Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1541 Thiên Huyễn kính

Chương 1541 Thiên Huyễn Kính
Biết được hai đại thánh thú vậy mà ở thiên Cương chi địa, Đông Hoàng Tầm Tiên phản ứng đầu tiên không phải vui vẻ. Mà là sợ hãi!
Đông Hoàng Tầm Tiên rất rõ ràng, chính mình mặc dù đạt được năm loại thánh thú lực lượng, đồng thời hòa làm một thể, có thể tùy ý thi triển ngũ đại thánh thú chi lực. Có thể chính vì vậy, Đông Hoàng Tầm Tiên cũng phi thường e ngại gặp được chân chính thánh thú. Nếu gặp phải bất kỳ một con nào trong ngũ đại thánh thú, thánh thú chi lực trong cơ thể mình sẽ bị ảnh hưởng, không chỉ không cách nào thi triển, thậm chí thánh thú chi lực trong người còn rất có thể bị thánh thú cướp đi.
Bởi vì thánh thú chi lực, dù sao không phải Đông Hoàng Tầm Tiên tự thân tu luyện mà có, mà là dựa vào thu hoạch bộ phận thân thể thánh thú mới có được. Vô luận từ phương diện nào mà nói, thánh thú chi lực tự nhiên đều càng thêm muốn trở về đầu nguồn. Cũng chính là thánh thú bản thể. Lấy hiện tại Đông Hoàng Tầm Tiên mà nói, nếu hắn gặp Bạch Hổ và Chu Tước, Bạch Hổ chi lực và Chu Tước chi lực trong cơ thể có khả năng rất lớn sẽ quay về cơ thể Bạch Hổ và Chu Tước. Từ đó làm Đông Hoàng Tầm Tiên mất đi hai cỗ lực lượng này.
Có thể nói, thánh thú chi lực thành tựu Đông Hoàng Tầm Tiên, cũng làm cho Đông Hoàng Tầm Tiên có một nhược điểm trí mạng. Đó là không thể trực tiếp đối mặt thánh thú huyết mạch chân chính thức tỉnh! Mà muốn vượt qua nhược điểm này, chỉ có một biện pháp. Đó chính là luyện thành triệt để Ngũ Linh Tiên Thể. Không phải như hiện tại, vẻn vẹn chỉ có hồn phách đạt tới Địa Tiên cảnh giới, còn thể phách thì còn thiếu sót. Chỉ cần Ngũ Linh Tiên Thể hoàn toàn luyện thành, thể phách và hồn phách đều đạt tới Địa Tiên cảnh, khi đó đối mặt thánh thú, sẽ không có vấn đề gì.
Đông Hoàng Tầm Tiên thuận tay bóp nát hồn phách những yêu thú này, trong lòng rất trầm trọng.
“Không được, ta hiện tại Ngũ Linh Tiên Thể chưa thành, còn bị thương, một khi gặp hai thánh thú này, ta chắc chắn phải thua thiệt!”
“Tuyệt đối không thể đi trêu chọc hai thánh thú này!”
Đông Hoàng Tầm Tiên lập tức hạ quyết tâm, mình chỉ cần không chủ động đi trêu chọc hai thánh thú đó, lặng lẽ meo meo tiến về Đồ Sơn, trấn áp ba vị đương gia Đồ Sơn, cướp đi khí huyết của các nàng, lấy thêm bảo vật của Hồ tộc. Sau đó liền trực tiếp rời khỏi thiên Cương! Tuyệt đối không dừng lại!
Nghĩ đến đây, Đông Hoàng Tầm Tiên hầu như không chút do dự, cho dù trên người có thương cũng không muốn tìm nơi chữa thương. Trực tiếp chạy tới Đồ Sơn. Binh quý thần tốc! Hiện tại Đông Hoàng Tầm Tiên, muốn là tốc độ. Đánh Đồ Sơn Hồ tộc một đòn bất ngờ. Tuy trên người có thương, nhưng vết thương này cũng không ảnh hưởng đến thực lực của Đông Hoàng Tầm Tiên bao nhiêu. Vẫn có thể trấn áp Hồ tộc Đồ Sơn.
Đông Hoàng Tầm Tiên một đường thẳng đến Đồ Sơn, để không khiến Yêu tộc ở thiên Cương chú ý, hắn còn cố tình thi triển bí pháp Âm Dương gia, che giấu khí tức của mình. Với tu vi hiện tại của hắn, khi che giấu khí tức, chí ít phải có tu vi thánh cảnh đỉnh phong mới có thể phát giác ra sự tồn tại của Đông Hoàng Tầm Tiên. Cho nên dọc theo đường đi, không có yêu thú nào có thể phát hiện ra khí tức của Đông Hoàng Tầm Tiên. Cho đến khi thấy Đồ Sơn ở phía xa.
“Ân?”
Ngay lúc này, Đại đương gia Đồ Sơn đang bế quan tu luyện trong Đồ Sơn bỗng nhiên mở đôi mắt đẹp ra.
“Khí tức này, cực kỳ cường hãn!”
“Nhưng sao lại có khí tức Nhân tộc, còn có một cỗ khí tức thánh thú lộn xộn ở trong?”
“Rốt cuộc là ai?”
Sau một khắc. Thân hình của Đại đương gia Đồ Sơn biến mất tại chỗ. Bên ngoài Đồ Sơn. Bóng dáng Đông Hoàng Tầm Tiên vừa mới xuất hiện, một bóng dáng cao gầy hồng y xinh đẹp đã đứng chắn trước mặt Đông Hoàng Tầm Tiên. Chính là Đại đương gia Đồ Sơn. Đại đương gia Đồ Sơn vừa nhìn thấy dáng vẻ của Đông Hoàng Tầm Tiên, đôi mắt đẹp liền tràn đầy kinh ngạc.
“Ngươi là ai?”
Đông Hoàng Tầm Tiên hơi híp mắt lại.
“Âm Dương gia, Đông Hoàng Tầm Tiên!”
Đông Hoàng Tầm Tiên? Đại đương gia Đồ Sơn tự nhiên cũng đã nghe qua cái tên này, nhưng theo trí nhớ của nàng, Đông Hoàng Tầm Tiên hẳn chỉ là một Thánh Nhân bình thường trong bách gia ở Trung Nguyên thôi. Nhưng bây giờ, khí tức của người này lại cường hãn đáng sợ. Cho dù thân là Yêu Thánh đỉnh phong như Đại đương gia Đồ Sơn, nhất thời cũng cảm thấy nặng nề trong lòng, chỉ thấy áp lực cực lớn. Mà người này tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở Đồ Sơn? Hắn có mục đích gì?
Sưu sưu!
Đúng lúc này, lại có hai bóng người từ trong Đồ Sơn bay ra. Đứng bên cạnh Đại đương gia Đồ Sơn.
“Đại tỷ, ai đến gây sự vậy?” Một thiếu nữ mặc áo tím và một người mặc áo lục. Hai người có tướng mạo khá giống nhau, nhưng người trước thì mặt hung hãn, còn người sau thì bình thản ôn nhu. Chính là Nhị đương gia và Tam đương gia Đồ Sơn. Ba vị đương gia Đồ Sơn.
Đại đương gia là cường giả Yêu Thánh đỉnh phong. Nhị đương gia kém hơn một chút, là Yêu Thánh tứ trọng. Tam đương gia là Yêu Thánh tam trọng. Nhưng xét về tư chất huyết mạch, ba vị đương gia thực ra không hề khác biệt, dù sao cũng là tỷ muội ruột, không phân cao thấp. Chỉ là Đại đương gia tu luyện lâu hơn, cho nên mới có thể dẫn đầu bước vào Yêu Thánh ngũ trọng cảnh giới. Tiếp tục tu luyện, hai vị đương gia khác cũng sớm muộn sẽ lần lượt tiến vào cảnh giới này. Đến lúc đó mạch Hồ tộc Đồ Sơn sẽ có ba vị Yêu Thánh đỉnh phong, khi đó mới gọi là khủng bố.
“Đều đi ra hết, vậy vừa vặn, đỡ ta tốn sức.” Đông Hoàng Tầm Tiên nhìn thấy ba vị đương gia Đồ Sơn đều hiện thân, không hề kiêng dè, cười nhạt nói.
“Ta nhổ vào!” Nhị đương gia hai tay chống nạnh, mặt khó chịu trừng mắt Đông Hoàng Tầm Tiên. “Ngươi là tạp toái ở đâu ra? Dám chạy đến Đồ Sơn ta giương oai? Tin hay không lão nương cho ngươi tro cốt?” Nói xong, Nhị đương gia thật sự xông thẳng về phía Đông Hoàng Tầm Tiên. Nói làm là làm! Chỉ đùa là thật. Tuyệt không nói dối với ngươi. Đông Hoàng Tầm Tiên thần sắc hờ hững, thân hình biến mất trong chớp mắt. Nhị đương gia vồ hụt, đang nghi hoặc thì: “Nhị muội coi chừng!” Đại đương gia kinh hô một tiếng, vội vàng bay người lên trước. Đáng tiếc vẫn chậm một bước.
Bàn tay Đông Hoàng Tầm Tiên trong nháy mắt xuất hiện sau lưng Nhị đương gia.
Phốc!!!
Trực tiếp xuyên thủng hậu tâm của Nhị đương gia. Yêu huyết văng tung tóe. Toàn thân Nhị đương gia run rẩy, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ không thể tin được.
“Thả Nhị muội ta ra!” Đại đương gia gầm thét, yêu lực mênh mông trong nháy mắt ập đến. Đông Hoàng Tầm Tiên trực tiếp thôi động Huyền Vũ chi lực, ảo ảnh mai rùa nổi lên. Ngăn yêu lực của Đại đương gia ở ngoài.
“Trước dùng khí huyết của ngươi, để chữa thương cho ta!” Đông Hoàng Tầm Tiên không chút do dự, trực tiếp vận chuyển lực lượng bản thân, cưỡng ép cướp đoạt khí huyết của Nhị đương gia. Thân thể của Nhị đương gia nhanh chóng khô quắt xuống. Khí huyết suy bại! Sinh cơ tàn lụi! Mà vết kiếm do Cổ Trần kiếm Tôn gây ra ở lồng ngực Đông Hoàng Tầm Tiên giờ phút này gần như khỏi hẳn.
“Không!!!” Thấy tình hình này, Đại đương gia và Tam đương gia đều bi thống không thôi. Hai người cùng lúc ra tay, dốc toàn lực mới miễn cưỡng đánh tan ảo ảnh mai rùa.
Rống!!! Đại đương gia nắm lấy cơ hội, trực tiếp hiện ra bản thể hồ yêu. Một con hồ ly màu bạc to lớn xuất hiện giữa thiên địa. Tám chiếc đuôi cáo như cự mãng chập chờn sau lưng. Yêu lực kinh khủng bao phủ phạm vi vạn dặm quanh Đồ Sơn! Chỉ ở tư thái bản thể yêu thú mới phát huy được thực lực yêu thú chân chính. Đại đương gia há miệng phun ra, ngọn lửa màu bạc trong nháy mắt lan về phía Đông Hoàng Tầm Tiên.
“Chút tài mọn!” Đông Hoàng Tầm Tiên cười lạnh một tiếng, trực tiếp ném thân thể Nhị đương gia xuống. Lập tức thân hình bay lên cao. Ảo ảnh Chu Tước hiển hiện. Lập tức hỏa diễm Chu Tước như thủy triều phủ xuống. Uy thế hỏa hồ ly màu bạc dù mạnh mẽ nhưng so với hỏa diễm Chu Tước vẫn kém một bậc. Nhanh chóng bị áp chế.
Tam đương gia nhân cơ hội, nhanh chóng lách mình tới, cứu Nhị đương gia trở về.
“Nhị tỷ!” Tam đương gia rưng rưng nước mắt, ba tỷ muội các nàng huyết mạch tương liên, giờ phút này có thể cảm nhận được sinh cơ Nhị đương gia cực kỳ thiếu thốn. Khí huyết trong cơ thể hầu như bị hút cạn. Yêu lực cũng hao tổn rất lớn. Gần như đến hấp hối. Đáng sợ nhất là vết thương ở ngực Nhị đương gia, vậy mà không có dấu hiệu khép lại. Tam đương gia biết có điềm không hay, tự mình ở lại cũng không giúp gì cho đại tỷ, vội mang theo Nhị đương gia trọng thương bay về Đồ Sơn.
Đại đương gia thấy hai muội muội trốn về Đồ Sơn thì có chút yên tâm, càng thêm có thể buông tay buông chân cùng Đông Hoàng Tầm Tiên đại chiến.
“Ngươi không phải đối thủ của ta!” Đông Hoàng Tầm Tiên thi triển thánh thú chi lực, vững vàng chế trụ Đại đương gia hóa thân bát vĩ cự hồ. Có thể nói là thuần thục. Đại đương gia càng đánh càng kinh ngạc. Nàng chưa từng gặp phải đối thủ nào cường hãn đến vậy. Thực lực hoàn toàn áp đảo thánh cảnh đỉnh phong, gần như có thể sánh với tiên nhân. Nhưng có vẻ, vẫn có chút khác biệt so với tiên nhân chân chính.
“Không được, tiếp tục thế này ta chắc chắn thua, phải mượn Thiên Huyễn Kính mới có thể cẩn thận đối phó.” Đại đương gia trong lòng biết có điều không ổn, thân hình khổng lồ lập tức lui lại. Đồng thời. Một chiếc gương báu màu bạc từ trong Đồ Sơn gào thét bay tới. Chính là chí bảo của bộ tộc Đồ Sơn – Thiên Huyễn Kính! Bảo vật này lai lịch phi phàm, khác hẳn với các tiên thiên linh bảo thông thường, không phải là thai nghén sinh ra từ thiên địa. Mà là bảo vật bay đến từ ngoài thiên không vào thời kỳ xa xưa. Sau đó bị tổ tiên Hồ tộc đoạt được, truyền thừa đến nay.
“Chí bảo Hồ tộc!” Thấy chiếc gương báu màu bạc bay tới, Đông Hoàng Tầm Tiên cũng lộ ra vẻ mừng như điên. Hắn vốn chính là đến vì chiếc gương báu này. Giờ gặp được chiếc gương, có thể nói là vui mừng khôn xiết.
“Vật này, ta nhất định phải có được!” Đông Hoàng Tầm Tiên trực tiếp xuất thủ, ngũ đại thánh thú lực lượng đồng thời hiện ra. Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Kỳ Lân! Ảo ảnh thánh thú cùng nhau hiện ra. Sau một khắc, năm ảo ảnh thánh thú bao vây Đại đương gia trùng điệp. Mà Đông Hoàng Tầm Tiên thì thừa cơ, hướng thẳng tới Thiên Huyễn Kính bay đi. Thấy một màn này, Đại đương gia lại không lộ vẻ kinh hoảng. Mà ngược lại, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt.
Quả nhiên!
Khi Đông Hoàng Tầm Tiên đến gần Thiên Huyễn Kính.
Ông!!! Thiên Huyễn Kính đột nhiên bừng sáng, một luồng sức mạnh thần bí chiếu rọi ra. Thân hình Đông Hoàng Tầm Tiên lập tức ngưng trệ, rồi lập tức như bị đôi bàn tay vô hình kéo trực tiếp vào trong Thiên Huyễn Kính.
Sưu!
Thân ảnh Đông Hoàng Tầm Tiên trực tiếp chui vào trong gương.
“Xong!”
Đại đương gia thở phào một hơi nhẹ nhõm. Thiên Huyễn Kính này có huyền cơ, một khi bị nó kéo vào, sẽ bị vây ở thế giới trong kính. Tuy không cách nào vây khốn lâu dài nhưng cũng đủ để Đông Hoàng Tầm Tiên khó thoát thân trong nhất thời.
“Tốt một chiếc gương báu, may mắn ta đã sớm biết bí ẩn của nó, nếu không thật sự sẽ bị ngươi gài bẫy.” Ngay khi Đại đương gia trấn tĩnh lại, một giọng trêu tức đột ngột vang lên.
“Cái gì?” Đại đương gia bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Chỉ thấy thân ảnh Đông Hoàng Tầm Tiên vẫn còn ở trên cao, đang nhìn xuống mình bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Tại sao có thể như vậy?” Thần sắc của Đại đương gia kịch biến, lập tức phản ứng kịp. Bị kéo vào trong kính, hẳn chỉ là một đạo huyễn thân của Đông Hoàng Tầm Tiên. Chân thân đã ẩn mình ở trên cao hơn trong lúc mình không phát giác ra.
“Người này vậy mà lại hiểu về Thiên Huyễn Kính!” Đại đương gia ý thức được điều này, một trái tim lập tức chìm xuống. “Hôm nay dù có Thiên Huyễn Kính trong tay, chỉ sợ cũng khó mà đối phó được người này.”
Thân hình Đông Hoàng Tầm Tiên từ từ hạ xuống, năm đạo ảo ảnh thánh thú bao quanh quanh người hắn. Như năm vị hộ pháp thủ hộ Đông Hoàng Tầm Tiên.
“Chủ động giao nộp gương báu, sau đó thần phục ta, Hồ tộc Đồ Sơn có thể bảo toàn tính mệnh.” “Nếu không, Hồ tộc một mạch, hôm nay sẽ bị diệt vong!”
Đông Hoàng Tầm Tiên lạnh giọng quát, thái độ càng thêm cường ngạnh. Không thần phục, chính là Hồ tộc bị diệt hết!
Đại đương gia nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng. Hồ tộc sao có thể thần phục? Mà dù thật sự giao gương báu cho người này, chẳng lẽ người này sẽ giữ lời hứa buông tha cho Hồ tộc sao? Căn bản không có khả năng! Đến lúc đó chỉ sợ mạch Hồ tộc sẽ chết càng nhanh hơn. Có Thiên Huyễn Kính trong tay, ít nhiều gì người này cũng sẽ kiêng kị mấy phần.
“Hiện tại, hãy đưa ra lựa chọn của ngươi!”
“Là muốn sống, hay là bộ tộc diệt vong?”
Đông Hoàng Tầm Tiên nói, một bàn tay đã giơ lên. Sức mạnh kinh khủng không ngừng ấp ủ trong tay hắn.
Đại đương gia lại không nói gì mà nhìn về phía nơi xa.
“Ân?” Đông Hoàng Tầm Tiên thấy nàng còn có tâm trạng nhìn nơi khác, không khỏi cau mày lại. Nhưng sau một khắc. Đông Hoàng Tầm Tiên như hồ cảm ứng được điều gì. Năm ảo ảnh thánh thú quanh người hắn, hai đạo ảo ảnh bắt đầu vặn vẹo lóe lên. Như không chấp nhận sự khống chế của Đông Hoàng Tầm Tiên. Đó là ảo ảnh Bạch Hổ và Chu Tước!
“Chẳng lẽ...” Trong lòng Đông Hoàng Tầm Tiên hơi hồi hộp. Chẳng lẽ thật sự là sợ gì gặp nấy sao? Vận may của ta, Đông Hoàng Tầm Tiên, sẽ không thật sự tệ như vậy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận