Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 2331 tiên hữu tới chơi

Chương 2331: Tiên hữu ghé chơi
Liên tiếp mười ngày.
Diệp Thanh Vân đều bận rộn dựng phòng trúc.
Ban đầu, Diệp Thanh Vân chỉ muốn tùy tiện dựng một căn phòng là được, không cần quá phức tạp.
Nhưng càng dựng, Diệp Thanh Vân lại càng hăng say.
Lúc nào cũng nghĩ đã động tay làm, vậy thì làm đẹp đẽ một chút đi?
Không thể chỉ có một gian phòng được, còn phải có phòng khách chứ.
Mà đã có phòng khách, thì cũng nên có chút ý tứ thư phòng, dù sao ta cũng thường hay muốn trau dồi nghệ thuật cao nhã.
Đã có thư phòng, thì phòng bếp cũng nên có chứ?
Ta Diệp mỗ nhân cũng không thể suốt ngày ở nơi hoang giao dã địa này mà chôn nồi nấu cơm chứ?
Vậy thì chẳng khác nào dã nhân à?
Có những thứ này, thì nhà xí - thứ quan trọng nhất đối với Diệp Mỗ Nhân - lại càng không thể thiếu.
Ta đường đường là thần tiên, lẽ nào còn phải như trước đây, tùy tiện muốn đi nặng đi nhẹ ở đâu thì đi sao?
Ta Diệp Mỗ Nhân đã không còn tùy tiện đi nặng đi nhẹ ở đâu thì đi từ rất nhiều năm rồi.
Luôn luôn là có thể giải quyết ở nhà xí thì phải giải quyết ở nhà xí.
Bây giờ không có nhà xí.
Thì đào hố trên mặt đất cũng phải làm nhà xí để dùng.
Cho nên, đối với Diệp Thanh Vân mà nói, mặc kệ mình đến nơi nào, cái nhà xí nhất định phải hợp ý.
Có thể không có chỗ ăn cơm, nhưng không thể không có chỗ đi vệ sinh.
Đây là yêu cầu Diệp Thanh Vân đặt ra cho bản thân ở Phù Vân Sơn.
Một mực quán triệt cho đến bây giờ.
Làm thần tiên cũng không được quên gốc!
Kết quả là.
Một nhà xí hoàn toàn dựng từ khổ trúc nhanh chóng mọc lên bên cạnh phòng trúc của Diệp Thanh Vân.
Lại vì trúc có khe hở, dễ xuyên mùi, nên Diệp Thanh Vân còn cố ý dùng lá trúc trộn với tiên thổ tô điểm một chút.
Nói trắng ra là làm đẹp khe hở cho nhà xí.
Vẻ đẹp khe hở thanh trúc!
Đến ngày thứ mười hai.
Diệp Thanh Vân hai tay chống nạnh, nhìn khu biệt thự khổ trúc đã hoàn thành, mặt đầy tự hào.
"Đây chính là năng lực của ta, đến đâu cũng có thể xây dựng từ đất trống!"
"Gâu gâu!"
Ngay lúc Diệp Thanh Vân đang tự hào, hàng da bên cạnh đột nhiên kêu lên.
Còn chạy quanh khu biệt thự trúc một vòng.
Hình như có bất mãn.
Diệp Thanh Vân lúc này mới ý thức được gì đó, có chút lúng túng sờ đầu hàng da.
"Lại quên mất cái tên cẩu chết tiệt này."
"Đợi đấy, ta cũng dựng cho ngươi một cái."
Làm ổ cho chó thì đơn giản hơn nhiều.
Chưa đến nửa ngày.
Diệp Thanh Vân nhanh chóng làm xong ổ cho hàng da.
Cực kỳ đơn sơ.
So với ổ chó tinh xảo ở Phù Vân Sơn thì kém xa.
"Thế nào? Cái ổ này tuy không bằng cái ở Phù Vân Sơn, nhưng chẳng phải có một phong cách khác sao?"
"Ổ trúc, ngủ dậy sẽ mát mẻ."
"Mấy con cẩu các ngươi đều sợ nóng, ta đặc biệt nghĩ cho ngươi đấy, tên cẩu chết này có được chủ nhân như ta, đời này coi như gặp may."
Hàng da: "..."
Ta thật cảm ơn ngươi.
Ngươi nói cũng đúng thôi.
Dù rất ghét cái ổ đơn sơ này, nhưng hàng da cũng không nhảy lên đạp nát.
Mà là miễn cưỡng chui vào.
Xem như chấp nhận.
"Vẫn là hàng da của ta tốt, chó không chê chủ nghèo."
Diệp Thanh Vân cũng đi vào nhà mới của mình.
Phòng trúc tuy khắp nơi toát lên vẻ đơn sơ, nhưng thật có mấy phần ý vị u cư ngoài phòng, xuất trần thoát tục.
Khiến cho tâm thần người ta yên tĩnh.
"Tiếc là lần này không mang hạt giống đi ra, nếu không đã có thể trồng trọt ở đây."
Diệp Thanh Vân nhìn mảnh đất trống bên ngoài phòng trúc, không khỏi tiếc rẻ.
Đây chính là tiên thổ.
So với đất thế gian tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Nếu trồng được chút rau quả gì ở đây, thu hoạch chắc chắn sẽ kinh người.
"Trên trời một ngày, dưới đất một năm."
"Ta lên đây đã mười hai ngày, hạ giới chắc cũng đã qua mười hai năm."
"Không biết khi ta trở lại hạ giới, sẽ qua bao nhiêu năm nữa."
Diệp Thanh Vân cảm khái một hồi, rồi nằm xuống giường.
Chưa nằm được bao lâu.
Thì có một giọng nói từ bên ngoài rừng trúc vọng vào.
"Cho hỏi tân nhậm Khổ Trúc Tiên Quân có tại phủ?"
Diệp Thanh Vân lập tức ngồi dậy.
"Chỗ quỷ quái này của ta mà cũng có người đến ư?"
Mang theo nghi hoặc, Diệp Thanh Vân bước ra khỏi phòng trúc, hướng phía rừng trúc bên ngoài đi đến.
Quả nhiên.
Chỉ thấy một nam tử thanh tú mặc trường sam màu tím nhạt, đang đứng cách đó không xa, tủm tỉm nhìn Diệp Thanh Vân.
Thấy Diệp Thanh Vân bước ra, mắt nam tử thanh tú sáng lên, định tiến lên chào hỏi.
Lại thấy sau Diệp Thanh Vân có một con đại cẩu Kim Mao, không khỏi ngẩn người.
"Chó thế gian? Sao lại vào được tiên đình chi địa này?"
"Lẽ nào là Khổ Trúc Tiên Quân mới đến mang tới sao?"
Nam tử thanh tú thầm kinh ngạc trong lòng.
"Không biết vị nào là tiên hữu?" Diệp Thanh Vân không hề câu nệ hay khẩn trương, rất thản nhiên chắp tay với nam tử thanh tú.
Đều là thần tiên.
Mà lại đều ở tứ trọng thiên này, đoán chừng phẩm giai cũng không khác biệt mấy.
Không ai mạnh hơn ai.
Không cần quá câu nệ.
Thấy Diệp Thanh Vân không kiêu ngạo không tự ti, thản nhiên tự nhiên, khí độ bất phàm, nam tử thanh tú cũng không dám lãnh đạm, liền chắp tay đáp lễ.
"Tại hạ Tử Đằng Tiên Quân Trình Tam Huyền, trông coi tử đằng tiên viên ở tứ trọng thiên này, không biết tiên hữu xưng hô thế nào?"
Diệp Thanh Vân nghe vậy.
Quả nhiên là thần tiên không sai biệt mấy mình.
Người ta là coi vườn.
Mình là coi rừng trúc.
Kẻ tám lạng, người nửa cân.
"Tại hạ Khổ Trúc Tiên Quân Diệp Thanh Vân."
Diệp Thanh Vân chậm rãi nói.
Trình Tam Huyền lộ vẻ tươi cười hiền lành.
"Xem ra tiên hữu mới đến nhậm chức, khổ trúc lâm và tử đằng tiên viên của bỉ nhân rất gần nhau, chúng ta là tiên hữu, nên qua lại nhiều hơn, tăng tiến tình nghĩa đồng liêu."
Thấy Trình Tam Huyền này nói chuyện khéo léo, người cũng hiền lành, Diệp Thanh Vân cũng bỏ đi cảnh giác.
"Tiên hữu nói rất đúng, xác thực nên qua lại nhiều hơn."
Vừa nói, Diệp Thanh Vân vừa chào mời Trình Tam Huyền.
"Tiên hữu đến đúng lúc, ta vừa dựng xong một phòng trúc trong rừng trúc, rất yên tĩnh."
"Tiên hữu là vị khách đầu tiên, không bằng ghé phòng trúc của ta một lát?"
Trình Tam Huyền nghe vậy hơi giật mình.
Phòng trúc?
Vị Khổ Trúc Tiên Quân mới nhậm chức này dựng phòng trúc trong rừng trúc?
Chờ đã...
Chẳng lẽ hắn dùng khổ trúc để dựng phòng?
Vậy là phạm thiên điều rồi!
"Lẽ nào vị Khổ Trúc Tiên Quân mới đến còn chưa quen thuộc thiên điều? Nên mới làm việc như vậy?"
Trình Tam Huyền thầm mừng rỡ trong lòng.
Nếu mình tố cáo hắn, chắc chắn lập được công, đến lúc đó lại cho chút chỗ tốt, trên dưới chuẩn bị thỏa đáng, biết đâu mình có thể rời khỏi cái tử đằng tiên viên đáng ghét kia, lên đến ngũ trọng thiên.
"Trước cứ bất động thanh sắc, xem xem có phải người này tự tiện chặt trúc hay không?"
Trình Tam Huyền nghĩ thầm, ngoài mặt vẫn là vẻ hiền hòa.
"Vậy thì Trình mỗ xin được kiến thức một phen."
Diệp Thanh Vân hoàn toàn không biết Trình Tam Huyền đang nung nấu ý đồ xấu xa gì, không hề phòng bị đưa hắn vào rừng trúc.
Rất nhanh.
Đã đến gần phòng trúc.
"Trình tiên hữu, thấy phòng trúc của ta thế nào? Có phải rất tao nhã lịch sự không?"
Diệp Thanh Vân có chút tự hào nói.
Trình Tam Huyền gật đầu.
"Đúng là tao nhã lịch sự và yên tĩnh."
Còn trong lòng thì đang nở hoa.
"Người này vậy mà thật tự tiện chặt trúc, phạm thiên điều, ta nhất định phải vạch tội ngươi một bản trước mặt thượng quan!"
"Ngươi, Khổ Trúc Tiên Quân mới đến nhậm chức, cứ thành thật làm đá kê chân thăng quan cho Trình Tam Huyền ta đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận