Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 344: Nửa đêm ăn đồ nướng

Chương 344: Nửa đêm ăn đồ nướng Chân long nhìn Ma Quân Ngũ tướng.
Ma Quân Ngũ tướng cũng đang nhìn chân long.
Chân long bất động, Ma Quân Ngũ tướng cũng không dám hành động khinh suất.
Cứ như vậy giằng co một hồi, chân long dường như cảm thấy không có ý nghĩa.
Thân hình đột nhiên bay đi.
Ngũ Đại chiến tướng tận mắt nhìn thấy.
Con chân long đích xác là bay vào hồ bơi trên đỉnh Phù Vân Sơn.
Ngũ Đại chiến tướng đưa mắt nhìn nhau.
Tiếp đó vội vàng bôi dầu vào chân.
Trượt!
Bọn hắn muốn đuổi gấp đi gặp mặt Vạn Thủy Ma Quân, đem tình huống ở đây bẩm báo cho Ma Quân biết.
Mà trên đỉnh núi, Diệp Thanh Vân thì đang ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.
"Sao ta cảm thấy trên trời cũng có âm thanh kỳ quái vậy?"
Liễu gia tỷ muội nhìn nhau một cái.
"Công tử, có phải người ở ngoài lâu quá, trở về có chút không thích ứng không?"
Diệp Thanh Vân gãi đầu.
"Cũng có thể."
Vì ban ngày ngủ một giấc thật dài, giờ này Diệp Thanh Vân lại không có chút buồn ngủ nào.
Hắn nhìn mấy món đồ ăn trong sân nhỏ, quyết định tìm chút gì ăn bữa khuya.
"Công tử, biết rõ hôm nay người sẽ trở về, hôm qua ta đã đi chợ phiên dưới núi, mua không ít thịt heo, bò, cừu, đều là đồ mới giết trong ngày."
Liễu Tinh Nguyệt thấy Diệp Thanh Vân như vậy, liền biết Diệp Thanh Vân muốn tìm chút gì ăn, lúc này nói ra.
Thịt heo, bò, cừu tươi?
Diệp Thanh Vân vừa nghe, lập tức vui vẻ nhướn mày.
Có rồi!
Hắn vội vàng đi vào trong phòng, một lúc sau, liền chuyển ra một cái kệ kim loại.
Khung nướng!
Đồ chơi này là Diệp Thanh Vân đã làm xong từ lâu.
Chỉ là vẫn luôn không có dùng tới.
Bởi vì Diệp Thanh Vân cảm thấy, một mình ăn đồ nướng quá mức phiền phức.
Hiện tại có Liễu gia tỷ muội ở đây, ngược lại có thể cùng mình ăn đồ nướng.
Diệp Thanh Vân đã thèm món này rất lâu rồi.
"Mau đem thịt đều chuyển ra cho ta."
"Vâng!"
Liễu Tinh Nguyệt lập tức đi lấy thịt.
Diệp Thanh Vân thì hái chút tỏi, rau hẹ, ớt trong sân, mấy nguyên liệu để nướng.
Toàn bộ rửa sạch sẽ cắt xong.
Lúc này, Liễu Tinh Nguyệt cũng theo phân phó của Diệp Thanh Vân, chuẩn bị thịt xong xuôi.
Que tre Diệp Thanh Vân cũng có, cùng khung nướng chuẩn bị chung.
Chỉ là vẫn luôn không có dịp phát huy tác dụng.
Ngay lập tức, ba người bắt đầu xiên thịt.
Diệp Thanh Vân kiên nhẫn chỉ dạy Liễu gia tỷ muội.
Liễu gia tỷ muội tuy không giỏi nấu nướng, nhưng việc này vẫn làm được.
Mầy mò gần hai canh giờ.
Một đống lớn xiên thịt cuối cùng cũng chuẩn bị xong.
Diệp Thanh Vân thở dài một hơi.
Tuy có chút mệt, nhưng mà chỉ nghĩ đến lát nữa được ăn món nướng ngon, trong lòng liền mong chờ.
"Công tử, kiểu ăn này ngược lại rất giống Thiên Lang tộc."
Liễu Thường Nguyệt có chút lạ lẫm nói.
Diệp Thanh Vân gật đầu.
Hắn đã đi một chuyến Đại Đường Bắc Cảnh, coi như là đã giao hảo với Thiên Lang tộc rồi.
Đồ ăn của Thiên Lang tộc đều rất dũng mãnh, xiên thịt nướng ăn, đích xác như phong cách của Thiên Lang tộc.
"Kiểu ăn này của chúng ta, so với Thiên Lang tộc muốn tinh tế hơn nhiều."
Diệp Thanh Vân nói một câu.
Liễu gia tỷ muội đều mang vẻ mong chờ.
Theo các nàng, chỉ cần là thứ do Diệp Thanh Vân làm ra, đều xứng đáng được gọi là tuyệt thế mỹ vị.
Diệp Thanh Vân thuần thục châm lửa nướng than.
Rất nhanh.
Than nóng lên.
Diệp Thanh Vân lập tức bắt đầu nướng.
Chẳng mấy chốc sau, xiên thịt bắt đầu kêu xèo xèo, từng luồng từng luồng hương thơm lan tỏa ra.
Liễu gia tỷ muội lập tức ngây người.
Thơm quá đi!
Diệp Thanh Vân cũng muốn ăn ngay, rất muốn nếm hai miếng.
Bất quá hắn vẫn kìm lại cơn thèm.
Cơm ngon không sợ muộn.
Thịt ngon không sợ nướng.
Diệp Thanh Vân thuần thục quết dầu rắc gia vị, hương khí lập tức trở nên nồng nàn hơn.
Hơn nữa không chỉ có mùi thịt, còn có cả hương vị gia vị bên trong.
Tuy gia vị ở đây không bằng thế giới ban đầu của Diệp Thanh Vân.
Nhưng trải qua điều chế của Diệp Thanh Vân, đã vô cùng gần với thế giới kia của bản thân trước kia.
Ít nhất Diệp Thanh Vân cảm thấy, chắc không có khác biệt quá lớn.
Đại Mao, thỏ cùng với Tam Yêu, đều ngồi trước vỉ nướng.
Mấy tên này đều chăm chú nhìn xiên thịt trên vỉ nướng, nước miếng chảy ròng ròng.
Thơm quá!
Thật không chịu nổi a!
Ma quỷ biết vì sao một con thỏ, một con khỉ, một con nghé con lại hứng thú với thịt nướng.
Diệp Thanh Vân liếc mắt nhìn chúng nó, cười hắc hắc.
"Đừng nóng vội, các ngươi đều có phần."
Thỏ và Tam Yêu đều liên tục gật đầu, vô cùng hưng phấn.
Lại nướng thêm một lát.
Diệp Thanh Vân thấy cũng gần được rồi.
"Xong!"
Hắn liền lấy hai nắm xiên thịt trên tay, một nắm chia cho Liễu gia tỷ muội.
"Đa tạ công tử!"
Hai tỷ muội mừng rỡ vô cùng.
Diệp Thanh Vân lại ném mấy xiên thịt cho Đại Mao bọn chúng.
"Oa! Ngon quá đi!"
"Thơm quá a a!"
Tiếng kinh hô của Liễu gia tỷ muội tự nhiên vang lên.
Tuy chỉ mới ăn một miếng.
Nhưng loại phương thức nấu nướng đặc biệt này, chỗ thể hiện ra mỹ vị, đã khiến cho hai tỷ muội chìm đắm vào trong đó.
Ngon đến mức không dừng lại được.
Diệp Thanh Vân cũng nếm thử một miếng.
"Cũng không tệ, chỉ là nướng hơi lâu chút."
Diệp Thanh Vân tự mình đánh giá tay nghề của mình.
Đại Mao bọn chúng thì ăn vui quên trời đất.
Hai nắm xiên thịt, rất nhanh liền ăn xong.
Diệp Thanh Vân tiếp tục nướng thịt.
Liễu gia tỷ muội cũng không nhàn rỗi, vội vàng qua lại phụ giúp Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân vốn nghi ngờ tay nghề nấu ăn của hai tỷ muội này, cho nên luôn để mắt tới hai người.
Đến khi thấy lửa gần được, liền kêu hai nàng mang xiên thịt ra.
Nói thật.
Hai tỷ muội này tài nấu nướng kém tới mức không thể tả.
Nhưng tài xiên nướng thì cũng không tệ.
Diệp Thanh Vân liền yên tâm.
Ba người nướng, đương nhiên nhanh hơn một mình hắn nhiều.
Cả đỉnh Phù Vân Sơn đều tràn ngập hương thịt nướng nồng nàn.
Khiến một cái đầu rồng cực lớn trong hồ bơi ở hậu viện, cũng không khỏi trồi lên.
Đầu rồng hít hít không khí tràn ngập hương thơm, dường như cũng rất thèm ăn.
Nhưng sau đó vẫn chui xuống sâu trong hồ bơi.
Tiền viện.
Mùi thịt xông vào mũi.
Tiếng cười nói vui vẻ.
"Hơn nửa đêm ăn đồ nướng, đúng là có cảm giác."
Diệp Thanh Vân vừa gặm xong một xiên thịt, vừa nói không rõ trong miệng.
Đêm nay, nhất định là một đêm không ngủ.
Bởi vì ăn quá no.
Mà ở trên vòm trời, Tề Mộc Phong cùng Mai Nhược Lan hai người đã nhìn hơn nửa đêm rồi.
Bọn hắn sau khi thoát khỏi tay Ngũ tướng của Ma Quân, kỳ thật cũng không đi xa.
Vẫn là ở xung quanh Phù Vân sơn.
Quá trình Diệp Thanh Vân ăn đồ nướng, hai vợ chồng đều thấy hết.
Từng đợt mùi thịt bay lên, khiến hai vợ chồng nghe cũng chịu không nổi.
"Phu quân, thiếp cũng muốn ăn."
"Không được, đây là cao nhân đang khảo nghiệm chúng ta, ngàn vạn lần phải nhẫn nại."
"Sao thịt này thơm thế a?"
"Ảo thuật! Nhất định là ảo thuật!"
"Nhưng bọn hắn ăn có vẻ vui quá a."
"Không thể nào, cao nhân như thế, tuyệt đối không thể đơn giản như vậy."
"......"
Cùng lúc đó, Ma Quân Ngũ tướng trốn về Ngũ Chỉ Phong.
"Thuộc hạ cầu kiến Ma Quân!"
Ngũ Đại chiến tướng quỳ gối trên năm đỉnh núi của Ngũ Chỉ Phong, hướng về phía vòm trời cao giọng hô hoán.
Liên tục hô hoán ba lần.
Một đoàn bóng đen, cuối cùng cũng xuất hiện trên vòm trời.
Ngũ Đại chiến tướng đều cúi đầu xuống, vẻ mặt cung kính.
"Đã bắt được Tề Mộc Phong và Mai Nhược Lan chưa?"
Âm thanh đạm mạc vang lên.
Đây là âm thanh của Vạn Thủy Ma Quân.
"Ma Quân đại nhân, thuộc hạ vô năng, không bắt được hai vợ chồng kia!"
Nam giới râu đỏ một mặt hổ thẹn nói.
Vạn Thủy Ma Quân không nói gì.
Ngũ Đại chiến tướng trong lòng tức khắc lạnh lẽo.
Đều cảm nhận được áp lực đến từ Vạn Thủy Ma Quân.
"Nếu đã không bắt được, sao không tiếp tục hành động?"
Vạn Thủy Ma Quân ngữ khí vẫn bình tĩnh.
"Ma Quân đại nhân, bọn thuộc hạ phát hiện một việc, nhất định phải bẩm báo với đại nhân."
Nam giới râu đỏ vội nói.
"Ồ? Việc gì?"
Vạn Thủy Ma Quân dường như có chút hứng thú.
"Chúng ta ở Thiên Võ Vương Triều, một nơi tên là Phù Vân Sơn, phát hiện chân long tồn tại!"
Vừa nói xong, một đôi mắt dày đặc đột nhiên mở ra.
"Ngươi nói cái gì?"
"Chân long?"
Nam giới râu đỏ liên tục gật đầu: "Đại nhân, thuộc hạ tận mắt nhìn thấy, đích thật là một con chân long, đang ẩn nấp bên trong Phù Vân Sơn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận