Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 485: Bắc Xuyên Đế Tôn

Chương 485: Bắc Xuyên Đế Tôn Tuệ Không? Mang theo bị thương Tiêu Thi?
Diệp Thanh Vân vừa nghe lời này, trong lòng tức khắc liền có một loại cảm giác rất không ổn. Chẳng lẽ cái kia mộng......
“Nhanh làm cho bọn họ qua đây!”
Diệp Thanh Vân vội nói.
Rất nhanh, thần sắc ngưng trọng Tuệ Không, sắc mặt tái nhợt mang theo Tiêu Thi đi tới chỗ Diệp Thanh Vân.
“Thánh tử!”
Tuệ Không lập tức cúi chào.
Diệp Thanh Vân không để ý tới hắn, mà là nhìn về phía Tiêu Thi.
Tiêu Thi kinh ngạc nhìn Diệp Thanh Vân.
“Diệp công tử, ta cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi!!!”
Nói xong, Tiêu Thi mắt vừa lật, trực tiếp ngã xuống đất.
“Mau cứu tỉnh nàng!”
Diệp Thanh Vân vội vàng nói.
Mai Nhược Lan ở bên cạnh lập tức tiến lên, nâng Tiêu Thi dậy, nhét một viên đan dược vào miệng Tiêu Thi.
“Công tử, nàng bị thương nặng lắm, là cố gắng chống đến đây.”
Mai Nhược Lan nói.
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Thanh Vân càng thêm trầm trọng. Nhất định là đã xảy ra chuyện! Nếu không Tiêu Thi ở xa Bắc Xuyên, không thể nào mang thương tích đầy mình chạy tới đây gặp mình. Chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn!
“Tuệ Không, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Thi chưa tỉnh lại, Diệp Thanh Vân chỉ có thể hỏi Tuệ Không trước.
“Thánh tử, bần tăng cũng không rõ lắm.”
Tuệ Không lắc đầu nói.
Diệp Thanh Vân: “......”
Ngươi không biết? Nếu ngươi không biết tình hình, còn bước vào với vẻ mặt đầy trầm trọng làm gì.
“Là Tiêu Thi nữ thí chủ đột nhiên tới dưới chân Phù Vân Sơn, tìm thấy bần tăng, bảo bần tăng mang nàng tới gặp thánh tử.”
“Còn nói Bắc Xuyên xảy ra chuyện, nhất định phải mời thánh tử ra tay cứu giúp.”
“Bần tăng thấy tình hình vậy, đành phải vội mang theo Tiêu Thi nữ thí chủ đến đây.”
Tuệ Không thật ra cũng mệt muốn chết rồi. Hắn sợ chậm trễ sự việc, nên đã mang theo Tiêu Thi một đường phi hành, không hề nghỉ ngơi. Từ Phù Vân Sơn bay một mạch đến Tây Thiền Cổ Tự. Tổng cộng bay mất mười ngày!
Diệp Thanh Vân nhíu mày chặt lại, Tuệ Không nói mơ hồ, hắn cũng không biết rốt cuộc chuyện gì. Bây giờ vẫn là chỉ có thể chờ Tiêu Thi tỉnh lại.
Một lát sau.
Tiêu Thi cuối cùng cũng tỉnh. Nàng mờ mịt mở mắt, dường như vẫn không biết mình đang ở đâu.
Đợi đến khi nàng nhận ra bản thân đang ở đâu, lập tức ngồi dậy.
“Diệp công tử!”
“Ta ở đây!”
Diệp Thanh Vân lập tức đáp.
Tiêu Thi vừa định nói, lại ho khan dữ dội, khóe miệng tràn máu tươi.
“Ngươi đừng vội, từ từ nói!”
Diệp Thanh Vân chặn lời.
Tiêu Thi bất chấp vết thương, lau máu tươi ở miệng.
“Diệp công tử, Bắc Xuyên xảy ra chuyện rồi, Vân Thiên Thành bị người trấn áp, đã chết rất nhiều người, Tiểu Vân cũng bị bắt đi rồi!”
Quả nhiên!!
Lòng Diệp Thanh Vân chớp mắt chìm xuống. Đúng là chỗ Quách Tiểu Vân đã xảy ra chuyện. Tối hôm qua giấc mộng, lại ứng nghiệm rồi.
Sau đó, Tiêu Thi kể ra toàn bộ sự tình.
Nguyên lai, chín đại gia tộc Bắc Xuyên đã mời đến một sự tồn tại đáng sợ không thể tưởng tượng. Sự tồn tại đáng sợ này chính là một pho tượng Thượng Cổ còn sót lại, được xưng là đế tôn. Đế tôn từng uy chấn Bắc Xuyên ba nghìn năm trước, về sau không biết vì nguyên nhân gì, đột nhiên biến mất. Có truyền thuyết nói đế tôn thọ hết, chết ở một nơi nào đó. Cũng có người nói đế tôn bị phong ấn tại đỉnh Vĩnh Đống Thiên Cương cực bắc. Nhưng bây giờ, đế tôn xuất hiện lại ở Bắc Xuyên. Hơn nữa vừa xuất hiện liền phát động thế công đối với Vân Thiên Thành. Vân Thiên Thành không ai có thể chống lại. Quách Tiểu Vân một mình ứng chiến với đế tôn, kết quả cũng bị thua thảm. Mà rất nhiều cường giả ở Vân Thiên Thành cũng bị thương vong nặng nề. Tiêu Thi vốn dĩ không thể trốn thoát, là sư phụ Thẩm Thiên Hoa của nàng liều mạng đưa đi, bảo Tiêu Thi đi báo tin cầu cứu trước. Mà cái giá phải trả chính là, Thẩm Thiên Hoa cùng với Lão Hạt Tử, Sở Hán Dương và những người khác, đều bị đánh xuống vạn trượng dưới lòng đất, sống chết không rõ. Toàn bộ Vân Thiên Thành, bị hủy hoại trong chớp mắt.
“Diệp công tử, van cầu ngươi mau cứu Bắc Xuyên, mau cứu mọi người với!”
Tiêu Thi quỳ gối trước mặt Diệp Thanh Vân, khóc lóc van nài.
Diệp Thanh Vân ngẩn người ngồi, trong lòng chỉ có từng đợt vô lực.
Cứu? Hắn cũng muốn cứu. Nhưng phải cứu bằng cách nào đây? Đế tôn Bắc Xuyên, sự tồn tại chân chính của Thượng Cổ, thực lực cường đại không thể tưởng tượng. Quách Tiểu Vân bị bắt đi, sống chết không rõ. Điều này làm sao có thể cứu được? Chuyện này căn bản không thực tế.
Tuệ Không ba người bên cạnh cũng đầy vẻ trầm trọng. Bọn họ đều đang chờ phản ứng của Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân rất lâu vẫn chưa lên tiếng……
Bắc Xuyên.
Vân Thiên Thành.
Vân Thiên Thành, nơi xưa kia từng huy hoàng nhất thời, khuấy đảo toàn bộ Bắc Xuyên, giờ đã thành một đống tàn tích. Mà ở chính giữa đống tàn tích, là một dấu chưởng lớn. Dấu chưởng sâu hoắm, như một cái hố sâu không đáy. Ngày đó, tai ương ập xuống Vân Thiên Thành. Một bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống. Quách Tiểu Vân ngang nhiên nghênh đón, lại bị một chưởng đánh đến hộc máu bất tỉnh. Sau đó, toàn bộ Vân Thiên Thành bị một chưởng hủy diệt. Vô số người bỏ mạng tại chỗ. Mà những người còn sống thì bị đánh xuống cái hố sâu vạn trượng, cùng với hơn nửa Vân Thiên Thành. Sống chết không rõ. Toàn bộ Vân Thiên Thành, đã sụp đổ như thế.
Mà ở phương bắc hơn, tại Vĩnh Đống Thiên Cương. Nơi này là điểm cuối phương bắc của cả đại lục. Vì chưa từng ai vượt qua Vĩnh Đống Thiên Cương. Tất cả những người có ý định vượt qua Vĩnh Đống Thiên Cương đều trở thành những pho tượng băng, mãi mãi lưu lại ở trên Thiên Cương.
Phía trên Vĩnh Đống Thiên Cương, có một tòa cung điện hoàn toàn được kết cấu từ băng đá. Trong cung điện, lạnh lẽo không tưởng tượng nổi. Võ giả dưới Thông Thiên cảnh, một khi bước chân vào đây, sẽ lập tức khí huyết đông cứng mà chết.
Ở chỗ sâu nhất trong băng cung, có thể thấy bằng mắt thường một pho tượng băng. Người bị đóng băng ở đây, chính là đồ đệ của Diệp Thanh Vân – Quách Tiểu Vân. Quách Tiểu Vân vẫn giữ vẻ mặt bi phẫn, bị đông cứng ở bên trong. Sinh cơ của hắn, đang dần suy yếu đi.
Mà ở trước pho tượng băng, đứng một người đàn ông thần bí mặc chiến giáp xám. Người này chính là Bắc Xuyên đế tôn. Cũng chính là kẻ ra tay hủy diệt Vân Thiên Thành.
“Tên này thể chất cũng đặc biệt, chịu một chưởng toàn lực của bản tôn, lại bị đóng băng ở đây, vậy mà vẫn có thể còn sống.”
Đế tôn nhìn Quách Tiểu Vân bị đóng băng bên trong, trong mắt có một tia kinh ngạc. Hắn có chút hứng thú với Quách Tiểu Vân, cho nên không lập tức giết chết, ngược lại dẫn về đây.
Đế tôn vung tay. Hàn băng trong nháy mắt tan ra.
Quách Tiểu Vân đột ngột ngã xuống đất.
Một lát sau.
Quách Tiểu Vân tỉnh lại. Hắn gian nan đứng dậy, trừng mắt nhìn đế tôn.
“Bản tôn cho ngươi một cơ hội sống, nói ngươi đã tu luyện thế nào.”
Đế tôn nhàn nhạt hỏi.
Quách Tiểu Vân hừ một tiếng: “Ta không hề tu luyện.”
Đế tôn sững sờ, rồi lắc đầu.
“Ngươi đang tự tìm cái chết.”
Rầm!!!
Một đạo kình khí bắn ra, đánh mạnh vào người Quách Tiểu Vân. Quách Tiểu Vân hộc máu bay ngược ra sau, bụng xuất hiện một cái lỗ máu, nội tạng có thể thấy rõ ràng.
“Sư phụ của ta...sẽ đến...cứu ta!”
Quách Tiểu Vân nằm rạp trên đất, cố gắng chịu đựng cơn đau dữ dội, nhưng vẫn không hề khuất phục.
“Sư phụ của ngươi? Ha ha, vậy để hắn tới đây đi.”
Đế tôn hoàn toàn không để ý.......
Tây Thiền Cổ Tự.
Diệp Thanh Vân trầm mặc rất lâu, đột nhiên đứng phắt dậy khỏi ghế. Mọi người kinh ngạc nhìn hắn. Diệp Thanh Vân nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt.
“Mẹ nó! Lão tử liều mạng với hắn!!!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận