Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1069: Chư vị có thể từng lĩnh hội?

Chương 1069: Chư vị có thể từng lĩnh hội? Diệp Thanh Vân thật sự cạn lời. Ta vốn dĩ là chạy đến đây để tị nạn, tiện thể du sơn ngoạn thủy, cẩn thận thưởng thức một chút phong thổ Bắc Xuyên. Kết quả thế nào, đến nơi này vẫn không được yên tĩnh? Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Diệp Thanh Vân cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc nhờ lão mù và Sở Hán Dương giúp mình xem tướng, xem xem bản thân có phải mang theo thứ gì đó không may mắn không? Nếu không thì sao cứ chạy đến đâu là lại xảy ra chuyện ở đó? Ngay cả Diệp Thanh Vân cũng có chút nghi ngờ chính mình rồi. Chỉ tiếc là, lão mù và Sở Hán Dương căn bản không dám xem tướng cho Diệp Thanh Vân, có đánh chết bọn họ cũng không dám. Trước đây, lão mù trên đường gặp Diệp Thanh Vân và Quách Tiểu Vân, vì hiếu kỳ nên đã xem mệnh cho Diệp Thanh Vân. Kết quả trực tiếp khiến mình ói ra máu, suýt chút nữa thì mất mạng già. Từ đó về sau, lão mù biết rõ tuyệt đối không thể xem tướng cho Diệp Thanh Vân. Mệnh số của hắn, không ai có thể tính được. Dù cho là sư phụ của hai người, là môn chủ Thiên Sách đời trước còn sống cũng tuyệt đối không có khả năng này. Vài lần trước Diệp Thanh Vân tìm hai người xem tướng, đều bị hai người dùng các loại lý do qua loa cho xong. Diệp Thanh Vân nhìn ba tộc trưởng đang quỳ trước mặt, trong lòng thấy khó xử. Hắn sờ cằm rồi mới lên tiếng: "Vậy, viễn cổ dị thú kia rốt cuộc có địa vị như thế nào?" Cổ Mị ngẩng đầu, vội vàng giải thích với Diệp Thanh Vân: "Bẩm thần sứ đại nhân, viễn cổ dị thú kia là một dị thú xuất hiện vào thời cổ đại ở Bắc Xuyên, vô cùng lợi hại. Con thú này không biết từ đâu tới, giống như từ hư không xuất hiện, tàn sát đất đai Bắc Xuyên thời cổ đại. Cuối cùng, là tổ tiên của tam đại cổ tộc chúng ta, cùng rất nhiều cường giả liên thủ phong ấn con dị thú này. Tam đại cổ tộc chúng ta đều giữ di vật của tổ tiên năm đó, có thể mở phong ấn của con dị thú này, hơn nữa có thể thông qua di vật tổ tiên để khống chế dị thú." Diệp Thanh Vân cau mày: "Nhưng vừa nãy các ngươi đều nói rồi, di vật tổ tiên trong tộc các ngươi đều bị người khác cướp đi rồi. Vậy nói cách khác, những kẻ cướp đi di vật tổ tiên của các ngươi chính là kẻ đã thả viễn cổ dị thú kia ra, và hiện giờ đang khống chế dị thú?" Ba tộc trưởng đồng loạt gật đầu: "Thần sứ anh minh!" Ba người không quên thuận thế nịnh nọt. "Các ngươi có biết là ai đã gây ra chuyện này không?" Diệp Thanh Vân lại hỏi. "Bẩm thần sứ, chúng ta nhận ra một người, chính là tam mục thiên quân lúc trước không lâu." Cổ Mị lập tức nói. Tam mục thiên quân lúc trước vì muốn đòi công bằng cho sư đệ của mình, đã xuất hiện đánh với Trần Vân Hương một trận. Khi đó ba vị tộc trưởng cũng có mặt nên đương nhiên nhận ra tam mục thiên quân. "Lại là kẻ đó!" Diệp Vân vừa nghe xong, trong lòng lập tức trầm xuống. Còn tưởng rằng tên này bị đánh chạy sẽ không xuất hiện nữa. Không ngờ, hắn lại im hơi lặng tiếng, trực tiếp làm ra chuyện lớn. Lần này có thể phiền phức rồi. Bất quá, Diệp Thanh Vân ngược lại cũng không luống cuống. Hắn rất nhanh đã nghe ra mấu chốt bên trong. "Vậy, có nghĩa là, chỉ cần đoạt lại di vật của tổ tiên tam đại cổ tộc các ngươi, thì có thể phong ấn dị thú kia lần nữa đúng không?" Diệp Thanh Vân hỏi. Cổ Mị và hai người kia nhìn nhau. Cuối cùng Cổ Mị lên tiếng: "Không dám giấu diếm thần sứ đại nhân, thật ra sức mạnh di vật của tổ tiên đã bị thời gian bào mòn gần hết rồi." Diệp Thanh Vân ngẩn ra: "Ý gì?" Cổ Mị có chút lúng túng: "Ừm, có nghĩa là, ba món di vật quả thật có thể mở phong ấn, còn có thể khống chế dị thú trong một khoảng thời gian. Nhưng sau một lúc, sức mạnh của di vật sẽ hao hết, đến lúc đó không thể nào khống chế dị thú nữa, càng không thể nào phong ấn nó lại lần nữa." Diệp Thanh Vân: "..." Tốt lắm! Đến giờ mới nói rõ ràng tình hình này. Ý là cái tên kia một khi được thả ra, trừ phi là lập tức bị phong ấn trở lại. Nếu không để nó đi dạo bên ngoài một lúc, thì sẽ không có cách nào giải quyết được nữa. Thế chẳng phải là xong con bê sao? Diệp Thanh Vân nhất thời cũng bực bội, nhìn mọi người trong phòng, nhất thời không muốn nói gì nữa, liền phất tay với mọi người: "Mọi người ra ngoài trước đi, để ta một mình yên tĩnh một chút." Mọi người thấy vậy, cũng chỉ đành đi ra ngoài. Chỉ còn lại một mình Diệp Thanh Vân trong phòng. "Cái mẹ nó phải làm sao đây?" Đợi cho mọi người đi ra hết, Diệp Thanh Vân mới ôm đầu rên rỉ trong chăn. Hắn thực sự không có chút biện pháp nào. Bất quá người bên ngoài phòng thì không nghĩ như vậy. Thấy Diệp Thanh Vân bảo mọi người đi ra ngoài, tất cả đều cho rằng Diệp Thanh Vân đã có tính toán, sớm đã có đối sách. "A Di Đà Phật." Đại sư Tuệ Không, người vô cùng trí tuệ, tự nhiên là lên tiếng đầu tiên, tính toán trấn an mọi người. Hai tay Tuệ Không chắp lại thành hình chữ thập, trên mặt lộ vẻ tươi cười đầy trí tuệ. Một đôi mắt, phảng phất đã nhìn thấu tất cả, khiến người ta sinh lòng kính nể. "Ý của thánh tử, chư vị cần phải đều hiểu rõ chưa?" Lời này của Tuệ Không, làm tất cả mọi người sững sờ. Hiểu rõ? Chúng ta hiểu rõ cái gì chứ? Diệp Cao Nhân có nói gì đâu. Cũng chỉ bảo chúng ta ra ngoài thôi mà. "Đại sư Tuệ Không, chẳng lẽ ngươi biết ý của Diệp Cao Nhân?" Kiếm Thiên Minh hiếu kỳ hỏi. Tuệ Không mỉm cười: "Thánh tử sở dĩ bảo ta chờ đi ra, bởi vì hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay của thánh tử. Ta chờ không cần phải hỏi gì, cũng không cần thánh tử chỉ điểm. Chỉ cần ta chờ chủ động đi đối phó viễn cổ dị thú kia, tự nhiên sẽ thành công. Thánh tử muốn ở lại đây, chờ đợi tin tức tốt của ta." Nói xong, Tuệ Không nhìn khắp những người có mặt. "Chư vị, đã hiểu rõ chưa?" Mọi người nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ. Ghê thật! Người ta Diệp Thanh Vân có nói gì đâu, sao ngươi có thể hiểu ra được chừng này? Sao nghe lại không đáng tin cậy chút nào vậy? "Ờm, đại sư Tuệ Không, ý của Diệp công tử quả thật là như vậy sao?" Lão mù có chút nghi ngờ, có khi nào Tuệ Không đang bịa chuyện hay không? Tuệ Không hít sâu một hơi: "Bần tăng theo thánh tử nhiều năm, biết rõ thánh tử cao thâm khó lường. Mỗi lời nói, hành động của ngài đều hàm chứa thâm ý. Không có bất kỳ hành động nào là vô nghĩa cả. Vừa rồi, từng lời nói, hành động, thậm chí cả thần thái của thánh tử, bần tăng đều có thể hiểu rõ được thâm ý đó. Nếu chư vị không tin, thì cứ tiếp tục ở lại đây lãng phí thời gian đi. Bần tăng muốn đi nghênh chiến viễn cổ dị thú kia, cứu vãn Bắc Xuyên." Nói xong, Tuệ Không không quản người khác phản ứng thế nào. Liền lập tức đi ra ngoài. Những người khác thấy vậy, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Kế tiếp, Quách Tiểu Vân đuổi kịp Tuệ Không. Sau đó, mọi người của thành mây trời ngày xưa, cũng đi theo Quách Tiểu Vân. Lần lượt, tất cả mọi người cùng nhau rời đi. Nửa ngày sau. Diệp Thanh Vân mở cửa phòng, muốn mọi người vào để bàn bạc thêm. Xem xem là nên đi đối phó viễn cổ dị thú kia, hay là trực tiếp bỏ chạy khỏi Bắc Xuyên. Kết quả vừa mở cửa, bên ngoài đừng nói là người. Đến con chó cũng không có. Toàn bộ đã chạy sạch sành sanh. Diệp Thanh Vân gãi gãi đầu: "Người đâu? Đều đã chạy đi đâu rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận