Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 527: Đói khát nạn dân

Dưới chân Phù Vân sơn, bóng người nhốn nháo. Tất cả đều do lũ lụt, khiến người dân chạy nạn khổ sở. Họ nghe nói Phù Vân sơn này không có lũ, nên liều mình chạy đến. Nhiều người chạy nạn như vậy, nếu tất cả đều tràn lên núi, thì cả Phù Vân sơn cũng không chứa nổi. Các hòa thượng dưới núi dĩ nhiên là cố sức ngăn cản dòng người lũ lượt kéo lên. Dù sao Phật môn thánh tử Diệp Thanh Vân đang ở trên núi, những người chạy nạn này dù đáng thương, nhưng cũng không thể vì thế mà cho họ lên núi được. Mà các hòa thượng cũng không thể thấy chết không cứu, chỉ có thể tận khả năng thu nhận những người này. Kết quả là, bao gồm Thiếu Lâm Tự cùng hơn chục ngôi chùa, đều kín người hết chỗ. Các hòa thượng mang thức ăn trong chùa ra, phát cho những người này. Kết quả dẫn đến tranh giành, trật tự đại loạn. May mắn Tuệ Không quyết đoán, thi triển tu vi Phật môn, trấn áp những người này. Tuệ Không đứng trước rất nhiều người chạy nạn, chắp tay trước ngực, trợn mắt lớn tiếng:
“Chư vị thí chủ gặp nạn, bần tăng biết các ngươi khổ sở, nhưng ở đây, vì để sống sót, mong các ngươi cần phải tuân thủ trật tự trong chùa!”
“Kẻ nào dám gây rối, đừng trách bần tăng ra tay trừng trị!”
Tiếp đó, Tuệ Không ngay trước mặt mọi người, một chưởng đập nát một pho tượng sư tử đá cao gấp đôi người. Khiến tất cả mọi người trợn mắt há mồm. Đây là cách đơn giản và thô bạo nhất. Mọi người trở nên thành thật ngay, không ai dám lỗ mãng nữa, từng người một ngoan ngoãn như trẻ con. Tuệ Không nhìn cảnh người dân ngay ngắn trật tự lĩnh đồ ăn, trong lòng cũng có phần khó chịu.
"Ai, trận mưa to này, rốt cuộc khi nào mới hết đây?" Tuệ Không ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng ưu sầu không thôi. “Nếu cứ tiếp tục như thế này, chỉ sợ người dân gặp nạn sẽ càng nhiều hơn.”
Ba ngày sau. Những người chạy nạn trong chùa cũng đã kín chỗ rồi, thậm chí ngay cả trong phật đường cũng chật ních. Mà thức ăn trong chùa cũng đã hết sạch. May mà các hòa thượng đều là người tu hành, không cần ăn uống. Nếu không thật là đến hòa thượng cũng phải chết đói. Nhưng đồ ăn đã hết, những người chạy nạn thì vẫn cần phải ăn. Bọn họ đều là phàm nhân, không thể dựa vào hấp thu thiên địa linh khí để thỏa mãn nhu cầu của bản thân được. Lương thực đang ở mức báo động. Có một ngày, mọi người chỉ được ăn hai chén cháo loãng. Lập tức không chịu nổi. Có người ồn ào lên, cảm thấy các hòa thượng không chịu lấy đồ ăn ra cứu tế cho họ. Nhưng cũng không dám quá càn rỡ. Dù sao uy thế của Tuệ Không mấy ngày trước vẫn còn đó. Lại qua hai ngày. Người dân một ngày chỉ được uống một chén cháo loãng. Người bất mãn càng nhiều. Có người lén lút tiến vào phòng bếp hậu viện chùa. Kết quả thật sự không tìm thấy gì ăn được. Đến cuối cùng, đồ ăn trong chùa cũng đã hết. Người chạy nạn đói bụng khó chịu, lập tức bùng nổ. Đều sắp chết đói rồi. Ai còn quan tâm ngươi có thể một chưởng đánh nát tượng sư tử đá không?
“Chúng ta muốn ăn cơm!”
“Các ngươi không thể để chúng ta chết đói được!”
“Cho chút gì ăn đi! Con ta đã đói không chịu nổi rồi!”
Các hòa thượng trong chùa rối như tơ vò. Bọn họ không ngừng giải thích rằng trong chùa không còn gì để ăn nữa. Nhưng làm sao những người này nghe lọt tai? Vốn dĩ bọn họ đã phải trôi dạt khắp nơi rồi, nay lại thêm đói bụng, đã sớm mất đi lý trí.
“Các ngươi bảo chưa ăn gì? Ta thấy các ngươi còn nhiều đồ ăn lắm!” Một người chạy nạn đói đỏ cả mắt, tay cầm dao rựa không biết lấy từ đâu ra, như sói đói nhìn chằm chằm các tăng nhân. Các tăng nhân kinh hãi.
"Thí chủ, ngươi..." Một hòa thượng vừa muốn lên tiếng. Kết quả người kia trực tiếp gầm lên một tiếng rồi nhào tới. Vung dao chém thẳng về phía hòa thượng. Lần này, người chạy nạn hoàn toàn nổi loạn. Từng người từng người điên cuồng xông vào tấn công các hòa thượng. Bọn họ đã hoàn toàn điên rồi. Giờ này, để no bụng, dù là người, bọn họ cũng muốn ăn. Mà các hòa thượng trước mắt, tự nhiên trở thành mục tiêu của đám người chạy nạn. Cái gì lễ nghĩa liêm sỉ? Cái gì luân thường đạo lý? Cái gì thiện ác thị phi? Trước cơn đói, tất cả đều không có ý nghĩa. Để cứu mạng, để lấp đầy bụng, dù là máu mủ ruột thịt cũng có thể xuống tay được. Đổi con để ăn thịt, đâu phải là lời nói khoa trương thổi phồng. Vốn là nơi Phật môn tràn ngập từ bi, giờ này lại như nhân gian địa ngục. Có lẽ, nhân gian vốn dĩ là một địa ngục. Các tăng nhân dĩ nhiên không thể khoanh tay chịu chết. Nhưng bọn họ cũng không thể giết những người này. Nếu là người tu luyện bình thường, dưới cơn giận dữ, giết những người chạy nạn này cũng không sao cả. Nhưng Tuệ Không bọn họ thì không được. Bọn họ là tăng nhân! Không sát sinh, đó là giới luật! Huống hồ là những người phàm yếu đuối. Dù cho bọn họ đã đói phát điên rồi muốn ăn thịt các hòa thượng, các hòa thượng cũng không thể xuống tay giết họ được. Tuệ Không lại một lần nữa ra tay, dùng Sư tử hống công của Phật môn, trấn ngất tất cả những người nổi loạn.
"Tuệ Không sư huynh, cái này phải làm sao bây giờ?"
"Đúng vậy, cái trận mưa quái quỷ này vẫn không ngừng, e rằng người chạy nạn còn đến nhiều hơn."
"Trong chùa chúng ta đến một hạt lương thực cũng không còn."
"Chợ dưới núi còn lo chưa xong cho mình, căn bản không có lương thực để bán cho chúng ta." Các hòa thượng lần lượt than khổ với Tuệ Không. Tình trạng hiện tại, là điều bọn họ không hề ngờ tới. Tuệ Không rơi vào trầm mặc. Trong lòng lại vô cùng bi ai. Tu Phật nhiều năm, kết quả trước mặt đại nạn lớn, lại bất lực đến thế. Cái việc tu Phật này còn có ích lợi gì? Đến những người chạy nạn này cũng không cứu được, thì làm sao độ hóa thế nhân đây? Nhưng dù có thế nào, khó khăn vẫn phải đối mặt.
“Các ngươi trông coi đám người chạy nạn, ta đi gặp thánh tử.” Tuệ Không hết cách, chỉ có thể đến cầu cứu Diệp Thanh Vân. Muốn xem thử Diệp Thanh Vân có biện pháp nào không. Tuệ Không lên trên Phù Vân sơn. Trên núi thì vẫn bình tĩnh như thường. Dân chạy nạn đều bị bọn họ chặn ở dưới chân núi, không ai có thể lên được trên núi. Khi Tuệ Không tìm đến Diệp Thanh Vân, Diệp Thanh Vân đang sắp xếp đồ đạc trong sân. Hai chị em Liễu gia cũng đang ở cùng Diệp Thanh Vân, vừa xem vừa bắt chước làm theo.
“Thánh tử!” Tuệ Không đi thẳng đến trước mặt Diệp Thanh Vân. Diệp Thanh Vân ngẩng đầu lên. “Tuệ Không? Sao vậy?” Hắn thấy được, Tuệ Không hẳn là gặp chuyện khó. Nếu không thần sắc sẽ không nghiêm trọng như vậy.
"Thánh tử, dân chạy nạn dưới núi trong chùa miếu tụ tập, lương thực trong chùa đều đã hết."
"Bây giờ dân chạy nạn đã mấy ngày chưa ăn, toàn bộ đều đã đói điên rồi, thậm chí muốn coi ta và các tăng nhân như đồ ăn.”
“Tuệ Không đã không còn cách nào, chỉ có thể đến thỉnh giáo thánh tử.” Tuệ Không kể lại chuyện xảy ra dưới núi cho Diệp Thanh Vân nghe. Diệp Thanh Vân vừa nghe, mặt đầy kinh ngạc. "Nghiêm trọng vậy sao?" Trước kia hắn cũng từng xuống núi một lần, nhưng đó đã là chuyện của nửa tháng trước rồi. Tình huống lúc đó hoàn toàn không nghiêm trọng như bây giờ.
"Thánh tử không biết, hiện tại trời đang gặp tai ương, chỉ sợ tương lai sẽ có càng nhiều dân chạy nạn tràn đến đây." Tuệ Không lo lắng nói. Hai chị em Liễu gia cũng nhìn về phía Diệp Thanh Vân. Diệp Thanh Vân đặt cái cuốc trong tay xuống. "Chuyện này biết phải làm sao đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận