Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1129: Hạo pháp kiếm đường

Chương 1129: Hạo pháp kiếm đường
Diệp Thanh Vân sở dĩ nói như vậy, là vì tạo ra một cảm giác trịnh trọng, thần bí.
Hơn nữa.
Hắn cũng cần chút thời gian để nghĩ xem lát nữa sẽ lừa dối như thế nào. Cho nên bảy ngày thời gian, không nhiều cũng không ít.
Mục Dương Tử lúc này tỏ vẻ không có vấn đề.
Lập tức liền sắp xếp chỗ ở cho đám người Diệp Thanh Vân xong xuôi.
Một nơi đình viện yên tĩnh, ngay tại phía đông phủ Thái Huyền Ảo.
Nơi này không ai quấy rầy, phong cảnh cũng rất đẹp.
Có thể nói là non xanh nước biếc, chim hót hoa thơm.
Diệp Thanh Vân dẫn theo Tuệ Không, Kiếm Thiên Minh và Đại Mao liền vào ở trong tòa đình viện này.
“Chỗ này không tệ, so với sào huyệt của ta ở Phù Vân Sơn cũng có chút tương đồng.”
Diệp Thanh Vân đánh giá cảnh quan đình viện, tỏ vẻ hài lòng.
Hắn nhìn lại những hoa cỏ trong viện, có chút tiếc nuối.
“Ai, địa phương tốt thế này mà lại trồng toàn hoa cỏ, nếu mà trồng ít rau hẹ, tỏi thì tốt rồi.”
Tư tưởng cày ruộng của Diệp Thanh Vân đã ăn sâu bén rễ. Thấy nơi nào tốt, suy nghĩ đầu tiên chính là xem nơi đó có thích hợp để cày cấy không.
Diệp Thanh Vân quanh quẩn trong sân. Càng xem càng thấy tiếc. Nếu không biết mình sẽ không ở đây lâu, Diệp Thanh Vân chỉ muốn nhổ hết đám hoa cỏ này đi.
Đại Mao đã tìm được một nơi tốt thuộc về mình trong sân. Sau đó nó lười biếng nằm xuống đất. Thật là thoải mái.
“Diệp công tử, bần đạo không làm phiền nữa.”
Mục Dương Tử không ở lâu, chào hỏi Diệp Thanh Vân một tiếng rồi rất biết ý rời đi.
Diệp Thanh Vân ngồi xuống bên bàn đá, chống cằm, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Không hề nhúc nhích. Ánh mắt dường như đã đờ đẫn.
Kiếm Thiên Minh và Tuệ Không thấy vậy, không khỏi nhìn nhau một cái.
“Thánh tử chắc là đang suy tư về vết thương của Côn Luân tử!”
Tuệ Không nhỏ giọng nói.
“Ừ!” Kiếm Thiên Minh gật đầu sâu sắc đồng ý.
Mà trên thực tế. Diệp Thanh Vân căn bản không phải đang trầm tư.
Mà là đang ngẩn người mà thôi.
Ngẩn người một hồi lâu. Diệp Thanh Vân mới hoàn hồn lại.
“Tuệ Không, giấy nghiên mực bút.”
“Dạ dạ, được!”
Tuệ Không vội vàng lấy giấy nghiên mực bút tùy thân mang theo đưa cho Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân trải giấy ra. Tuệ Không sớm đã mài mực cho Diệp Thanh Vân xong xuôi.
Kiếm Thiên Minh hiếu kỳ đứng bên cạnh, không biết Diệp Thanh Vân định viết gì.
Diệp Thanh Vân cầm bút chấm mực. Suy nghĩ một chút. Lập tức liền bắt đầu viết. Hai người bên cạnh đều tập trung tinh thần xem.
Diệp Thanh Vân quay đầu nhìn hai người họ.
“Mấy người đừng có nhìn chằm chằm ta như vậy, ta cảm thấy rất xoắn xuýt.”
Kiếm Thiên Minh và Tuệ Không lúc này mới lần lượt lui ra xa.
Diệp Thanh Vân hít sâu một hơi. Lại đặt bút.
“Thái Thượng đài tinh, ứng biến không ngừng.”
“Trừ tà buộc mị, bảo mệnh hộ thân.”
“Trí tuệ trong vắt, tâm thần an định.”
“Tam hồn vĩnh cửu, phách không mất nghiêng!”
Viết xong, Diệp Thanh Vân lại nhìn lên nhìn xuống. Cảm thấy vô cùng hài lòng.
Mà những gì hắn viết chính là một trong tám đại thần chú của Đạo gia, Tịnh Tâm Thần Chú. Cũng là đứng đầu trong bát đại thần chú.
Người tu đạo thường xuyên tụng niệm Tịnh Tâm Thần Chú này có thể thanh lọc thân tâm, loại bỏ tạp niệm. Càng có thể khiến phàm tâm nhập vào minh tịch, quay lại đạo tâm, tiến vào sự thanh tịnh.
Dưỡng hồn hộ phách! Huyền diệu mà không thể nói.
Diệp Thanh Vân tính dùng cái này, đến lúc đó lừa dối Mục Dương Tử.
Theo Diệp Thanh Vân, Tịnh Tâm Thần Chú này là thần chú của Đạo gia, đối với người của Đạo gia chắc chắn cũng có tác dụng nhất định.
Nhưng cuối cùng có bao nhiêu tác dụng thì Diệp Thanh Vân không hề biết.
Viết xong, Diệp Thanh Vân liền cất đi. Hắn không định bây giờ đưa Tịnh Tâm Thần Chú này cho Mục Dương Tử. Phải chờ tới bảy ngày sau.
“Ta đi tu luyện.”
Diệp Thanh Vân nói một tiếng rồi đi vào phòng trong. Bắt đầu tu luyện.
Tuệ Không và Kiếm Thiên Minh nhìn nhau.
“Xem ra thánh tử quả nhiên đã liệu trước mọi việc.”
Tuệ Không mỉm cười nói.
“Ta cũng đi luyện kiếm.” Kiếm Thiên Minh mang theo thiết kiếm, vẫn như thường ngày, tự tìm một nơi luyện kiếm.
Ba ngày sau.
Phủ Thái Huyền Ảo có khách đến thăm.
Mục Dương Tử xuất hiện, phía sau là các trưởng lão của phủ Thái Huyền Ảo.
“Phủ tôn, đã lâu không gặp.”
Một lão giả mặc áo tím, thân hình cao lớn hướng Mục Dương Tử ôm quyền hành lễ.
Mục Dương Tử không hề thờ ơ.
“Thì ra là Cố đường chủ của Hạo Kiếm Pháp Đường đến thăm, bần đạo không đón tiếp từ xa, mong Cố đường chủ đừng trách.”
Người đến chính là đường chủ Hạo Kiếm Pháp Đường, Cố Trường Khanh.
Phía sau Cố Trường Khanh là mấy vị trưởng lão của Hạo Kiếm Pháp Đường và rất nhiều đệ tử của Hạo Kiếm Đường.
Tình hình có chút phức tạp. Xem ra có vài phần cảm giác người đến không có ý tốt.
“Là lão phu không cáo mà đến, xem như đường đột đến thăm.”
Cố Trường Khanh thản nhiên nói.
Mục Dương Tử cười.
“Không biết Cố đường chủ đến đây có việc gì?”
“Vì Kiếm Thiên Minh, đệ tử của Hạo Kiếm Pháp Đường mà đến.”
Cố Trường Khanh nói thẳng.
“Kiếm Thiên Minh?”
Mục Dương Tử hơi khựng lại.
“Kiếm Thiên Minh quả thật ở phủ Thái Huyền Ảo.”
Cố Trường Khanh ừ một tiếng.
“Lão phu biết rõ nên mới đến tìm hắn, làm phiền phủ tôn cho Kiếm Thiên Minh ra đây, lão phu có việc muốn hỏi hắn.”
Mục Dương Tử vừa nghe những lời này, đại khái đã biết mục đích của Cố Trường Khanh và những người khác đến rồi.
Tuy nói đây là địa bàn của phủ Thái Huyền Ảo, nhưng Kiếm Thiên Minh dù sao vẫn là người của Hạo Kiếm Pháp Đường. Chuyện của nhà người ta, mình vẫn không nên nhúng tay vào thì tốt hơn.
“Đi đến đình viện của Diệp cao nhân, mời Kiếm Thiên Minh đến một chuyến.”
“Vâng.”
Mục Dương Tử lập tức sai người đi tìm Kiếm Thiên Minh.
Không lâu sau. Kiếm Thiên Minh liền đến.
Hắn đã biết có người của Hạo Kiếm Đường đến tìm mình. Nhưng lại không hề có vẻ lo lắng, lộ ra vô cùng bình tĩnh.
Kiếm Thiên Minh vừa đến, mọi người Hạo Kiếm Pháp Đường lập tức cùng nhìn về phía hắn. Nhất là Cố Trường Khanh.
Ánh mắt trừng mắt Kiếm Thiên Minh. Trên mặt lại càng có thêm vẻ thất vọng sâu sắc.
Kiếm Thiên Minh đứng trước mặt Cố Trường Khanh, hướng về Cố Trường Khanh cúi đầu thật sâu.
“Bái kiến đường chủ.”
“Thiên Minh, khi đã về Trung Nguyên, sao không quay về Hạo Kiếm Pháp Đường?”
Cố Trường Khanh chất vấn.
“Thiên Minh hổ thẹn, đã lập lời thề đi theo Diệp Thanh Vân Diệp công tử, không muốn quay về Hạo Kiếm Pháp Đường nữa, lại càng không còn là đệ tử của pháp gia.”
Nói xong. Kiếm Thiên Minh cúi đầu thật sâu trước Cố Trường Khanh. Lâu không đứng dậy.
Mọi người Hạo Kiếm Pháp Đường đều lộ ra vẻ khó tin. Tô Sơn Hà và mấy người khác cũng ở trong đó. Vốn tưởng rằng mời đường chủ đến thì Kiếm Thiên Minh sẽ hồi tâm chuyển ý. Ai ngờ. Thái độ của Kiếm Thiên Minh vẫn như trước.
Thật đúng là chín con trâu cũng kéo không lại. Trong nhất thời họ cảm thấy vô cùng nghi hoặc, Diệp Thanh Vân Diệp công tử kia, rốt cuộc có ma lực gì vậy? Mà khiến cho Kiếm Thiên Minh mê muội thành thế này?
Nếu như đó là nữ nhân thì cũng thôi. Còn có thể miễn cưỡng nghe được. Nhưng Diệp công tử rõ ràng là nam nhân, vậy mà lại khiến Kiếm Thiên Minh một lòng một dạ như vậy? Chẳng lẽ… Kiếm Thiên Minh thích nam nhân?
Một vài nữ đệ tử của Hạo Kiếm Pháp Đường trong đầu đã bắt đầu suy nghĩ theo những hướng kỳ lạ rồi.
Sắc mặt Cố Trường Khanh có chút khó coi. Mình đã đích thân đến đây rồi mà Kiếm Thiên Minh vẫn u mê không tỉnh ngộ. Điều này khiến Cố Trường Khanh trong lòng giận dữ.
“Thiên Minh, một thân tu vi của ngươi đều đến từ pháp gia.”
“Nếu ngươi thật sự muốn thoát ly pháp gia, vậy thì ngươi phải trả lại một thân tu vi này cho pháp gia!”
Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi. Đây là muốn ép Kiếm Thiên Minh tự phế tu vi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận