Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 2074 Diệp Tiên Nhân!

Chương 2074: Diệp Tiên Nhân!
Diệp Thanh Vân k·í·c·h động nhảy dựng lên, giống như một con khỉ vọt lên trời.
Từng tia “tiên khí” màu vàng nhàn nhạt lượn lờ quanh thân Diệp Thanh Vân, tuy không nhiều, nhưng lại là thật.
Tiêu hao hết nguyên một bình năm viên tiên đan, lại thêm thời gian lâu như vậy, Diệp Thanh Vân cuối cùng cũng đem tu vi của mình, cưỡng ép nâng lên tới cảnh giới Tiên Nhân.
Địa Tiên!
Hắn mười phần khẳng định, mình đã đột phá tới địa tiên chi cảnh.
Linh khí tr·ê·n người, đã chuyển hóa thành tiên khí.
Đồng dạng vẫn là màu vàng.
Bất quá rõ ràng tiên khí mạnh hơn linh khí rất nhiều.
Hoàn toàn là sự khác biệt về chất.
Không chỉ có như vậy, Diệp Thanh Vân cũng cảm giác rõ ràng thân thể của mình trở nên mười phần nhẹ nhàng, bụng nhỏ cũng không thấy.
Trong khi hô hấp, càng phảng phất có một dòng nước ấm lưu chuyển tại tứ chi bách hài của mình.
Phi thường dễ chịu.
“Đây chính là Tiên Nhân thể p·h·ách sao? Quả nhiên rất không giống với!”
Diệp Thanh Vân càng là mười phần may mắn, Lôi Kiếp mà hắn lo lắng nhất thế mà lại không xuất hiện.
“Hẳn là ta t·r·ố·n ở chỗ này, cho nên khi ta đột phá t·h·i·ê·n Đạo chưa từng p·h·át giác được, để cho ta may mắn tránh thoát Lôi Kiếp!”
Diệp Thanh Vân trong lòng suy đoán như vậy.
Hắn vốn còn thập phần lo lắng, nếu thật sự đột phá đến cảnh giới Tiên Nhân, chỉ sợ sẽ phải đối mặt khảo nghiệm của Lôi Kiếp.
Không nghĩ tới cứ như vậy bị chính mình tránh khỏi.
Quả nhiên là đắc ý.
“Ta thành tiên rồi! Ta thành tiên rồi!”
“Ta Diệp Thanh Vân bây giờ cũng là Tiên Nhân rồi!”
“Ha ha ha ha ha! Hiện tại xin gọi ta là Diệp Tiên Nhân!”
Diệp Thanh Vân sau khi hưng phấn, không tự chủ được, tại tầng thứ ba này vừa đi vừa về nhảy nhót.
Vui vẻ như một đ·ứa t·r·ẻ 160 cân.
Ngao ngao ngao!
Phì Ba ở đầu vai đột nhiên kêu lên, tựa hồ như đang nhắc nhở Diệp Thanh Vân không nên đắc ý quá mức.
“Khụ khụ khụ, có chút hưng phấn quá mức.”
Diệp Thanh Vân nghe được tiếng kêu của Phì Ba, vội vàng dừng lại, không tiếp tục nhảy nhót như một tên ngốc nữa.
Cũng không trách Diệp Thanh Vân hưng phấn như vậy.
Hắn từ khi có thể tu luyện đến nay, vẫn luôn không có hy vọng xa vời chính mình có thể tu luyện ra trò gì.
Có thể làm một tên du côn nơi đầu đường xó chợ là đã thỏa mãn.
Càng chưa từng nghĩ tới, chính mình sẽ có một ngày tu luyện được đến tình trạng thành tiên.
Nằm mơ cũng không có nghĩ như vậy.
Thật không nghĩ đến.
Chính mình thật sự thành tiên rồi.
Mặc dù là dựa vào c·ắ·n t·h·u·ố·c cưỡng ép nâng cao cảnh giới, ngay cả Lôi Kiếp cũng không từng t·r·ải qua.
Nhưng dù gì cũng xem như Tiên Nhân.
Diệp Thanh Vân đã vô cùng hài lòng.
Hắn đã nghĩ kỹ, sau khi xử lý xong những sự tình phiền phức, sẽ mang th·e·o hàng da tìm một nơi rừng sâu núi thẳm yên tĩnh để ẩn cư.
Tốt nhất là có thể tìm thêm một cô vợ trẻ.
Đương nhiên.
Điều kiện tiên quyết vẫn là phải xử lý tốt rất nhiều phiền toái sự tình trước đã.
“Lục vương nằm linh t·h·u·ậ·t!”
Diệp Thanh Vân nhìn về phía cách đó không xa, quyển trục màu xanh đang phiêu phù ở trong quang hoa.
Lục vương nằm linh t·h·u·ậ·t!
Chỉ có tu luyện t·h·u·ậ·t này, mới có thể nắm giữ được lực lượng khắc chế Nguyên Sơ Sinh Linh.
Diệp Thanh Vân phí lớn như vậy tăng lên tới cảnh giới Tiên Nhân, cũng chính vì có thể có được lục vương nằm linh t·h·u·ậ·t này.
Ngao ngao!
Phì Ba duỗi ra móng vuốt nhỏ tròn vo, chỉ vào quyển trục màu xanh kia.
Tựa hồ là ra hiệu Diệp Thanh Vân có thể đi lấy.
Diệp Thanh Vân không do dự, đứng ở trước quyển trục màu xanh.
Hít sâu một hơi.
Đưa tay, chộp lấy quyển trục màu xanh.
Đã thấy quyển trục màu xanh kia, đột nhiên nhúc nhích, sau đó tự hành bay ra khỏi quang hoa.
Chủ động rơi vào trong tay Diệp Thanh Vân.
Hết sức thuận lợi.
Không có bất kỳ trì trệ hay trở ngại nào.
Khiến Diệp Thanh Vân đều cảm thấy hơi kinh ngạc.
“Cứ như vậy dễ dàng sao?”
Diệp Thanh Vân nháy mắt mấy cái, nhìn quyển trục màu xanh đã bị nắm trong tay, có chút không kịp phản ứng.
Sau một khắc.
Diệp Thanh Vân mang th·e·o tâm tình k·í·c·h động, hưng phấn, thấp thỏm, từ từ mở quyển trục màu xanh này ra.
Đập vào mắt, là một chữ "nằm" lớn, viết cực kỳ phóng khoáng, bay bổng!
Nét chữ "Phục" phóng khoáng, không bị trói buộc, tổng cộng chỉ có sáu nét bút, mỗi một nét lại như xuất phát từ tay của những người khác nhau.
Diệp Thanh Vân chấn động.
Hắn là thư p·h·áp đại tông sư, vừa nhìn đã nhận ra chữ Phục này do nhiều người cùng viết thành.
“Đây là chữ do lục vương cộng đồng viết!”
Diệp Thanh Vân kinh hô trong lòng.
Mở toàn bộ quyển trục màu xanh ra, ngoài chữ "Phục" này, bên trong quyển trục không có bất kỳ nội dung nào khác.
Chỉ có một chữ này!
“Đây là có ý gì nha? Chỉ có một chữ như vậy, làm sao ta tu luyện lục vương nằm linh t·h·u·ậ·t đây?”
Diệp Thanh Vân nhíu mày, lật quyển trục qua lại kiểm tra một phen.
x·á·c định không có nội dung ẩn giấu.
“Xem ra mấu chốt vẫn là ở tr·ê·n chữ này.”
Diệp Thanh Vân thầm nghĩ, th·e·o bản năng dùng ngón tay vuốt nhẹ lên chữ “Nằm” tr·ê·n quyển trục.
Kết quả ngón tay vừa chạm vào, toàn bộ quyển trục liền bắt đầu bốc c·h·á·y.
“Ngọa tào!”
Diệp Thanh Vân giật nảy mình, vừa định vứt bỏ quyển trục, kết quả quyển trục nhanh chóng biến thành một đám lửa, thuận th·e·o đầu ngón tay Diệp Thanh Vân, trực tiếp tụ lại vào lòng bàn tay phải của hắn.
Diệp Thanh Vân không cảm thấy nóng, tập tr·u·ng nhìn, ngọn lửa kia đã tắt.
Mà ở trong lòng bàn tay phải Diệp Thanh Vân, đã lưu lại một chữ “Nằm”.
“Chuyện này là sao?”
Diệp Thanh Vân có chút chưa lấy lại tinh thần.
Phì Ba đứng ở đầu vai thì ngao ngao th·é·t lên, càng lộ ra vẻ kính sợ sâu sắc với Diệp Thanh Vân.
Diệp Thanh Vân thấy vậy, nhãn cầu chuyển động, nâng tay phải lên hướng về phía Phì Ba.
Ngao ngao ngao ngao ngao!!!
Phì Ba sợ hãi, trực tiếp rơi xuống đất, co lại thành một đoàn r·u·n lẩy bẩy.
Diệp Thanh Vân lập tức vui vẻ.
“Nguyên lai không cần ta tu luyện, trực tiếp liền có thể nắm giữ lục vương nằm linh t·h·u·ậ·t a!”
Mà th·e·o lục vương nằm linh t·h·u·ậ·t bị Diệp Thanh Vân đoạt được, toàn bộ Sâm La Quỷ Ngục, cũng đang p·h·át sinh biến hóa.
Tầng thứ nhất, c·ấ·m chế đều tiêu tán.
Tất cả yêu ma bị giam ở tầng thứ nhất đều mộng.
Bọn chúng khao khát tự do sau tháng năm dài đằng đẵng, đột nhiên lại liền giáng xuống?
Việc này khiến chúng nhất thời không biết phải làm sao?
Thậm chí không có nghĩ đến việc muốn xông ra ngoài.
Mà tại tầng thứ hai, Hỗn Độn cũng đột nhiên ngồi dậy, mặt mũi tràn đầy vẻ chấn kinh mừng như đ·i·ê·n nhìn bốn phía.
“Không có! Không có! c·ấ·m chế không có!”
“Ha ha ha ha ha! Thật sự không có!”
“Ta có thể đi ra!!!”
Diệp Thanh Vân giờ phút này không biết tất cả c·ấ·m chế của Sâm La Quỷ Ngục đều đã biến mất.
Hắn đang hưng phấn nhìn chữ “Nằm” trong lòng bàn tay.
Bỗng nhiên.
Diệp Thanh Vân ánh mắt ngưng tụ, nhìn về phía cột sáng vốn cất giữ quyển trục màu xanh.
Phía sau cột sáng, tr·ê·n vách tường đồng, thế mà lại có đồ vật.
Trước đó, khi quyển trục màu xanh còn tồn tại, bị nó che khuất, giờ phút này mới bị Diệp Thanh Vân p·h·át hiện.
Diệp Thanh Vân nhìn kỹ, không khỏi khẽ giật mình.
Chỉ thấy tr·ê·n vách tường đồng, khắc một đoạn đồ án ngọn nến, đồng thời bên cạnh còn có một đoạn văn tự.
Vô tận tiên nến!
Lấy tiên huyết làm mồi, thắp sáng vô tận tiên nến.
Trước khi ánh nến tắt, người thắp nến có được Chu t·h·i·ê·n vô tận tiên lực, bất t·ử bất diệt.
Diệp Thanh Vân kinh ngạc.
Nhất là đồ án ngọn nến tr·ê·n vách đồng, càng nhìn Diệp Thanh Vân càng thấy quen mắt.
“Sao lại giống như đã gặp ở đâu rồi nha?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận