Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1185: Thánh nhân thán

Chương 1185: Thánh nhân than
Mục Dương Tử thần sắc cực kỳ khó coi, trong mắt tràn đầy vẻ phẫn nộ. Không chỉ có hắn. Các vị trưởng lão trong Thái Huyền Phủ cũng kinh sợ vô cùng. Thi khôi mà Âm Cốt lão nhân thúc đẩy, hai vị này đều là những cường giả nổi danh lẫy lừng ngày xưa. Một vị chính là Tư Đồ Minh, đại trưởng lão Thục Sơn đạo môn! Một vị thì là Khôi Xà Thái, trước đây là võ khôi của Binh gia! Danh tiếng lừng lẫy! Có thể nói đều là những nhân vật cực kỳ nổi danh. Nhất là Tư Đồ Minh, thân là đại trưởng lão Thục Sơn, tự nhiên cũng là người Đạo gia. Nhưng bây giờ. Lại bị Âm Cốt lão nhân luyện chế thành thi khôi. Quả thực chính là chà đạp tôn nghiêm của hai vị cường giả ngày xưa. Cũng khó trách Mục Dương Tử và các trưởng lão Thái Huyền Phủ lại phẫn nộ như vậy.
"Âm Cốt lão nhân, ngươi làm ra chuyện người trời căm ghét thế này, chẳng lẽ không sợ thiên đạo trừng phạt sao?"
Mục Dương Tử trừng mắt nhìn Âm Cốt lão nhân.
"Kiệt kiệt kiệt kiệt!"
Âm Cốt lão nhân phát ra tiếng cười quái dị.
"Thiên đạo trừng phạt? Lão phu tu luyện đến nay, trải qua vô số lần sinh tử, mò mẫm lăn lộn mới có được tất cả những gì hôm nay."
"Thiên đạo trừng phạt? Nếu thực có thiên đạo trừng phạt, vậy tại sao lão phu còn có thể sống đến bây giờ?"
Nói xong. Âm Cốt lão nhân cũng không muốn nói nhiều lời, trực tiếp lấy ra hai tấm phù triện màu xám, dán vào sau gáy của hai thi khôi Tư Đồ Minh và Xà Thái. Phù triện rất nhanh dung nhập vào trong cơ thể của hai thi khôi. Hai mắt thi khôi cũng sáng ngời hơn một chút so với vừa nãy.
"Giết Mục Dương Tử và nữ giới Quỷ tộc kia."
Âm Cốt lão nhân quát lớn. Hai thi khôi không thể phản kháng, đều động thân.
"Mục Dương Tử, ta chờ thân bất do kỷ, hôm nay thực sự xin lỗi rồi!"
Tư Đồ Minh gian nan mở miệng, hướng Mục Dương Tử bày tỏ áy náy.
"Đáng giận! Xà Thái ta cả đời chinh chiến, sau khi chết vậy mà còn bị một tên như vậy thao túng, thật đáng hận!"
Xà Thái tức giận mắng không thôi. Nhưng cũng hoàn toàn không thể chống lại. Bọn họ đã thành thi khôi, tuy rằng khôi phục được thanh tỉnh, nhưng vẫn chỉ có thể nghe lệnh của Âm Cốt lão nhân.
"Bần đạo sẽ giải thoát cho hai vị, tuyệt đối không để Âm Cốt lão nhân tiếp tục chà đạp tôn nghiêm của hai vị!"
Mục Dương Tử trầm giọng nói.
"Đa tạ!"
Tư Đồ Minh cảm kích nói.
"Đừng nói nhiều lời, mau chóng đánh bại chúng ta, ta một khắc cũng không muốn lại bị tên kia thao túng nữa!"
Xà Thái không kiên nhẫn thúc giục. Mục Dương Tử hít sâu một hơi.
"Vị cô nương này, xin tương trợ bần đạo một tay."
"Được!"
Trần Vân Hương gật gật đầu, dẫn đầu vọt lên trước. Nàng chủ động ngăn cản Tư Đồ Minh. Còn Mục Dương Tử thì đối mặt với Xà Thái. Hỗn chiến lập tức bùng nổ. Bốn người giao chiến, nếu tính đúng thì cũng chỉ có Mục Dương Tử là người sống. Ba người còn lại hoặc là quỷ, hoặc là thi thể. Tuy Tư Đồ Minh và Xà Thái đã thành thi khôi, nhưng bởi vì bí pháp của Âm Cốt lão nhân, tất cả các thủ đoạn của họ khi còn sống đều có thể thi triển ra được. Gần như có thể phát huy ra hoàn toàn thực lực trước đây. Hơn nữa, cơ thể thi khôi không cần lo lắng bị hư hao. Hoàn toàn có thể đánh hung hãn không sợ chết. Thập phần khó chơi! Bên Trần Vân Hương thì còn khá. Nàng là thân Quỷ tộc, những thủ đoạn bình thường khó mà làm nàng bị thương. Đã thế nàng còn có cái búa trong tay, hoàn toàn ngăn chặn được Tư Đồ Minh kia. Nhưng tình huống của Mục Dương Tử thì không ổn rồi. Đối thủ của hắn lại chính là một đời võ khôi Binh gia. Thế nào là võ khôi? Đó là những cường giả được Binh gia chọn ra mỗi ngàn năm. Võ khôi tổng cộng có ba người, thực lực của ba người này chắc chắn là những người mạnh nhất dưới Thánh Nhân của Binh gia. Cho nên mới xứng danh khôi thủ. Xà Thái kia chính là một trong những khôi thủ của Binh gia một đời, thực lực thập phần cường hãn. Binh gia đặc biệt am hiểu công kích và chiến đấu, thủ đoạn vô cùng sắc bén. Xà Thái lại là thi khôi, ra tay không hề cố kỵ. Mục Dương Tử đụng phải người này, thật sự có chút cố hết sức. Mà ngay lúc đó, Âm Cốt lão nhân sao có thể rảnh rỗi? Chỉ thấy Âm Cốt lão nhân trực tiếp hướng về phía Thái Huyền Phủ mà lao đến. Mục Dương Tử thấy thế trong lòng kinh hãi, rất muốn ngăn cản hắn. Nhưng Xà Thái trước mặt lại quấn chặt lấy hắn. Hoàn toàn không thể thoát ra được.
"Mục Dương Tử, đừng phân tâm, mau chóng đánh bại ta rồi đi quan tâm tên kia!"
Xà Thái cũng lên tiếng nhắc nhở. Mục Dương Tử khổ không thể tả.
"Lương huynh, thực lực của ngươi quá mạnh mẽ, bần đạo khó mà đối phó nổi!"
Xà Thái cũng rất bất đắc dĩ. Chỉ có thể tận lực nhắc nhở Mục Dương Tử trước khi ra tay, để Mục Dương Tử có nhiều phòng bị. Mà lúc này. Âm Cốt lão nhân không hề trở ngại tiến vào Thái Huyền Phủ. Hắn cầm trong tay trượng đầu lâu, đảo mắt nhìn quanh, không một ai trong Thái Huyền Phủ dám tiến lên. Từng người đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Khoảnh khắc này, tất cả mọi người trong Thái Huyền Phủ đều vô cùng tưởng niệm Xích Huyền Tử. Nếu Xích Huyền Tử còn ở đây thì Âm Cốt lão nhân sao có thể càn quấy càn rỡ như vậy? Và nếu Côn Luân Tử không bị thương, giờ này cũng có thể đứng ra cản được Âm Cốt lão nhân này. Âm Cốt lão nhân xem thường những người khác. Bước một bước trong khoảnh khắc. Trong chớp mắt liền đến chỗ Diệp Thanh Vân. Đại Mao dựa vào góc tường ở nơi không xa, lúc này cũng ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn Âm Cốt lão nhân.
"Ngươi chính là Diệp Thanh Vân?"
Mắt xanh mơn mởn của Âm Cốt lão nhân nhìn chằm chằm Diệp Thanh Vân. Trong lòng Diệp Thanh Vân hoảng sợ muốn chết. Mông cũng không khỏi kẹp chặt rồi. Nhưng càng vào lúc này. Diệp Thanh Vân lại càng lộ ra vẻ vô cùng trấn định. Hắn thậm chí còn lùi lại một bước, đem Tuệ Không và Kiếm Thiên Minh đang bị trọng thương chắn sau lưng.
"Không sai, ta chính là Diệp Thanh Vân."
Diệp Thanh Vân bình tĩnh đáp lại. Âm Cốt lão nhân gật đầu, lộ ra vẻ tươi cười.
"Tốt lắm, ngươi đã thừa nhận rồi, vậy tự kết thúc đi, lão phu coi như là làm một việc thiện."
Diệp Thanh Vân: "......"
Hắn nãi nãi! Nhường ta tự kết thúc? Còn nói là làm việc thiện? Cái lão móp con bê này của ngươi thật là đủ giỏi nói nhảm.
"Trương Văn Tải điều động một nhân vật như ngươi tới giết ta, chắc là cho ngươi không ít chỗ tốt nhỉ?"
Diệp Thanh Vân thản nhiên nói. Trong lời nói, dường như hoàn toàn không đặt Âm Cốt lão nhân vào mắt. Âm Cốt lão nhân thấy Diệp Thanh Vân bình tĩnh như thế, trong lòng cũng không khỏi sinh nghi.
"Kẻ này nhìn tu vi tầm thường, vì sao trước mặt lão phu lại trấn định như vậy?"
"Chẳng lẽ là có gì đó dựa vào?"
Âm Cốt lão nhân là một người rất cẩn thận. Nếu không cẩn thận thì làm sao một tên tà ma ngoại đạo như hắn lại có thể sống đến bây giờ? Phản ứng của Diệp Thanh Vân trước mắt, khiến Âm Cốt lão nhân không khỏi có chút kiêng kị.
"Trương Văn Tải đích xác cho lão phu rất nhiều chỗ tốt, nhưng điều này không liên quan gì đến ngươi, ngoan ngoãn nhận lấy cái chết đi là được!"
Âm Cốt lão nhân không muốn tốn thêm nước bọt, trượng đầu lâu trong tay đang định giơ lên. Diệp Thanh Vân lại giành trước một bước. Đem thứ luôn mang sau lưng đột ngột nâng lên. Hơn nữa. Diệp Thanh Vân còn cầm một món đồ trong tay, chắn ở trán Âm Cốt lão nhân. Một thứ đồ chơi đen thui. Súng ngắn! Đây là một trong những thứ Diệp Thanh Vân cất đáy hòm. Trước kia cơ bản không dùng đến. Bây giờ lại có tác dụng. Chỉ là trong lòng Diệp Thanh Vân cũng vô cùng lo lắng. Hắn không biết khẩu súng ngắn do chính tay mình chế tạo ra có đối phó được với Âm Cốt lão nhân trước mắt này không? Nhưng dù sao có cái vật trên tay, cũng khiến Diệp Thanh Vân có thêm mấy phần dũng khí. Âm Cốt lão nhân ngước mắt nhìn khẩu súng của Diệp Thanh Vân. Đương nhiên là không nhận ra. Chỉ cảm thấy vật này thập phần kỳ lạ, thập phần tinh xảo, nhưng lại không giống với công nghệ Mặc gia.
"Ha ha, chỉ bằng cái vật nhỏ xíu thế này, ngươi nghĩ là có thể chống lại lão phu sao?"
Âm Cốt lão nhân khinh miệt cười nói. Diệp Thanh Vân nheo mắt.
"Âm Cốt lão nhân, ngươi biết lai lịch của vật trong tay ta không?"
"Ha ha, lão phu thực sự là lần đầu tiên nhìn thấy vật này, làm sao biết nó có lai lịch gì?"
Âm Cốt lão nhân không hành động khinh suất. Ngược lại, trong lòng lại dâng lên một cỗ cảm giác lạ. Hắn mơ hồ cảm thấy, cái vật nhìn có vẻ khéo léo trong tay Diệp Thanh Vân, dường như ẩn chứa một sức mạnh cực kỳ khủng bố. Nếu hắn hành động khinh suất thì chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
"Vật này tên là... Thánh nhân than!"
Diệp Thanh Vân cao giọng mở miệng. Cả người toát lên vẻ tự tin cường đại. Thánh nhân than! Nghe đến cái tên đó, Âm Cốt lão nhân rõ ràng run lên một chút. Mà những người xung quanh Thái Huyền Phủ, cũng đều kinh ngạc nhìn Diệp Thanh Vân.
"Thánh nhân than? Chẳng lẽ vật này đủ để uy hiếp đến Thánh nhân?"
Âm Cốt lão nhân kinh hô trong lòng, không khỏi sởn gai ốc. Cái gọi là Thánh nhân than, tự nhiên cũng là do Diệp Thanh Vân tạm thời bịa ra. Hắn chẳng lẽ lại có thể nói đồ chơi này gọi là súng ngắn? Hoàn toàn không có khí thế. Cho nên hắn tùy tiện nghĩ ra một cái tên. Thánh nhân than! Nghe qua rất có khí thế. Rất hiển nhiên. Diệp Thanh Vân bịa chuyện có hiệu quả. Âm Cốt lão nhân đã bị cái tên Thánh nhân than làm cho khiếp sợ. Lúc này, trong lòng Âm Cốt lão nhân càng thêm căng thẳng. Nhưng hắn cũng giống Diệp Thanh Vân, trong lòng khẩn trương nhưng trên mặt lại không hề biến sắc. Cả hai đều là cáo già. Tâm cơ kẻ nào cũng thâm trầm hơn kẻ còn lại.
"Lão phu chưa từng nghe qua cái gì Thánh nhân than."
Âm Cốt lão nhân tiếp tục giữ bình tĩnh.
"Vậy là ngươi kiến thức nông cạn."
Diệp Thanh Vân châm chọc nói. Vẻ mặt của Âm Cốt lão nhân hơi co giật. Đây là lần đầu tiên có người nói kiến thức của hắn nông cạn.
"Diệp Thanh Vân, lão phu không quản trong tay ngươi là thứ gì, hôm nay lão phu tới đây là muốn lấy mạng ngươi."
Âm Cốt lão nhân tiếp tục nói.
"Cho dù bảo vật này của ngươi, quả thật có thể uy hiếp tính mạng của lão phu, nhưng ngươi thật sự cho rằng, kẻ xuất hiện ở đây chính là chân thân của lão phu?"
Lời vừa nói ra, tim Diệp Thanh Vân tức khắc lộp bộp một chút. Đậu mợ! Cái lão móp con bê này chẳng lẽ không phải chân thân mà là phân thân qua đây? Vậy thì ta có súng chĩa vào đầu hắn cũng vô dụng thôi. Cho dù có thật sự giết chết phân thân của hắn, thì bản thể của lão móp con bê này sẽ tiếp tục đến thì phải làm thế nào? Mọi người trong Thái Huyền Phủ bên cạnh cũng kinh hãi. Uy thế của Âm Cốt lão nhân này cường hãn như vậy, chẳng lẽ còn không phải chân thân đến đây sao? Chẳng lẽ thật sự chỉ là một phân thân? Diệp Thanh Vân không hề hoảng loạn. Hắn tự nhủ trong lòng là không thể hoảng sợ. Hiện tại là thời điểm mấu chốt, tuyệt đối không thể rơi dây xích.
"Mặc kệ ngươi là chân thân hay phân thân, cho dù ngươi có ngàn vạn phân thân, ta Diệp mỗ vẫn giết hết."
Diệp Thanh Vân lãnh đạm nói. Lời nói cuồng ngạo của hắn khiến Âm Cốt lão nhân giật giật mí mắt.
"Kẻ này thật ngông cuồng!"
Âm Cốt lão nhân cố nhịn, không trực tiếp ra tay công kích. Hắn vẫn kiêng kỵ súng ngắn trong tay Diệp Thanh Vân, đó là cái gọi là Thánh nhân than.
"Xem ra phải dùng bộ thi khôi thứ ba rồi!"
Âm Cốt lão nhân âm thầm hạ quyết. Ông!!! Một xoáy nước, xuất hiện phía sau Diệp Thanh Vân. Ngay sau đó. Một bộ quan tài, đứng sừng sững phía sau Diệp Thanh Vân. Một cổ tử khí âm trầm, đã chạm vào Diệp Thanh Vân.
"Bộ thi khôi thứ ba này, là ta chuẩn bị cho ngươi đấy."
Âm Cốt lão nhân cười gằn nói với Diệp Thanh Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận