Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1037: Rất quen thuộc kịch bản

Chương 1037: Kịch bản quen thuộc
Sau khi cùng lão già lùn giao chiến với Tam Mục Thiên quân một trận, tam đại cổ tộc càng thêm kính sợ Diệp Thanh Vân. Dù là lão già lùn hay Tam Mục Thiên quân, đối với ba vị tộc trưởng mà nói đều là những tồn tại cường đại như thần linh. Đặc biệt là Tam Mục Thiên quân, càng là cường giả mà bọn họ hoàn toàn không thể đối kháng. Thế nhưng, dù là tồn tại cường đại như vậy, lại bị cường giả dưới trướng Diệp Thanh Vân đánh chạy. Mà bản thân Diệp Thanh Vân còn chưa từng thực sự ra tay. Điều này nói rõ cái gì? Rõ ràng thực lực của thần sứ đại nhân càng thêm thâm sâu khó lường. Hai vị kia căn bản không đủ để khiến thần sứ đại nhân tự mình ra tay, chỉ cần tùy tiện phái một hai thủ hạ là có thể đối phó. Cho nên thần sứ đại nhân mới là lợi hại nhất. Đi theo thần sứ đại nhân, tam đại cổ tộc bọn ta chắc chắn có thể trường thịnh không suy.
Diệp Thanh Vân thì bị trận chiến này dọa không nhẹ. Vội vàng bàn giao vài câu rồi mang theo Tuệ Không và Kiếm Thiên Minh trực tiếp trở về Tiêu gia. Bắc Xuyên quá nguy hiểm. Không đúng. Sao ta cứ cảm thấy ta đến đâu, nơi đó liền trở nên nguy hiểm vậy? Chẳng lẽ ta mới là nguồn gốc của mọi tội ác? Cẩn thận nghĩ lại, có vẻ đúng là như vậy. Nam Hoang thì khỏi nói rồi, vẫn luôn rối ren. Thường xuyên lại có chuyện xảy ra. Sau khi mình hai lần đi Đại Đường, mỗi lần đều là muốn an nhàn qua ngày. Kết quả hai lần đều gặp phải rất nhiều chuyện phiền toái. Đặc biệt là lần thứ hai, còn trải qua vô số nguy cơ. Tuy rằng đều qua được, nhưng nhớ lại vẫn còn có chút sợ hãi. Sau đó đi Tây Cảnh cũng vậy. Đi hải ngoại lại còn xảy ra chuyện. Diệp Thanh Vân đột nhiên cảm thấy, sao mình giống như sao chổi vậy? Đi đâu là xui xẻo đến đó? Bây giờ đến Bắc Xuyên, vốn tưởng rằng cái nơi chim không thèm ị này chắc sẽ rất yên ổn. Kết quả vẫn xảy ra chuyện. "Chẳng lẽ đây là đặc ân của người xuyên việt? Đi đâu cũng không yên ổn?" Diệp Thanh Vân tự hỏi lương tâm. Bản thân cũng là một thanh niên tốt có đạo đức và lý tưởng. Cũng không làm gì chuyện thất đức. Ngoài trừ tùy chỗ tiểu tiện, cùng đôi khi nhìn trộm người ta con gái tắm rửa. Cái này có tính là gì đâu chứ? Mà còn nhằm vào ta như vậy sao? Nghĩ tới mà thấy tủi thân.
Sau khi trở lại Tiêu gia, Diệp Thanh Vân liền không định ra ngoài nữa. Ta không đi đâu hết. Chờ thêm một thời gian, sẽ trực tiếp về Nam Hoang. Như vậy chắc là không xảy ra chuyện nữa chứ? Nếu như thế này mà vẫn còn có thể xảy ra chuyện, vậy Diệp Thanh Vân có thể kết luận rằng, thế giới này nhất định có cái gì đó đang đối đầu với mình. Tiêu Chấn Nam vẻ mặt thần bí đi tới trước mặt Diệp Thanh Vân. Còn khom người cúi đầu với Diệp Thanh Vân, trông rất là trịnh trọng. Diệp Thanh Vân ngẩn người. "Tiêu gia chủ, ngươi sao vậy?" Tiêu Chấn Nam do dự một chút. "Diệp công tử, tại hạ có một việc muốn thỉnh giáo Diệp công tử." Diệp Thanh Vân cười. "Không có gì, ngươi cứ nói thẳng." "Tuân mệnh." Sau một khắc, Tiêu Chấn Nam liền lấy ra một cây đao cùng một thanh kiếm từ trong túi trữ vật. Tay trái tay phải cầm. Điều này làm Diệp Thanh Vân hết hồn. Đậu má! Chẳng lẽ muốn chém ta sao? Diệp Thanh Vân đột nhiên khẩn trương. Bất quá, rõ ràng Tiêu Chấn Nam không có ý muốn chém Diệp Thanh Vân. Mượn hắn mười lá gan hắn cũng không dám làm ra chuyện tìm chết như vậy. "Tiêu gia chủ, đây là có ý gì?" Diệp Thanh Vân giọng có chút run rẩy hỏi. "Diệp công tử, đây là bảo đao và bảo kiếm tổ tiên Tiêu gia ta để lại." Tiêu Chấn Nam nói. Diệp Thanh Vân thở ra một hơi. Cũng hết hồn. Cứ tưởng muốn chém ta chứ. "Tiêu gia chủ không cần khách khí như vậy, ta ở Tiêu gia quấy rầy như thế, sao có thể lại nhận bảo vật của tổ tiên Tiêu gia các ngươi?" "Mau chóng thu hồi đi, tuyệt đối không dùng được." Diệp Thanh Vân rất tự nhiên cho rằng, Tiêu Chấn Nam muốn đem bảo đao và bảo kiếm này tặng cho mình.
Tiêu Chấn Nam tức thì lúng túng. Hắn đâu có đến tặng quà? Huống chi nếu thực sự muốn tặng quà, cũng đâu đến mức mang đồ vật của tổ tiên ra cho đi? "Ách, Diệp công tử hiểu lầm rồi, việc tại hạ muốn thỉnh giáo chính là về thanh bảo đao và bảo kiếm này." Tiêu Chấn Nam sắc mặt cổ quái nói. Diệp Thanh Vân ngượng ngùng, vội ho khan một tiếng. Nhưng vẻ mặt bên ngoài vẫn là mây trôi nước chảy, không có chút nào quẫn bách. "Vậy không biết thanh bảo đao và bảo kiếm này có gì huyền bí?" Đề cập chính sự, Tiêu Chấn Nam vội trả lời. "Tổ tiên Tiêu gia ta đã từng là cường giả tung hoành Bắc Xuyên, ngay cả Thượng Cổ Bách Gia cũng từng hết sức kiêng kỵ tổ tiên ta." "Mà năm đó tổ tiên ta có tam đại tuyệt học, thứ nhất là công pháp mà Tiêu gia ta hiện tại tu luyện." "Nhưng còn hai môn tuyệt học, lại chưa từng lưu truyền tới nay." "Chỉ có thanh bảo đao và bảo kiếm này được truyền xuống." "Người Tiêu gia ta đã nghiên cứu rất lâu, nhưng vẫn chưa từng tìm hiểu ra được huyền cơ từ bảo đao và bảo kiếm này." "Đến giờ cũng không biết hai môn tuyệt học còn lại của tổ tiên là gì." Nói đến đây, Tiêu Chấn Nam có chút đắng chát. "Nói ra thật xấu hổ, thực ra Tiêu mỗ sớm đã muốn mang bảo đao và bảo kiếm đi Nam Hoang bái phỏng Diệp công tử." "Chỉ là luôn bị việc vặt quấn thân, lại nghe Diệp công tử hay đi đây đi đó, nên mới chậm trễ đến hôm nay." Diệp Thanh Vân xua tay. "Không sao, ngươi cứ nói tiếp." Tiêu Chấn Nam: "Tại hạ đoán rằng, hai đại tuyệt học của tổ tiên Tiêu gia ta, có lẽ đều được chứa đựng ở trên đao và kiếm này, chỉ là cần một phương thức lĩnh hội đặc thù, không biết Diệp công tử có thể nhìn ra huyền cơ không?" "Đương nhiên, bất kể Diệp công tử có nhìn ra được gì hay không, tại hạ cũng vô cùng cảm kích Diệp công tử." Vừa nói, Tiêu Chấn Nam vừa đưa tay đặt bảo đao và bảo kiếm trước mặt Diệp Thanh Vân. Trong lòng thì vừa có chút mong chờ lại vừa có chút thấp thỏm. Hắn không biết Diệp Thanh Vân có thể nhìn ra huyền cơ không. Dù sao Tiêu gia đã nghiên cứu nhiều năm như vậy mà vẫn không hiểu ra được gì. Dù cho Diệp Thanh Vân là cao nhân bên ngoài thế tục, cũng không chắc có thể lập tức nhìn ra được gì chứ? Nên trong lòng Tiêu Chấn Nam không dám ôm hy vọng quá lớn. Kỳ vọng càng lớn, thất vọng lại càng nhiều. Nếu không phải con gái Tiêu Thi khuyên mình, nhất định phải đưa cho Diệp Thanh Vân xem thử, Tiêu Chấn Nam cũng không muốn làm phiền Diệp Thanh Vân.
Lúc này, Diệp Thanh Vân đã cầm hai thanh bảo đao và bảo kiếm lên. Mỗi thứ nhìn qua một lượt. Đao là đao tốt. Kiếm cũng là kiếm tốt. Chỉ là nhãn lực Diệp Thanh Vân nông cạn, không nhìn ra nguyên do gì cả. Chỉ cảm thấy một đao một kiếm này nặng trịch. "Tuệ Không, ngươi có nhìn ra cái gì không?" Diệp Thanh Vân quay đầu hỏi Tuệ Không đang đứng như vệ sĩ bên cạnh. Tuệ Không hai tay lập tức chắp lại hình chữ thập. "Thánh tử tuệ nhãn cao siêu, có thể nhìn thấu tất cả sự đời, chắc chắn đã sớm nhìn ra bí mật của đao kiếm này, tiểu tăng không dám nhiều lời." Diệp Thanh Vân: "......" Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi. Ngươi lại còn tiện thể tranh thủ nịnh nọt. Không hổ là ngươi! Diệp Thanh Vân sờ cằm. Đột nhiên nghĩ ra cái gì đó. Sắc mặt trở nên có chút cổ quái. Một đao một kiếm, hơn nữa còn ẩn chứa bí tịch võ học, sao mà quen thuộc vậy? Tình tiết này ta đã từng xem rồi! Diệp Thanh Vân lúc này nhìn về phía Tiêu Chấn Nam. "Ách, Tiêu gia các ngươi có thử dùng một đao một kiếm này tấn công lẫn nhau chưa?" Tiêu Chấn Nam ngẩn người, sau đó liên tục lắc đầu. "Là bảo vật tổ tiên truyền lại, ai dám làm vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận