Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1465 Đạo Tổ? Diệp Thanh Vân?

"Chương 1465 Đạo Tổ? Diệp Thanh Vân?
“Khụ khụ, ta nói đạo hữu, ngươi cứ nhiều lần đi tới đi lui như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?” Mục Dương Tử ngữ khí rất kỳ lạ hỏi, đối với ánh mắt của Thánh Tiêu Tử cũng tràn đầy hoang mang.
Thánh Tiêu Tử cũng rất im lặng. Ta cũng muốn đi lắm chứ. Nhưng quỷ mới biết tại sao lại có một luồng lực lượng vô danh, cưỡng ép kéo ta trở lại.
Thánh Tiêu Tử bỗng nhiên nhìn về phía Diệp Thanh Vân. “Chẳng lẽ là người này ở trong bóng tối giở trò quỷ?”
Nàng sở dĩ nghi ngờ Diệp Thanh Vân, là vì trong những người ở đây, chỉ có Diệp Thanh Vân là Thánh Tiêu Tử không nhìn thấu. Những người khác căn bản không có năng lực trêu đùa Thánh Tiêu Tử như vậy. Chỉ có Diệp Thanh Vân thâm sâu khó lường này, mới có khả năng có năng lực như vậy. Cho nên nàng theo bản năng nghi ngờ, có phải Diệp Thanh Vân cố ý trêu đùa mình hay không?
Nhưng Diệp Thanh Vân lại một mặt mờ mịt nhìn Thánh Tiêu Tử, hoàn toàn không biết nữ nhân này đang làm trò gì? Lúc thì bay đi, lúc thì trở về.
Bỗng nhiên. Thánh Tiêu Tử giật mình, tựa hồ đã ý thức được điều gì. Nàng lại lần nữa vỗ vào túi trữ vật, ba quyển Đạo Kinh lại xuất hiện trong tay nàng.
“Hả?” Thánh Tiêu Tử một mặt kinh ngạc, ba quyển Đạo Kinh vậy mà khác với lúc trước. Có ánh sáng màu vàng nhàn nhạt lóe ra. Dù là đã đạt được sự tán thành của ba quyển Đạo Kinh, thân là chủ nhân của chúng, Thánh Tiêu Tử cũng chưa từng thấy chúng phát ra ánh sáng như vậy, đây là lần đầu tiên.
“Ba quyển Đạo Kinh, sao lại có sự thay đổi như thế?” Thánh Tiêu Tử âm thầm kinh ngạc.
Sau một khắc, ba quyển Đạo Kinh chậm rãi bay lên, chủ động hướng về phía Diệp Thanh Vân. Cảnh tượng này càng khiến Thánh Tiêu Tử ngây người.
Những người khác cũng lộ vẻ chấn động.
“Sao lại thành ra như vậy?”
“Ba quyển Đạo Kinh vậy mà lại bay về phía Diệp công tử?”
“Đây là tình huống gì?”
Diệp Thanh Vân cũng có chút không biết phải làm gì trước cảnh này, theo bản năng lùi lại. Ai ngờ càng lùi thì ba quyển đạo kinh kia lại bay tới càng nhanh hơn, khiến Diệp Thanh Vân sợ hãi. Chúng không giống như là những bí điển chí cao của đạo gia, mà giống ba quả lựu đạn đang bay đến vậy.
“Ngươi không được qua đây!” Diệp Thanh Vân hoảng hốt lui lại, nhưng ba quyển Đạo Kinh vẫn cứ bay đến gần Diệp Thanh Vân.
Thánh Tiêu Tử cũng cuống lên, vội vàng lách người tới, đưa tay muốn bắt lại ba quyển Đạo Kinh, nhưng không ngờ, 'Ông!!!' Ba quyển Đạo Kinh phát ra một đạo quang hoa màu vàng đậm đặc, lập tức chấn tay Thánh Tiêu Tử ra.
Thánh Tiêu Tử mặt đầy kinh hãi, nhìn bàn tay vừa bị chấn ra, dù không sao, nhưng đây là lần đầu tiên ba quyển Đạo Kinh chủ động kháng cự nàng.
“Đạo Kinh, sao lại thế này?” Thánh Tiêu Tử không nhịn được mở miệng chất vấn. Đáng tiếc, ba quyển Đạo Kinh không trả lời Thánh Tiêu Tử mà vẫn cứ đứng yên trước mặt Diệp Thanh Vân. Từng tia kim quang nhàn nhạt từ trong ba quyển Đạo Kinh chảy ra, giống như từng sợi tơ, chậm rãi quấn quanh hai tay của Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân trợn mắt, không thể tin được vào cảnh tượng trước mắt, chỉ cảm thấy những luồng ánh sáng vàng này làm thân thể dễ chịu, phảng phất như đang tắm suối nước nóng vậy. Cùng lúc đó, ba quyển Đạo Kinh tự động mở ra, hiện ra trước mặt Diệp Thanh Vân, nhưng có một đạo quang hoa bao phủ xung quanh, ngăn cách ánh mắt của những người khác, ngay cả Thánh Tiêu Tử cũng không thấy gì trong lớp kim quang đó.
“Tại sao có thể như vậy?” Thánh Tiêu Tử mặt đầy ngốc trệ, trên gương mặt xinh đẹp lộ vẻ không thể tin được.
“Chẳng lẽ Diệp công tử, có nguồn gốc sâu xa với ba quyển đạo kinh này?” Mục Dương Tử kinh sợ không thôi.
Nghe những lời này, mọi người đều hết sức rung động.
“A di đà phật!” Tuệ Không lại có vẻ mặt đã đoán trước được, còn lộ ra nụ cười mang theo thâm ý, khiến đám người liên tục nhìn hắn.
“Tuệ Không, có phải ngươi lại biết cái gì rồi không?” Kiếm Thiên Minh vội vàng hỏi.
Tuệ Không mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía vầng kim quang đang bao phủ Diệp Thanh Vân và ba quyển Đạo Kinh. “Nếu tiểu tăng đoán không sai, Thánh tử hẳn là người sáng tạo ra ba quyển đạo kinh này.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều sững sờ.
“Tuyệt đối không thể!” Thánh Tiêu Tử lúc này gầm lên, ánh mắt cực kỳ sắc bén nhìn chằm chằm vào Tuệ Không. “Con lừa trọc nhà Phật kia, ngươi là cái thá gì? Đừng có hồ ngôn loạn ngữ ở đây!” Rất hiển nhiên, lời của Tuệ Không đã khiến Thánh Tiêu Tử cực kỳ bất mãn.
Tuệ Không không để ý, đối với những lời vũ nhục như 'con lừa trọc' cũng không để trong lòng, tâm cảnh của hắn đã sớm đạt đến cảnh giới tối cao của Phật môn. Đây là thành quả mà nhiều năm đi theo Diệp Thanh Vân mang lại. Hỉ nộ ái ố sớm đã tùy tâm, không bị ngoại vật ảnh hưởng.
“Đạo hữu không được vô lễ!” Mục Dương Tử lập tức lên tiếng khuyên can. Dù tu vi của Tuệ Không không cao, nhưng dù sao cũng là người thân tín của Diệp Thanh Vân. Nếu bất kính với Tuệ Không, chính là bất kính với Diệp Thanh Vân. Mục Dương Tử không dám đắc tội Diệp Thanh Vân, càng không hy vọng Thánh Tiêu Tử đắc tội Diệp Thanh Vân. Như vậy sẽ là tai nạn cho toàn bộ đạo môn, thậm chí cả bách gia.
“Người sáng tạo ba quyển Đạo Kinh là đạo tổ của đạo môn ta, chẳng lẽ ngươi con lừa trọc này muốn nói, hắn chính là Đạo Tổ sao?” Thánh Tiêu Tử lạnh lùng nói.
Tuệ Không cười nhạt một tiếng. “Đạo môn chi tổ cũng được, Phật môn Thánh tử cũng vậy, Thánh tử có ngàn vạn hóa thân, thế gian đều có bóng dáng của hắn.”
“Cái gì mà lạ lùng?” Lời vừa nói ra, không chỉ những người khác mà tất cả đều ngây người. Ngay cả lão da vẫn luôn lơ đễnh cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn Tuệ Không một cái. Phảng phất như lời Tuệ Không vừa nói đã làm lộ ra một bí mật to lớn không ai dám tưởng tượng đến.
“Không thể nào!” “Tuyệt đối không thể nào!” Thánh Tiêu Tử cũng không tin thuyết pháp của Tuệ Không, thậm chí cả những người khác cũng cảm thấy thuyết pháp này quá mức không tưởng tượng, nói trắng ra là quá sức hoang đường.
Bọn họ biết Diệp Thanh Vân không phải là người tầm thường, là tuyệt thế cao nhân. Nhưng nói Diệp Thanh Vân có ngàn vạn hóa thân, thế gian hết thảy đều có bóng dáng của Diệp Thanh Vân? Điều này thật sự quá khó để tưởng tượng. Ngay cả Đạo Tổ, Chí Thánh loại tồn tại đó, cũng không thể hóa thân thành ngàn vạn được. Giữa trời đất không có khả năng tồn tại thứ như vậy.
Huống chi, ba quyển Đạo Kinh rõ ràng là do đích thân Đạo Tổ viết ra, người đạo môn đều biết việc này. Diệp Thanh Vân sao lại có thể là người sáng tạo ra chúng được?
Tuệ Không cũng không giải thích nhiều, nhưng trong sự cảm nhận của hắn, Diệp Thanh Vân chính là không gì làm không được, có mặt khắp nơi. Đạo Tổ? Có lẽ Đạo Tổ cũng chỉ là một hóa thân của Thánh tử năm xưa mà thôi. Hoặc giả, Đạo Tổ loại tồn tại đó, có khi đã từng nhận được sự chỉ điểm của Thánh Tử cũng không chừng.
Thánh Tiêu Tử nhìn chằm chằm vào luồng kim quang kia, hai mắt đã thi triển đồng thuật, muốn xem tình hình bên trong. Nhưng dù là đồng thuật của Thánh Tiêu Tử cũng không thể nhìn thấu được luồng kim quang đó.
“Xem ra chỉ có thể chờ đợi.” Thánh Tiêu Tử âm thầm nói.
Cùng lúc đó, Diệp Thanh Vân nhìn ba quyển Đạo Kinh đang tự động mở ra trước mặt, vẻ mặt có chút kinh ngạc. Trên ba quyển Đạo Kinh này không có gì cả, hoàn toàn trống không. Cái thứ quái gì vậy?
Quyển thứ nhất mở ra, Diệp Thanh Vân thấy một trang giấy trống không. Ngay sau đó, quyển thứ hai cũng mở ra, vẫn là một trang giấy trống không. Đến quyển thứ ba, trang cuối cùng, Diệp Thanh Vân thấy một bức họa.
“Hả? Bức chân dung này... Vẽ ai vậy?” “Trông xấu xí thế?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận