Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 300: Muốn ngươi một nửa lãnh thổ

“Gia súc nhã chính là ngươi!” Diệp Thanh Vân vẻ mặt xem thường nói ra, khiến Tát Khắc Đa tức giận bùng nổ. Nhưng hắn dù sao không phải là người tầm thường của Thiên Lang tộc, giờ phút này, dưới cơn phẫn nộ mà vẫn có thể duy trì lý trí.
“Nghe nói Đường Quốc là nước có lễ nghi, luôn coi tộc chúng ta là man di.” Tát Khắc Đa lạnh lùng nhìn Diệp Thanh Vân, “Không ngờ rằng, trong Đường Quốc lại có hạng người thô bỉ như các hạ, thật khiến ta mở rộng tầm mắt.”
Diệp Thanh Vân nhếch miệng: “Trước đừng nói ngươi là cái thá gì? Dám ở đây nói lung tung? Cho dù ngươi là đồ vật, ta cũng không muốn nghe ngươi nói nhảm.”
Tát Khắc Đa thần sắc không đổi, “Ta không muốn cùng các hạ nhiều lời vô ích, chỉ hy vọng các hạ cho rõ thái độ, rốt cuộc có thả người hay không?” Không hề yếu thế, đối chọi gay gắt.
“Thả người? Ngươi bảo ta thả người?” Diệp Thanh Vân mặt lộ vẻ trêu tức, phảng phất nghe được chuyện gì buồn cười. “Thiên Lang tộc các ngươi xâm lược lãnh thổ Đại Đường, s.át h.ại dân lành Đại Đường, ám toán tướng lĩnh Đại Đường, chuyện này đều là những món nợ m.áu. Ta chỉ mới bắt có bốn người của Thiên Lang tộc, mà các ngươi đã sốt sắng đòi thả người?”
Diệp Thanh Vân ngồi thẳng dậy, toàn thân là vẻ lạnh giá. “Thả người có thể, ngươi hãy khiến con dân Đại Đường chết thảm sống lại đi, ngươi hãy để các tướng sĩ Đại Đường chết trận sống lại!”
Lời nói của Diệp Thanh Vân vang vọng, từng chữ một hùng hồn. Phảng phất như một chiếc búa tạ, hung hăng nện vào tâm thần Tát Khắc Đa.
Mà các tướng lĩnh có mặt đều cảm động rơi nước mắt. Những lời Diệp Thanh Vân nói thật sự quá cảm động. Nhất là những tướng lĩnh này, họ đặc biệt quan tâm đến việc chiến đấu vì đất nước có đáng giá hay không. Hiện giờ những lời này của Diệp Thanh Vân không chỉ là chất vấn Tát Khắc Đa mà còn là tưởng nhớ các tướng sĩ đã chết trận. Điều này sao không khiến các tướng lĩnh xúc động? Trong chốc lát, tất cả tướng lĩnh có mặt đều dùng ánh mắt căm hờn nhìn chằm chằm Tát Khắc Đa, dường như chỉ cần Diệp Thanh Vân ra lệnh một tiếng, mọi người sẽ cùng nhau xông lên, ch.ém Tát Khắc Đa thành trăm mảnh.
Tát Khắc Đa cũng không ngờ, vị quốc sư Đường Quốc này lại có tài ăn nói đến vậy. Vài ba câu đã đẩy hắn vào tình thế bất lợi.
“Không thể để hắn nắm thế chủ động!” Trong lòng Tát Khắc Đa thầm nghĩ.
Ý nghĩ vừa dứt, hắn lập tức lên tiếng: “Trong hai nước giao chiến, tổn thất là chuyện thường, Đường Quốc các ngươi có người hy sinh, Thiên Lang tộc chúng ta lẽ nào lại không? Huống chi quý quốc đã dùng thủ đoạn hèn hạ, gieo rắc ôn dịch vào đại quân Thiên Lang tộc, quả thực đáng giận! Ba mươi vạn đại quân Thiên Lang tộc chúng ta thương vong nặng nề, hơn phân nửa đều chết vì ôn dịch! Với hành vi như vậy, quý quốc lẽ nào không nên cho Thiên Lang tộc ta một lời giải thích?” Tát Khắc Đa oán giận nói.
Hắn vốn cho rằng, khi nhắc đến chuyện ôn dịch, người Đường Quốc này sẽ có chút áy náy, nhưng kết quả lại không hề. Diệp Thanh Vân không những không áy náy mà còn lộ vẻ khinh thường.
“Đối với kẻ địch, Đại Đường ta sử dụng bất cứ thủ đoạn nào cũng đều hợp lý.”
Tát Khắc Đa kinh ngạc: “Sài lang đến, dùng gậy mà đánh. Địch nhân đến, có nắm đấm!” Diệp Thanh Vân nheo mắt nhìn Tát Khắc Đa. “Nói đi nói lại, cũng là do Thiên Lang tộc các ngươi dẫn đầu xâm lược Đại Đường, nên tất cả thủ đoạn của Đại Đường ta đối với Thiên Lang tộc các ngươi, đều chỉ là gieo gió gặt bão mà thôi! Ta còn thấy ôn dịch đó hiệu quả quá kém, sao không diệt hết bọn Thiên Lang tộc các ngươi cho rồi? Ai, thật đáng tiếc!” Vừa nói, Diệp Thanh Vân còn tỏ vẻ tiếc nuối lắc đầu.
Mặt Tát Khắc Đa lập tức tái xanh. Hắn hoàn toàn bị Diệp Thanh Vân chọc tức. Lời Diệp Thanh Vân quá thô bạo nhưng lại có lý, vì suy cho cùng, chính Thiên Lang tộc đã xâm lược Đại Đường. Vì vậy, Đại Đường làm bất cứ điều gì đều chỉ để bảo vệ lãnh thổ của mình.
“Xem ra, các hạ thù hận Thiên Lang tộc ta rất sâu sắc.” Tát Khắc Đa cố gắng kìm nén lửa giận.
“Không phải là sâu sắc, mà là rất sâu.” Diệp Thanh Vân sửa lại.
Mặt Tát Khắc Đa giật giật: “Vậy ta muốn hỏi, các hạ rốt cuộc muốn điều kiện gì mới chịu thả người? Các hạ muốn Thiên Lang tộc chúng ta trả giá như thế nào?” Diệp Thanh Vân đợi câu này đã lâu, nhưng Tát Khắc Đa cứ mãi không chịu nói.
Xem như đã chờ được rồi. “Muốn ta thả người, cũng không phải là không thể.” Diệp Thanh Vân xoa cằm nói. Trong lòng Tát Khắc Đa tức thì dấy lên hy vọng. Chỉ cần có thể thương lượng, hắn sẽ cố gắng hết sức. Điều hắn sợ nhất chính là kẻ cứng đầu này, sẽ rất phiền phức.
“Thế này đi, bốn người luyện Thần Cảnh, đổi một nửa lãnh thổ của Thiên Lang tộc các ngươi.” Diệp Thanh Vân nói.
“Cái gì?” Tát Khắc Đa ngây người. Muốn một nửa lãnh thổ của Thiên Lang tộc? Chuyện này chẳng phải còn hơn cả sư tử ngoạm hay sao. Một nửa lãnh thổ của Thiên Lang tộc là gì chứ? Nên biết lãnh thổ của Thiên Lang tộc bây giờ chỉ là thảo nguyên phía bắc Đông Thổ và một vùng đồi núi rộng lớn mà thôi. Với một chút địa bàn này, Thiên Lang tộc còn trân trọng muốn chết, không dám tùy tiện từ bỏ một tấc đất nào. Giờ Diệp Thanh Vân lại đòi một nửa lãnh thổ, đây chẳng khác nào đòi m.ạng của Thiên Lang tộc!
“Chuyện này tuyệt đối không thể!” Tát Khắc Đa cực kỳ kiên quyết phản đối. Đừng nói là một nửa lãnh thổ, cho dù có nhỏ hơn nữa thì cũng là thứ Thiên Lang tộc không thể thiếu được.
“Ha ha.” Diệp Thanh Vân cười nhạt, “Vậy ngươi nói, Thiên Lang tộc các ngươi định đổi bốn người đó về thế nào? Chẳng lẽ muốn không mất gì mà đưa người về sao? Ngươi cho ta ngốc nghếch như Thiên Lang tộc các ngươi chắc?” Tát Khắc Đa lại bị Diệp Thanh Vân chọc tức, nhưng hắn coi như đã quen với giọng điệu của Diệp Thanh Vân rồi, và biết rằng mình không thể nổi nóng. Tức giận chính là rơi vào bẫy của đối phương. Hắn nhất định phải giữ bình tĩnh thì mới có thể đứng ở thế bất bại.
“Thiên Lang tộc ta nguyện ý đưa ba mươi ngàn con dê bò để đổi bốn người đó.” Tát Khắc Đa nói.
Diệp Thanh Vân nghe xong liền bật cười: “Ba mươi nghìn con dê bò? Ngươi đang đuổi ăn mày hả? Ta nói thật cho ngươi biết, ba vạn con dê bò của các ngươi cho không ta còn không thèm, giữ lại mà dùng đi!” Diệp Thanh Vân vẫy tay ý bảo Tát Khắc Đa có thể đi được rồi.
Tát Khắc Đa nhíu mày: “Vậy một trăm nghìn con! Thêm cả quả liệt Huyền tím độc nhất vô nhị của Thiên Lang tộc, ta sẽ tặng Đại Đường các ngươi mười quả!”
Diệp Thanh Vân ngẩn người, quay đầu nhìn các tướng lĩnh Đại Đường: “Quả liệt Huyền tím là thứ gì vậy?”
Vị tướng lĩnh có chút cạn lời, nghĩ thầm: ‘Quốc sư, người không lẽ ngay cả quả liệt Huyền tím là cái gì cũng không biết sao? Giả ngốc cũng không ai giả như vậy đâu.’ Nhưng Diệp Thanh Vân đã hỏi rồi, ông đành trả lời nghiêm chỉnh: “Bẩm quốc sư, quả liệt Huyền tím là loại thiên tài địa bảo chỉ có ở đồi núi phía bắc, có thể dùng để luyện chế nhiều loại đan dược trân quý.”
Diệp Thanh Vân gật đầu: “Thì ra là thiên tài địa bảo.”
Tát Khắc Đa thấy thế vội nói: “Sao hả? Điều kiện như vậy đã đủ chưa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận