Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 629: Tội ác hắc thủ

"Chuyện này...... Lão hán ta xin phép không khách sáo vậy." Diệp Thanh Vân không ngờ, lão hán đen gầy này lại thật sự ngồi xuống. Gọi là một tiếng tự nhiên. Thấy lão hán đen gầy với đôi bàn tay đen sì bẩn thỉu, đã muốn bốc sủi cảo trong khay. Lý Nguyên Tu suýt chút nữa ngạt thở. Sủi cảo của ta! Sủi cảo của ta!!! Hắn hận không thể nhào lên, trực tiếp chặt đứt bàn tay đen gầy kia. "Ơ, quốc sư đại nhân, đây là cái gì vậy? Lão hán ta cả đời chưa từng thấy qua." Bàn tay đen gầy của lão hán ngược lại không vội trực tiếp bốc sủi cảo. Mà là chỉ vào sủi cảo trong mâm, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi. "Ờ, vật này gọi là sủi cảo." Diệp Thanh Vân giải thích. Sủi cảo? Lão hán đen gầy vẻ mặt nghi hoặc. Diệp Thanh Vân cũng có thể hiểu được. Trước khi bản thân đến, thế giới này còn chưa có món ăn sủi cảo. Cho đến khi Diệp Thanh Vân đến, sủi cảo mới xuất hiện trên thế giới này. Nói cách khác. Diệp Thanh Vân chính là cha đẻ của món sủi cảo! Là người phát minh sủi cảo vĩ đại! "Lão hán thật mở mang tầm mắt rồi, sủi cảo trắng trắng mập mập này, thật đẹp mắt." Lão hán đen gầy toe toét cười nói. Vừa nói, lão hán đen gầy giơ tay lên, lại muốn bốc sủi cảo. "Đợi chút!" Diệp Thanh Vân cùng Lý Nguyên Tu gần như đồng thời hô lên. Lão hán đen gầy kinh ngạc. "Lão bá, sủi cảo mới ra lò hơi nóng." Diệp Thanh Vân cười nói. Lão hán đen gầy cười một tiếng. "Không sao không sao, tay chân lão hán vụng về, nóng chút cũng không sao." Ngón tay đen sì tiếp tục tiến gần những chiếc sủi cảo trắng nõn không tì vết. Khoảnh khắc này, dường như trên đầu mỗi chiếc sủi cảo đều hiện lên chữ "nguy". "Lão bá, sủi cảo không thể cầm tay, dùng đũa mà ăn." Lý Nguyên Tu vội nói. "Gì? Đũa?" Lão hán đen gầy rụt người lại, lộ vẻ lúng túng. "Thái tử gia, lão hán ta đã hơn mười năm chưa dùng đũa, sớm đã quên mất cách dùng, ăn cái gì đều dùng tay." Lời còn chưa dứt. Ngón tay đen sì đã túm lấy một chiếc sủi cảo. Rồi nhặt lên. Lý Nguyên Tu: “......” Hắn trong lòng kêu rên kêu thảm. Chiếc sủi cảo ta còn chưa ăn đã bị ngươi làm bẩn rồi! Sủi cảo đáng thương của ta! Khóe miệng Diệp Thanh Vân cũng co giật một hồi. Đúng vậy! Mâm sủi cảo này bọn họ còn dám ăn sao. Dứt khoát liền đều cho lão hán đen gầy giải quyết. Dù sao vẫn còn hai bàn lớn mà. Lão hán đen gầy nhai hai cái, trong mắt đột nhiên lóe lên tia sáng. "Sủi cảo này... vị ngon quá!" Diệp Thanh Vân cười nhạt. Đây chính là món tủ của hắn, sủi cảo nhân thịt heo hành tây. Cùng sủi cảo nhân rau hẹ được xem là song tuyệt! Hơn nữa nhân bánh là do hắn tỉ mỉ chế biến, khẩu vị phải nói là tuyệt vời. Làm sao có thể không ngon? Tiếng khen ngợi của lão hán đen gầy không phải là cố ý. Mà là xuất phát từ nội tâm. Tuy hắn không quá chú trọng đến thức ăn, nhưng hương vị của sủi cảo thực sự khiến tâm thần lão hán đen gầy phải hứng chịu một sự đả kích mạnh mẽ. Thế gian lại có món ngon như vậy sao? Sủi cảo trông có vẻ giản dị mộc mạc, không ngờ lại có uy lực lớn đến vậy! "Lão bá, mâm sủi cảo này ông cũng ăn đi." Thấy lão hán đen gầy vẫn còn vẻ chưa đã thèm, Diệp Thanh Vân vội nói. Dù sao đều đã bẩn cả rồi. Để lão giải quyết hết cả mâm sủi cảo này. Tiếp đó bọn họ cũng có thể thong thả ăn hai bàn sủi cảo còn lại. "Như vậy có phải không hay lắm không, chỉ mình lão hán ta ăn, quốc sư thái tử các ngươi cũng ăn cùng nha." Lão hán đen gầy còn rủ mấy người ăn chung. Mấy người vội lắc đầu. Không phải là họ không muốn ăn. Mà là thấy bộ dạng ăn của lão hán đen gầy, họ thực sự không dám ngồi chung. Sợ hỏng mất vị giác. Vẫn là đợi ông ta ăn xong rồi mình ăn sẽ thoải mái hơn. "Lão bá, ông cứ ăn trước đi, chúng ta vẫn chưa đói." Diệp Thanh Vân cười tủm tỉm nói một câu. "Đúng vậy lão bá, ông ăn no mới là quan trọng nhất, bọn ta không sao." Lý Nguyên Tu cũng vội nói thêm. Kết quả bụng lại không nhịn được kêu lên. Lý Nguyên Tu vội vàng vận khí đan điền. Bóp chết tiếng ọ ọ trong bụng. "Vậy lão hán xin phép không khách khí." Lão hán đen gầy như quen thuộc từ trước, hai tay cùng sử dụng. Tay năm tay mười! Một tay một cái, không ngừng bốc sủi cảo từ trong khay. Rồi nhanh chóng bỏ vào miệng. Thấy sủi cảo trong miệng lão hán đen gầy sùng sục một cái rồi biến mất. Hoàn toàn không hề nhai một chút. Như thể cứ vậy mà trơn tuột xuống dưới. Mấy người Diệp Thanh Vân trợn mắt há mồm nhìn. Đây là nông dân ư? Sao trông giống như cái hố không đáy vậy. Quả là đáng sợ. Một mâm lớn sủi cảo, hơn năm mươi cái. Trong nháy mắt, toàn bộ vào bụng lão hán đen gầy. Lão hán đen gầy vẫn còn vẻ chưa đã thèm. Đúng lúc Diệp Thanh Vân và Lý Nguyên Tu thở phào nhẹ nhõm, cho rằng mình có thể ăn sủi cảo thì thấy bàn tay đen của lão hán đen gầy, vươn về phía hai bàn sủi cảo còn lại. Vẫn là tay năm tay mười. Nhưng khác biệt là, lần này tay trái ông ta cầm một đĩa sủi cảo, tay phải cầm đĩa sủi cảo còn lại. Một lần đem hai bàn sủi cảo còn lại làm bẩn cả rồi! Diệp Thanh Vân phảng phất như nghe thấy tiếng ruột gan của Lý Nguyên Tu đứt từng khúc. Hắn không kìm được quay đầu nhìn Lý Nguyên Tu. Phát hiện sắc mặt Lý Nguyên Tu tái nhợt, hai mắt vô thần, cả người lảo đảo. Phảng phất như tùy thời có thể ngất đi. "Đồ đệ, ngươi không sao chứ?" Diệp Thanh Vân vội hỏi. Lý Nguyên Tu gian nan xua tay. Lại liếc nhìn lão hán đen gầy vẫn không ngừng tiêu diệt sủi cảo. "Sư phụ, con thấy...... hơi choáng đầu." Diệp Thanh Vân thở dài một tiếng. Vội để Bùi Hồng Ngọc đỡ Lý Nguyên Tu ngồi xuống. Hắn biết rõ, đồ đệ của mình thấy sủi cảo bị lão hán đen gầy ăn hết, trong lòng đang nhỏ máu. Bản thân Diệp Thanh Vân cũng đâu khác gì chứ? Đây là sủi cảo mà hắn khổ cực, một mình bận rộn cả buổi chiều mới làm ra. Hơn nữa còn là nhân thịt heo hành tây! Kết quả lại bị lão hán đen gầy ăn sạch. Điều này khiến Diệp Thanh Vân hận không thể trực tiếp xách cả lão hán đen gầy lẫn băng ghế ném ra ngoài. Ông nói ông ăn một mâm lớn còn chưa đủ, còn muốn ăn luôn hai bàn còn lại. Chẳng phải vừa nãy ông còn nói ngại hay sao? Sao bây giờ vừa ngồi xuống lại không chịu đứng dậy? Thế nào? Là chạy đến chỉ vì mấy cái sủi cảo này phải không? Lý Nguyên Tu ngồi một bên, ánh mắt đờ đẫn nhìn lão hán đen gầy. Hắn như thể ngây ra rồi. Còn Bùi Hồng Ngọc thì càng thêm chấn kinh trước lượng cơm ăn kinh khủng của lão hán đen gầy này. Một mâm hơn năm mươi cái sủi cảo. Đã đủ để một người đàn ông thanh niên ăn no căng bụng. Kết quả lão hán đen gầy lại tốt, ăn một mâm còn chưa tính, hai khay còn lại cũng sắp bị ông ta ăn hết rồi. Hai bàn tay bốc sủi cảo, nhanh như hồ điệp lượn hoa, nhanh đến mức kinh người. Hoa cả mắt! Ba bàn sủi cảo! Một trăm năm mươi cái hơn. Tất cả đều vào bụng lão hán đen gầy này. Lão hán đen gầy xoa cái bụng đã nhô ra, dùng tay dính mỡ lau lên mặt. "Hờ hờ, thoải mái quá!" Lý Nguyên Tu nghe thấy tiếng hờ hờ này, hận không thể bay lên cho một cước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận