũng run lên, nước trà bắn hết ra ngoài. "Ngươi vừa nói gì?" Dương Phượng Sơn có vẻ hoài nghi lỗ tai của mình. "Mấy con rối Huyền Tiên?" "Đại nhân, Vâng... là tám con!" Tiên Quan cấp dưới nơm nớp lo sợ trả lời. Sắc mặt Dương Phượng Sơn hoàn toàn thay đổi. Hết hứng uống trà. Đặt thẳng chén trà xuống cạnh bàn. Đứng lên bắt đầu đi đi lại lại. "Tám con rối Huyền Tiên? Cái Thiết Trụ lão tổ này rốt cuộc là ai? Trong tay lại có nhiều rối Huyền Tiên như vậy!" "Tổng cộng ở dưới trướng càn tiên phủ của ta mới có mười sáu Tiên Tướng, số rối này đã bằng hơn nửa càn tiên phủ rồi." "Không được! Tuyệt đối không được!" Dương Phượng Sơn lập tức lấy ra một ngọc giản. "Lập tức đến gặp ta." Không bao lâu sau. Một nữ tử dáng vẻ thanh tú cao gầy đến trước mặt Dương Phượng Sơn. Nữ tử này mặc quan phục Tiên Tướng, thắt đai lưng ngọc trắng bạc, rõ ràng cũng là một trong các Tiên Tướng của càn tiên phủ. "Đại nhân có gì phân phó?" Nữ tử cao gầy cúi mình hành lễ, giọng nói thanh lãnh, dường như trời sinh có cảm giác xa cách người ngàn dặm. Ngay cả khi đối diện với Dương Phượng Sơn, cô dường như cũng không có bao nhiêu cung kính, tỏ ra rất bình thường. "Mang theo lệnh bài của ta, đến Thủy Nguyệt Tông một chuyến." Dương Phượng Sơn lấy ra lệnh bài mang theo mình, đưa cho nữ tử cao gầy này. "Nói cho cái Thiết Trụ lão tổ đó biết, càn tiên phủ muốn trưng dụng rối Huyền Tiên của ông ta, để ông ta giao ra ít nhất sáu bộ rối Huyền Tiên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận