Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1146: Cái này đều bảo vật gì a?

Chương 1146: Cái này đều là bảo vật gì vậy? Triệu Đỉnh tức khắc liền ngây người ra. Lập tức nổi giận đùng đùng. Khuôn mặt vốn đã đỏ bừng, giờ lại càng đỏ như than lửa, tròng mắt dường như muốn lòi ra khỏi hốc mắt. Hắn trừng mắt nhìn Diệp Thanh Vân, ánh mắt hận không thể băm vằm Diệp Thanh Vân ra thành từng mảnh rồi ăn tươi nuốt sống. Những người có mặt khác cũng đều không thể tin nổi nhìn Diệp Thanh Vân. Ghê thật! Người này đúng là đủ càn quấy. Dám trực tiếp mắng Triệu Đỉnh là ếch ngồi đáy giếng. Triệu Đỉnh là nhân vật như thế nào? Là thành chủ Mặc gia Thần Công, tu vi bán Thánh Cảnh, lại là nhân vật có tiếng của Mặc gia. Trong cả đám người ở đây, có mấy ai có tư cách mắng Triệu Đỉnh như vậy? Ngươi Diệp Thanh Vân hoàn toàn không phải người của Trung Nguyên, lại dám ở đây càn quấy như thế. Lẽ nào ngươi không hiểu đạo lý mạnh ai nấy sống ở đời này sao? “Hay cho cái tên Diệp Thanh Vân nhà ngươi, dám......” Tính khí của Triệu Đỉnh vốn nóng nảy, tại chỗ liền muốn mắng té tát vào mặt Diệp Thanh Vân. “Khụ khụ.” Mục Dương Tử đúng lúc ho khan hai tiếng. “Triệu thành chủ, Diệp công tử là khách quý của phủ Thái Huyền ta, xin hãy cẩn thận lời nói.” Nói xong, Mục Dương Tử không để lại dấu vết phóng xuất đạo vận lực của bản thân. Những người có mặt trừ Diệp Thanh Vân ra, những người khác đều cảm nhận được luồng sức mạnh này, không khỏi liên tục biến sắc. Luận tu vi, trong số những người có mặt ở đây, trừ Trương Văn Tải ra, những người khác so với Mục Dương Tử đều yếu hơn một bậc. Dù đều là bán Thánh, nhưng sự chênh lệch giữa các bán Thánh cũng rất lớn. Mục Dương Tử là đỉnh phong bán Thánh, không ngoa mà nói, đánh hai Triệu Đỉnh cũng không hề rơi vào thế yếu. Triệu Đỉnh nghiến răng nghiến lợi, nét mặt co giật. Trương Văn Tải vội vàng nháy mắt với hắn, để hắn tạm thời tỉnh táo lại, tránh làm hỏng toàn bộ kế hoạch của bọn hắn. Triệu Đỉnh đúng là vẫn nhịn xuống. Nhưng hắn vẫn không định bỏ qua như vậy. Nếu đã không thể lật bàn, thì nhằm vào Diệp Thanh Vân một chút cũng có thể hả giận. “Ngươi đã nói ta Triệu mỗ là ếch ngồi đáy giếng, vậy ta cũng phải hỏi ngươi một câu.” Triệu Đỉnh chỉ vào cái quạt kia, “Ngươi nói vật này là quạt, lại còn không nói ra được nguyên cớ, ai biết ngươi có phải đang nói hươu nói vượn không?” “Chẳng lẽ ngươi nói gì, ta phải tin cái đó à?” Lời Triệu Đỉnh vừa nói, tức khắc liền được không ít người phụ họa. “Đúng vậy, nếu ngươi thật sự nhận ra bảo vật này, thì nên nói rõ ràng một chút.” “Triệu thành chủ chính là cao thủ Mặc gia, thấy nhiều biết rộng, ngay cả ông ấy còn không nhận ra bảo vật, vậy tại sao ngươi lại nhận ra?” “Ha ha, chẳng lẽ muốn ra vẻ trước mặt chúng ta?” Đối mặt với vô số nghi vấn, Diệp Thanh Vân tỏ ra vô cùng hờ hững. Trên mặt không có chút hoảng loạn nào. Ánh mắt đảo quanh lại càng thể hiện sự ngạo nghễ cùng coi thường. Phảng phất đối với hắn mà nói, những người nghi vấn này chỉ là một đám người tầm thường. “Ta nói nó là quạt, vậy nó chính là quạt.” Diệp Thanh Vân chém đinh chặt sắt nói. “Diệp công tử, cái quạt này rốt cuộc là vật gì vậy?” Trương Văn Tải cố ý hỏi. Diệp Thanh Vân duỗi tay. “Xin Trương viện chủ cho ta một khối linh thạch.” Linh thạch? Trương Văn Tải hơi run lên. Hắn thực sự không có thứ đồ vật như linh thạch. Đạt tới cảnh giới của hắn, đã không cần dùng linh thạch để tu luyện nữa rồi. “Diệp công tử muốn linh thạch làm gì?” “Đương nhiên là để chứng minh lời ta vừa nói.” Diệp Thanh Vân nhàn nhạt nói. Trương Văn Tải gật đầu, lập tức sai người đi lấy linh thạch. Rất nhanh. Một cái túi càn khôn được đưa tới tay Trương Văn Tải. “Diệp công tử, trong túi càn khôn này toàn là linh thạch, không biết Diệp công tử muốn dùng như thế nào?” Diệp Thanh Vân tiếp nhận túi càn khôn, đưa tay vào móc móc. Tiếp đó lấy ra một khối linh thạch có kích thước vừa phải. “Chính là nó.” Diệp Thanh Vân cầm lấy khối linh thạch, đi tới sau quạt. Nhắm chuẩn cái lõm ở trên bệ quạt. Rồi đem linh thạch bỏ vào. Thật đừng nói. Cái linh thạch này vừa đúng lúc nhét đầy cái lõm, khít rịt không khe hở. Mà ngay tại khoảnh khắc linh thạch được nhét vào, quạt dường như phát ra một tiếng ông minh. Diệp Thanh Vân thấy thế, trong lòng tức khắc an tâm xuống. “Quả đúng là làm như vậy.” Diệp Thanh Vân kỳ thật cũng chỉ là phỏng đoán, cảm thấy cái lỗ lõm này chỉ dùng để đặt linh thạch. Nhưng cũng không có chắc chắn tuyệt đối. Giờ nghe được một tiếng ông minh này, Diệp Thanh Vân liền biết mình đã đoán đúng. Cái đồ chơi này đúng là cái quạt. Chỉ có điều cần dùng linh thạch để thúc giục. Linh thạch chính là “pin” của cái quạt này. Những người có mặt khác cũng đều nghe thấy tiếng ông minh đó, từng người lộ ra vẻ kinh nghi. Nhất là Triệu Đỉnh. Có chút không chịu nổi rồi. Không thể nào? Chẳng lẽ cái bảo vật này thật sự là cái quạt như lời người này? Hắn thật sự biết bảo vật này? “Chư vị, mau tới đây nhìn thử xem nha.” Diệp Thanh Vân thong thả nói với mọi người. Mọi người cũng đều nhao nhao vây lại. Diệp Thanh Vân chỉ vào một hàng nút bấm ở trên bệ. “Mấy cái nút nhô lên này chính là mấu chốt để thúc giục bảo vật.” Diệp Thanh Vân ấn xuống cái nút thứ hai. Bên trên mơ hồ có khắc một chữ “một”. Một chương trình! Ông ~ ông ~ ông! Cánh quạt chậm rãi chuyển động lên, mang theo làn gió nhẹ nhàng. Đồng thời, linh thạch ở cuối quạt cũng bắt đầu nhấp nháy ánh sáng. Làn gió nhẹ bắt đầu biến đổi. Biến thành từng tia từng sợi linh khí. Linh khí phong! Mọi người thấy thế, đều vô cùng kinh hãi. Vật này thế mà lại bị Diệp Thanh Vân cho thúc giục được. Thì ra là hắn không hề nói hươu nói vượn. Hắn thật sự biết công dụng của bảo vật này! Mục Dương Tử tiến tới trước quạt, mặt lộ vẻ mới lạ cảm thụ làn linh khí phong thổi ra từ quạt. Lập tức lộ ra kinh ngạc. “Tê! Cỗ linh khí này vậy mà lại đậm đặc như thế!” Mọi người vừa nghe, cũng liền vội đưa tay ra cảm thụ thử. Sau đó, từng người đều chấn kinh. “Sao lại đậm đặc đến vậy!” “Linh khí trong linh thạch này, có vẻ không đậm đặc đến vậy nha?” “Chẳng lẽ...... Bảo vật này có thể làm cho linh khí trong linh thạch tăng gấp đôi rồi phóng ra?” “Chắc chắn là như thế!” Mọi người kinh ngạc phát hiện, cái quạt này có khả năng làm linh khí bên trong linh thạch tăng gấp đôi mà phóng ra. Hơn nữa. Không phải gấp một lần gấp hai. Mà là...... Đầy đủ gấp mười lần! Nói cách khác, một khối linh thạch, thông qua cái quạt này, có thể phát huy ra công hiệu của mười khối linh thạch. Có thể nói vô cùng mạnh mẽ! Trong chốc lát, tất cả mọi người đều khen ngợi nó không ngớt. “Quả nhiên là bảo vật tốt a.” “Đúng vậy, mặc dù chúng ta không dùng được, nhưng để cho thế hệ trẻ sử dụng, tuyệt đối là bảo vật đỉnh cấp.” “Tậc tậc, ta đã nhìn trúng bảo vật này rồi, các ngươi không cần giành với ta.” Khi mọi người đang ngươi một câu ta một câu. Diệp Thanh Vân lại nói. “Bảo vật này vẫn chưa thể hiện hết đâu.” Mọi người đồng loạt ngẩn ra. Vẫn chưa thể hiện hết? Diệp Thanh Vân thong thả lại ấn xuống cái nút có khắc số “hai”. Hai mức! Ông, ông, ông! Cánh quạt chuyển động nhanh hơn. Hơn nữa, linh khí phong tỏa ra cũng càng nồng đậm đến kinh người. Mọi người hoảng hốt. “Cái này...... Cái này...... Đây là linh khí gấp hai mươi lần a!” Một khối linh thạch, lại có thể thúc giục ra được linh khí gấp hai mươi khối linh thạch. Chỉ có thể dùng hai từ kinh khủng để hình dung. Hơn nữa. Tất cả mọi người đang nhìn vào cái nút có khắc chữ “ba”. Nếu ấn nút này xuống, vậy sẽ đạt đến trình độ nào nữa? Một khắc sau. Diệp Thanh Vân trực tiếp ấn nút đó xuống. Ba mức! Ông! Ông! Ông! Sức gió đạt mức cao nhất! Ba mức quạt! Linh khí phong càng thêm đậm đặc. Đạt đến mức độ kinh người...... gấp ba mươi lần! Tất cả mọi người đều lộ vẻ không thể tin nổi. Một khối linh thạch, lại ở dưới chiếc quạt bảo vật này, phát huy ra công hiệu của ba mươi khối linh thạch. Thật là nghịch thiên! Chỉ có thể dùng từ nghịch thiên để hình dung. So với rất nhiều pháp trận tụ linh còn mạnh hơn. Một pháp trận tụ linh có hiệu quả xuất chúng, cũng có thể đạt đến gấp ba hoặc là gấp năm lần là đã rất tốt rồi. Còn những pháp trận tụ linh có thể gấp mười lần, thường phải do các đại tông sư trận pháp liên thủ bố trí mới làm được. Mà chiếc quạt này, có thể khiến linh thạch phát huy công hiệu gấp mười lần thậm chí gấp ba mươi lần. Đây là loại thủ đoạn kinh người đến mức nào? Ít nhất bên phía Mặc gia là tuyệt đối không làm được. Triệu Đỉnh nhìn mà trợn mắt há mồm. Đầu ong ong rung động. Thân là cường giả của Mặc gia, lại tinh thông thuật luyện khí rèn, nhưng chiếc quạt này đã vượt quá sự hiểu biết của Triệu Đỉnh. Nó mang đến cảm giác bị nghiền ép hoàn toàn về tay nghề! “Không thể nào! Trên đời sao có vật như thế?” Triệu Đỉnh liên tục lắc đầu. Diệp Thanh Vân liếc nhìn hắn. “Nghĩ đến với thủ đoạn của Mặc gia các người, làm ra loại bảo vật này, chắc là cũng không tính là việc khó nhỉ?” Lời này vừa nói ra, Triệu Đỉnh tức khắc đầy mặt lúng túng. Với tài nghệ của Mặc gia, muốn làm ra bảo vật như thế, ngược lại không phải là không thể. Nhưng...... Chỉ sợ phải mất mấy ngàn năm mới có thể chế tạo ra. Mà trước đó ít nhất phải mang chiếc quạt này về nghiên cứu tỉ mỉ thì mới có thể làm ra một cái tương tự. Mọi người nhìn về phía Diệp Thanh Vân ánh mắt đều đã biến hóa. Bảo vật kỳ dị như vậy, ở đây không một ai nhận ra. Nhưng Diệp Thanh Vân lại nói ra được. Hơn nữa. Xem ra đối với loại bảo vật này rất quen thuộc. Điều này khiến mọi người có chút kinh dị. Diệp Thanh Vân này rốt cuộc có lai lịch gì? Tại sao hắn lại biết rõ về những bảo vật kỳ quái này? Hoặc là nói, bảo vật này có nguồn gốc gì liên quan đến hắn hay không? Trương Văn Tải trong lòng cũng rất kinh ngạc, nhưng kế hoạch vẫn phải tiếp tục tiến hành. Đại hội giám bảo này cũng mới chỉ vừa bắt đầu, vẫn còn cần bản thân đứng ra chủ trì. “Chư vị, đây mới chỉ là món bảo vật đầu tiên thôi, tiếp theo còn rất nhiều bảo vật muốn cho chư vị thưởng thức.” Trương Văn Tải vừa mở miệng, liền kéo sự chú ý của mọi người lại. “Món bảo vật thứ hai, cũng vô cùng kỳ lạ, chư vị mời xem.” Trương Văn Tải vén miếng vải đen sau lưng, lộ ra chân dung của món bảo vật. Mọi người cũng đều ngây người ra. Cái thứ này hắn mẹ lại là cái gì? Sao cái nào cũng kỳ quái vậy? Đủ Thương U vô thức nhìn Diệp Thanh Vân một cái. Thấy Diệp Thanh Vân vẫn bình tĩnh như thường, không khỏi âm thầm kinh ngạc. “Chẳng lẽ hắn lại nhận ra cái bảo vật này sao?” Trên thực tế, vẻ bình tĩnh bên ngoài của Diệp Thanh Vân hoàn toàn là giả vờ. Trong lòng hắn đang rất hỗn loạn. Bởi vì món bảo vật thứ hai này, Diệp Thanh Vân cũng nhận ra. Mẹ kiếp! Cái đồ chơi vuông vắn này, nếu Diệp Thanh Vân không có nhìn nhầm, thì cái thứ này chính là một chiếc lò vi sóng? Trong lòng Diệp Thanh Vân cực kỳ cạn lời. Về trước cái quạt, đã khiến Diệp Thanh Vân cảm thấy rất không bình thường rồi. Cái này sao lại còn có một chiếc lò vi sóng? Là cái quỷ gì vậy? Chẳng lẽ mấy món bảo vật tiếp theo, đều là loại đồ chơi này sao? Đây là đại hội giám bảo gì chứ? Rõ ràng là chợ đồ điện gia dụng second-hand mà! Giờ phút này Diệp Thanh Vân đang có một nghi hoặc rất lớn. Thư Hương Long Viện làm sao có được mấy thứ đồ này? Chẳng lẽ...... Thư Hương Long Viện này cũng có người xuyên không? Đem mấy thứ đồ này ra mày mò chế tạo?
Bạn cần đăng nhập để bình luận