Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1906 nghĩa tử tới

Chương 1906: Nghĩa tử tới
Lâm Trần tay cầm tiên khí, thương thế trên người trong khoảnh khắc khỏi hẳn như lúc ban đầu. Mà tiên khí này trong tay cũng lập tức chui vào cơ thể Lâm Trần.
Ầm!!!
Khí tức của Lâm Trần lập tức tăng lên rất nhiều, còn mạnh mẽ hơn so với vừa rồi. Tiên khí màu đen quanh thân phun trào, tựa như vô số bàn tay đang chập chờn vũ động.
Tiêu Kiếm Thần kinh hãi không thôi.
“Ngươi vậy mà cướp đi tiên khí của ta!”
Trong lần giao phong vừa rồi, Tiêu Kiếm Thần còn tưởng rằng mình chiếm hết thượng phong, đối phương căn bản không bằng mình. Lại không nghĩ rằng tên thiếu niên tên Lâm Trần này lại có thủ đoạn quỷ dị như vậy, có thể cưỡng ép cướp đoạt tiên khí của đối thủ, còn có thể biến hóa để bản thân sử dụng. Đây chính là Thái Ất tiên khí a. Đến Thái Ất cảnh, việc đoạt tiên khí của người khác có thể nói là khó như lên trời. Cho dù có cướp được, tiên khí của mỗi người Thái Ất cũng không giống nhau, cũng khó mà trong khoảnh khắc hòa làm một thể. Thế mà Lâm Trần lại làm được, không chỉ trực tiếp cướp đoạt hơn phân nửa tiên khí của Tiêu Kiếm Thần, mà còn trong nháy mắt dung nhập vào tự thân, không chút trở ngại nào. Chuyện này đã vượt quá phạm trù mà Tiên Nhân tầm thường có thể hiểu được.
Nhưng ở đây cũng không ít thế hệ trước tồn tại, bọn họ thấy Lâm Trần như vậy, lập tức trong lòng nổi lên một hồi kinh hãi.
“Cái này...cái này...chẳng lẽ đây là Phù Đồ Quyết đại hoàng ngày xưa của một trong lục đại Tiên Vương, Phù Đồ Tiên Vương?”
“Giống nhau y hệt! Nghe nói tiên khí của Phù Đồ Tiên Vương không giống bình thường, chính là màu đen như mực, chính là do tu luyện Đại Hoang Phù Đồ Quyết!”
“Đại Hoang Phù Đồ Quyết là một công pháp tiên đạo cực kỳ quỷ dị, có thể khiến tiên khí, tiên thể của bản thân khác hẳn với người thường, đồng thời còn có thể cướp đoạt tiên khí của người khác biến hóa để cho bản thân sử dụng.”
“Kẻ này lại mang theo Đại Hoang Phù Đồ Quyết! Việc này có thể khó lường a!”
Tiêu Kiếm Thần tử gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Trần, trong mắt hiện lên một tia dữ tợn.
“Không ngờ rằng ngươi lại có được công pháp Đại Hoang Phù Đồ Quyết bực này, khó trách có thực lực như thế.”
Lâm Trần không trả lời.
Thực lực của hắn hôm nay, một phần là do nền móng được đặt ở Lăng Tiên Thành ban đầu, vốn đã hùng hậu hơn so với thiên tài bình thường. Một bộ phận thì là do tu luyện Đại Hoang Phù Đồ Quyết, tiên thể, tiên khí đều nhờ vào đó mà được thuế biến. Về sau còn luyện hóa nửa bộ di hài của Ma Thủy Đại Đế, để cho Lâm Trần thật sự đạt đến trình độ tăng mạnh. Cho dù phải đối mặt với một kiếm đạo thiên kiêu như Tiêu Kiếm Thần, Lâm Trần vẫn có sức đánh một trận. Đồng thời, chỉ cần Tiêu Kiếm Thần chiến không ngã Lâm Trần, như vậy Lâm Trần nhờ vào ưu thế của Đại Hoang Phù Đồ Quyết, cứ vậy mà tăng lên, sẽ càng đánh càng mạnh. Đây mới là điều đáng sợ nhất.
“Bất kể là ngươi, hay là những người khác ở đây.”
Ánh mắt Lâm Trần liếc nhìn Tiêu Kiếm Thần, sau đó lại nhìn lướt qua đám quần hùng ở phía xa.
“Dù là ai, muốn bước vào Thủy Nguyệt Tông nửa bước, đều phải qua cửa ải Lâm Trần ta trước đã.”
Lời này vừa nói ra, không chỉ Tiêu Kiếm Thần lửa giận bùng lên, mà những quần hùng có mặt ở đây cũng đều biến sắc mặt khó coi.
Quá càn rỡ!
Chỉ là một thiếu niên mà thôi, cho dù thực lực có cao cường, nhưng dù sao vẫn chỉ là một thân một mình, làm sao có thể ngăn cản chúng ta? Thật là không biết tự lượng sức mình!
“Thằng nhãi ranh càn rỡ!”
“Chúng ta tới đây để đoạt linh dược, lẽ nào lại để cho ngươi một người ngăn cản?”
“Còn mưu đồ một mình ngăn cản chúng ta? Quả thật là buồn cười!”
Lời của Lâm Trần, lúc này liền khiến cho mọi người nổi giận.
“Tiêu thiếu tông chủ, để lão phu tới giúp ngươi một tay.”
Lúc này liền có một ông lão Trường Nhiêm bay tới cạnh Tiêu Kiếm Thần, đứng sóng vai với hắn. Ánh mắt của lão già Trường Nhiêm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Trần, trong đôi mắt tràn đầy lãnh ý. Lão ta có khí tức vô cùng cường hãn, quanh thân ngân quang rực rỡ, hóa ra cũng là một vị cường giả Thái Ất cảnh.
“Tôn giá xưng hô thế nào?”
Tiêu Kiếm Thần chắp tay hỏi.
“Lão phu đến từ Càn Khôn Môn.”
Lão giả Trường Nhiêm chậm rãi nói.
“Hả? Chẳng lẽ tôn giá là Mộ Dung Trường Sinh, môn chủ của Càn Khôn Môn?”
Tiêu Kiếm Thần hơi kinh ngạc.
“Lão phu chính là Mộ Dung Trường Sinh.”
Tiêu Kiếm Thần lộ vẻ vui mừng.
“Vãn bối đã nghe danh Mộ Dung Môn Chủ từ lâu, hôm nay được cùng Mộ Dung Môn Chủ kề vai chiến đấu, cũng cảm thấy vinh hạnh.”
“Dễ nói, có thể cùng Tiêu thiếu tông chủ liên thủ, trong lòng lão phu cũng cảm thấy vui vẻ.”
Sau một hồi nói chuyện ngắn ngủi, Tiêu Kiếm Thần liền đạt được nhất trí với Mộ Dung Trường Sinh, hai người sẽ liên thủ!
Thực lực của Tiêu Kiếm Thần thì không cần phải bàn cãi, còn Mộ Dung Trường Sinh thân là môn chủ của Càn Khôn Môn, cũng là một Thái Ất Kim Tiên có thực lực cường hãn. Hai người một khi liên thủ, cho dù là Lâm Trần bây giờ, cũng sẽ phải đối mặt với áp lực rất lớn.
“Tiểu bối, mau tránh ra đi, tuổi còn trẻ, đừng chôn vùi ở nơi này.”
Mộ Dung Trường Sinh từ tốn nói, mang dáng vẻ của một tiền bối cao nhân.
“Ta đã nói rồi.”
Lâm Trần đương nhiên là không hề nhường bước.
“Có Lâm Trần ta trấn giữ ở đây, không ai được bước vào Thủy Nguyệt Tông nửa bước.”
Mộ Dung Trường Sinh lắc đầu, vẻ mặt tiếc hận.
“Nếu ngươi ngu xuẩn mất khôn như vậy, thì lão phu chỉ đành phải cho ngươi biết cái kết cục khi chống lại người trong thiên hạ.”
Vừa dứt lời, tay trái của Mộ Dung Trường Sinh chậm rãi nâng lên, tiên khí đáng sợ trong tay ông ta ngưng tụ thành từng đạo Lôi Đình Quang Hoa.
Tiêu Kiếm Thần cũng lại lần nữa nắm chặt thanh kiếm lưu huỳnh, kiếm khí như hào quang từ trong trường kiếm dâng lên.
Nhưng đúng lúc này.
Lại có một bóng người từ phía xa trên không trung gào thét mà đến, trong nháy mắt đã tới bên cạnh Lâm Trần.
“Một mình ngươi vẫn là quá miễn cưỡng, ta tới giúp ngươi.”
Người tới là một thanh niên cao lớn, khuôn mặt tuấn lãng, tóc dài phiêu dật, khoác thanh giáp, tay cầm một cây đại kích. Chính là Hàn Tông Nguyên, thiếu cốc chủ của Thần Đăng Cốc, cũng chính là cái tên tiện nghi nghĩa tử mà Diệp Thanh Vân đã nhận.
“Hử? Ngươi là ai?”
Tiêu Kiếm Thần kinh nghi nhìn chằm chằm vào Hàn Tông Nguyên, lập tức mở miệng hỏi.
Hàn Tông Nguyên không phản ứng lại Tiêu Kiếm Thần mà quay người nhìn về hướng Thủy Nguyệt Tông.
“Nghĩa phụ! Hài nhi tới chậm, khiến cái hạng giá áo túi cơm này đã quấy rầy sự thanh tu của nghĩa phụ, xin nghĩa phụ thứ tội!”
Hàn Tông Nguyên vô cùng cung kính ôm quyền hành lễ.
Diệp Thanh Vân vội vàng đi ra, liên tục vẫy tay với Hàn Tông Nguyên.
“Tông Nguyên, con ta ngoan, con đến không muộn đâu.”
Một màn này khiến Tiêu Kiếm Thần, Mộ Dung Trường Sinh cùng đám quần hùng đều sửng sốt.
Chuyện quỷ gì thế này?
Thanh niên cao lớn này lại là nghĩa tử của người kia?
“Nghĩa phụ cứ yên tâm, có hài nhi và Lâm Trần ở đây, chắc chắn không ai có thể vượt qua nơi này nửa bước.”
Hàn Tông Nguyên tự tin nói.
“Tốt, vậy hai con làm tốt lắm.”
Diệp Thanh Vân ứng phó qua loa một tiếng rồi nhanh chóng rụt về.
Hàn Tông Nguyên tay cầm trường thương, tiên khí quanh thân phun trào lên, trong hai con ngươi còn ẩn hiện ánh sáng như bảo đăng bình thường, vô cùng bất phàm.
Hắn cũng giống Lâm Trần, đã luyện hóa nửa bộ di hài của Ma Thủy Đại Đế, thực lực tăng lên rất nhanh. Nhưng Hàn Tông Nguyên có chỗ khác biệt so với Lâm Trần, đó chính là từ bức tranh mà Diệp Thanh Vân đã tặng lúc trước, Hàn Tông Nguyên đã cảm ngộ được sức mạnh của linh cữu đèn. Đồng thời, lực lượng của bảo đăng này đã chủ động dung nhập vào trong cơ thể Hàn Tông Nguyên sau khi đột phá, khiến hắn nắm giữ được một phần sức mạnh của linh cữu đèn. Đây có thể nói là chuyện xưa nay chưa từng có ở Thần Đăng Cốc, cũng khiến cho thực lực của Hàn Tông Nguyên sớm đã vượt xa cha mình là Hàn Võ, có thể sánh ngang với Lâm Trần.
“Hai đấu hai, như vậy mới công bằng một chút.”
Hàn Tông Nguyên trường thương chỉ thẳng vào Tiêu Kiếm Thần và Mộ Dung Trường Sinh, cười nói.
“Hừ!”
Mộ Dung Trường Sinh mặt mày u ám, ánh mắt nhìn về phía đám quần hùng ở xa.
“Các vị bằng hữu, tất cả mọi người đến đây là vì thiên tài địa bảo, hiện tại đã đến tình trạng như vậy rồi, chẳng lẽ các ngươi còn muốn tiếp tục đứng nhìn sao?”
“Sao không cùng nhau động thủ, trước hết trấn áp hai người này, rồi chúng ta cùng nhau xông vào bên trong Thủy Nguyệt Tông, đến lúc đó mọi người sẽ đều có phần!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận