Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 577: Hoàng phúc sinh tử

Đông Phương Túc vẫn là lần đầu tiên trông thấy vẻ mặt của Diệp Thanh Vân như thế này. Trong lòng không khỏi lo lắng. Rất thấp thỏm chạy qua.
“Diệp công tử?” Đông Phương Túc chắp tay hành lễ.
Trong lòng Diệp Thanh Vân tuy rất tức giận, nhưng lễ phép không hề thiếu, hướng Đông Phương Túc ôm quyền đáp lễ.
“Bệ hạ, ta đến vẫn là vì chuyện lần trước.” Diệp Thanh Vân đi thẳng vào vấn đề.
Đông Phương Túc lộ vẻ nghi hoặc.
“Diệp công tử, chuyện Nam Doanh Quân bắt lính, ta đã xử lý rồi, Nam Doanh Quân chắc đã trả hết số dân bị bắt về rồi.” Diệp Thanh Vân nhìn Đông Phương Túc thật sâu. Cái nhìn này khiến Đông Phương Túc có cảm giác bản thân hoàn toàn bị nhìn thấu. Phảng phất tất cả của bản thân đều không chỗ che giấu dưới ánh mắt của Diệp Thanh Vân.
Tâm thần Đông Phương Túc run lên. Toàn thân như nhũn ra, gần như muốn quỳ xuống trước mặt Diệp Thanh Vân.
“Một người bạn của ta vẫn còn ở trong Nam Doanh Quân, vẫn chưa trở về.” Diệp Thanh Vân chậm rãi nói.
“Vợ và con của hắn cũng còn đang ở nhà ngóng trông hắn về.” Trong lòng Đông Phương Túc lộp bộp một tiếng.
“Ta... Ta lập tức tự mình đến Nam Doanh Quân một chuyến!” “Cho ta đi cùng.” “Vâng!” Tức thì, Đông Phương Túc tự mình lái phi thuyền, mang theo Diệp Thanh Vân, Tuệ Không chạy đến Nam Doanh Quân. Trên đường, Đông Phương Túc còn bắt quan trên của Nam Doanh Quân, Binh bộ thị lang đương triều, đi cùng.
Trong lòng Binh bộ thị lang cực kỳ hoảng sợ, hoàn toàn không biết có chuyện gì xảy ra. Chỉ có thể nơm nớp lo sợ đứng một bên, lòng tràn đầy lo lắng.
Phi thuyền một đường bay nhanh. Rất nhanh đã đến không trung của Nam Doanh Quân. Các binh sĩ trong quân doanh nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn chiếc phi thuyền không biết từ đâu đến.
Trần Đại Sơn mang theo thủ hạ đi ra khỏi trướng doanh, cũng ngẩng đầu nhìn.
“Phi thuyền từ đâu đến?” Trần Đại Sơn nhíu mày, trong lòng lại không hiểu dâng lên một tia bất an. Dường như sẽ có chuyện không tốt phát sinh.
Phi thuyền hạ xuống. Trần Đại Sơn vừa thấy người trên thuyền, lập tức sợ đến biến sắc mặt. Phù phù một tiếng! Lập tức quỳ xuống đất. Mấy tên thủ hạ của hắn cũng vội đi theo cùng nhau quỳ xuống, mặt mày ai nấy đều kinh hãi.
Võ Hoàng bệ hạ! Võ Hoàng bệ hạ lại tự mình đến rồi. Đến cả quan trên của bọn hắn, Binh bộ thị lang cũng như tiểu tùy tùng, đi theo một bên. Trong lòng Trần Đại Sơn cực kỳ hoảng sợ. Hắn không nhận được một chút tin tức nào. Hoàn toàn không biết Võ Hoàng lại đích thân đến. Hắn càng thêm lo lắng, không biết Võ Hoàng bệ hạ đến là vì chuyện gì? Dù sao với thân phận của Trần Đại Sơn hắn, chuyện gì căn bản không cần đến Võ Hoàng bệ hạ tự mình xuất mã nha.
Diệp Thanh Vân cùng đoàn người xuống phi thuyền. Đông Phương Túc nhìn lướt qua khắp Nam Doanh Quân, sắc mặt lập tức khó coi. Bởi vì hắn phát hiện trong Nam Doanh Quân vẫn còn không ít tráng đinh đang làm những công việc nặng nhọc. Binh bộ thị lang cũng phát hiện tình huống này, lập tức mồ hôi lạnh tuôn ra. Trong lòng hắn đã mắng mỏ Trần Đại Sơn mười tám đời tổ tông.
Trần Đại Sơn! Trần Đại Sơn! Ta đã bảo ngươi thả hết tráng đinh rồi, mà cái đồ đáng ngàn đao giết như ngươi thế mà vẫn còn giữ lại nhiều tráng đinh như vậy? Ngươi đây không phải rõ ràng là lừa trên dối dưới à? Ngày thường ta mở một mắt nhắm một mắt thì còn không tính. Bây giờ ngươi thế mà ngay cả chút giác ngộ này cũng không có, còn tưởng như bình thường à? Lần này ngươi chết chắc rồi! Đến cả ta cũng sẽ bị ngươi liên lụy đấy!
“Cô Nguyệt.” Đông Phương Túc ra lệnh một tiếng.
“Vi thần có mặt!” Cô Nguyệt lập tức lách mình bước ra.
“Bắt Trần Đại Sơn cho trẫm.” “Tuân mệnh!” Cô Nguyệt lóe lên, đến trước mặt Trần Đại Sơn.
“Đại nhân, hạ quan…” Trần Đại Sơn còn muốn nói gì đó, nhưng Cô Nguyệt tuyệt không do dự, trực tiếp tóm lấy gáy Trần Đại Sơn. Kéo hắn đến trước mặt Đông Phương Túc. Trần Đại Sơn toàn thân run rẩy, quỳ rạp trên đất, không dám ngẩng đầu lên.
“Trần Đại Sơn, ngươi ngẩng đầu lên xem, trẫm là ai?” Đông Phương Túc ngữ khí bình tĩnh.
Trần Đại Sơn nào dám ngẩng đầu?
“Bệ hạ! Là bệ hạ!” Đông Phương Túc ừ một tiếng.
“Nếu biết là trẫm, vậy trẫm muốn hỏi ngươi một chút, cái Nam Doanh Quân này, trẫm không có quyền điều khiển sao?” Trần Đại Sơn liên tục lắc đầu.
“Không không không! Nam Doanh Quân đều tuân theo mệnh lệnh của bệ hạ, lên núi đao xuống biển lửa tuyệt đối không có nửa điểm do dự!” Diệp Thanh Vân có chút mất kiên nhẫn rồi.
“Bệ hạ, để hắn tìm Hoàng Phúc Sinh ra đi.” “Được!” Đông Phương Túc lập tức nhìn Trần Đại Sơn.
“Nghe rõ chưa? Lập tức tìm cho trẫm tên tráng đinh Hoàng Phúc Sinh trong doanh trại ra đây!” “Vâng vâng vâng!” Trần Đại Sơn vội vàng đi tìm. Nhưng không lâu sau. Mặt Trần Đại Sơn lại khẩn trương trở lại. Trên mặt tràn đầy bất an và hoảng hốt.
“Người đâu?” Đông Phương Túc cũng dường như nhận ra sự chẳng lành, lập tức hỏi.
“Bệ hạ… Hoàng Phúc Sinh… Hoàng Phúc Sinh hắn…” Trần Đại Sơn ấp úng, nửa ngày không nói nên lời.
“Rốt cuộc hắn làm sao?” Binh bộ thị lang không nhịn được nữa, trực tiếp mở miệng giận dữ quát.
“Hắn… hắn chết rồi.” “Cái gì?” Vừa nghe xong câu đó, Diệp Thanh Vân lập tức ngây người. Mà mấy người Đông Phương Túc cũng đều biến sắc.
“A Di Đà Phật!” Tuệ Không vẻ mặt bi thương, chắp tay trước ngực. Hắn cũng quen biết Hoàng Phúc Sinh, trước đây vợ chồng Hoàng Phúc Sinh thường đến Thiếu Lâm tự bái Phật khi mang thai, cầu cho mẹ tròn con vuông. Vì thế Tuệ Không cùng Hoàng Phúc Sinh tính là người quen. Nhưng hiện tại, vừa nghe Hoàng Phúc Sinh chết ở đây, trong lòng Tuệ Không tự nhiên cũng vô cùng bi thương.
Đông Phương Túc, Cô Nguyệt mọi người đều nhìn về Diệp Thanh Vân. Bọn họ đều biết, Hoàng Phúc Sinh là bạn của Diệp Thanh Vân. Lần này náo động lớn như vậy là vì Hoàng Phúc Sinh. Nhưng bây giờ, Hoàng Phúc Sinh đã chết, Diệp Thanh Vân sẽ có phản ứng như thế nào? Trong lòng bọn họ đều rất khẩn trương. Rất sợ vị cao nhân này dưới cơn giận dữ, sẽ san bằng luôn cả bọn họ. Đông Phương Túc và Cô Nguyệt không hề nghi ngờ, Diệp Thanh Vân tuyệt đối có thực lực đó.
Diệp Thanh Vân ngơ ngác đứng đó. Mặt không có vẻ giận dữ gì. Ánh mắt thậm chí có chút trống rỗng. Trong đầu Diệp Thanh Vân hồi tưởng lại tất cả những ký ức liên quan đến Hoàng Phúc Sinh. Hắn là con trai của ông lão kể chuyện, lúc đầu không muốn thừa kế sự nghiệp của cha mình, muốn đi ra ngoài xem thế giới. Sau khi Diệp Thanh Vân khai mở con đường tu luyện, Hoàng Phúc Sinh chọn cuộc sống bình yên, tiếp nhận công việc kể chuyện của cha. Hắn là người kể chuyện được mọi người yêu thích ở chợ phiên. Hắn là người bạn giao hảo thật sự, bình đẳng của Diệp Thanh Vân. Hắn là trượng phu của Trương Thục Lan. Hắn là cha của Hoàng Phi Hồng. Hắn là một con người bằng xương bằng thịt. Vốn nên có một cuộc sống hạnh phúc yên ổn, lại đột nhiên vô tội gặp phải chuyện này. Thậm chí còn chết ở nơi này. Đến mặt vợ con cũng không thể gặp lại. Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Thanh Vân chỉ cảm thấy khó chịu, cổ họng cũng có chút đắng chát. Hắn nhìn về phía Trần Đại Sơn, người sau không hề biết Diệp Thanh Vân là ai, cũng đang ngây người nhìn Diệp Thanh Vân.
“Thi thể của hắn, ở đâu?” Trần Đại Sơn vung tay lên. Hai tên lính khiêng một cỗ thi thể tới. Diệp Thanh Vân nhìn kỹ. Đó chính là thi thể của Hoàng Phúc Sinh, sắc mặt giờ phút này tái xanh, thân thể như cứng đờ rồi. Diệp Thanh Vân nắm tay tức khắc siết chặt. Hận không thể một quyền đập nát đầu Trần Đại Sơn.
Ầm ầm!!! Phía trên bầu trời, đột nhiên một tiếng sấm kinh hoàng vang lên. Sợ đến mức tất cả mọi người dựng tóc gáy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận