Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 2185 Phật Tổ thân truyền! Vô thượng thần thông!

Chương 2185: Phật Tổ thân truyền! Vô thượng thần thông!
Sức lực làm lớn?
Diệp Thanh Vân chính mình cũng cảm thấy lý do này của hắn thật là vô nghĩa.
Kỳ thật, hắn rất muốn nói, thứ đồ này của ngươi hình như không ổn nha? Sao lại yếu ớt như vậy? Hơi hai lần liền nát?
Không phải là hàng giả chứ?
Mua ở hàng vỉa hè nào phải không?
Nhưng nghĩ lại, nếu nói như vậy, e rằng vị Tịnh Bình Tôn Giả này sẽ nổi giận lôi đình mà xông lại cho hắn hai quyền mất.
Thế nên Diệp Thanh Vân đành kìm lại những lời muốn nói.
Trong lòng cũng cảm thấy hơi áy náy.
Chuyện này phải làm thế nào đây?
Tuy nói là có hảo tâm, nhưng lại làm ra chuyện xấu.
Không hiểu ra sao lại làm hỏng bảo bối của người ta.
Tuy nhiên, trong lòng Diệp Thanh Vân cũng có chút kỳ quái.
Cái bảo bình này sao lại giống như bị động kinh mà tự động chuyển động vậy?
Rõ ràng bản thân hắn không có dùng sức gì, chỉ là vận dụng một chút “Tiên khí” mà thôi, vậy mà lại làm nó vỡ nát?
Nghĩ kỹ lại, sao có chút giống kiểu người giả bị đụng vậy nha?
Chẳng lẽ ta trúng phải Tiên Nhân Khiêu?
"Rất khó có khả năng, tên gia hỏa này chạy tới tận đây để giở trò Tiên Nhân Khiêu với ta? Hơn nữa thủ đoạn còn thấp kém như vậy? Cũng không đến mức đó."
"Hay là do hai bảo bối này của ta quá mạnh? Cái bình nhỏ kia quá mỏng manh, không chịu nổi hai bọn nó mãnh liệt trùng kích?"
"Tịnh Bình Tôn Giả sẽ không bắt ta bồi thường chứ? Ta lấy cái gì để bồi đây?"
"Hay là ta trực tiếp dùng búa đánh ngất hắn, rồi tranh thủ thời gian chạy trốn?"
Tịnh Bình Tôn Giả sớm đã chẳng còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.
Hắn ngơ ngác nhìn những mảnh vỡ bảo bình trên đất, cả người mờ mịt, luống cuống.
Bảo bình này chính là vật hắn có được khi còn nhỏ ngồi tụng kinh rồi nhập mộng, đã bồi bạn Tịnh Bình Tôn Giả nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối chưa từng có nửa phần hư hại.
Hơn nữa còn giúp cho Tịnh Bình Tôn Giả có thể thoát khỏi ảnh hưởng của huyết Quan Âm, giữ vững phật tâm của chính mình.
Có thể nói, nếu không có tôn bảo bình này, thì cũng không có Tịnh Bình Tôn Giả của ngày hôm nay.
Nhưng Tịnh Bình Tôn Giả tuyệt đối không thể ngờ được, cái bảo bình đã bầu bạn với mình nhiều năm như vậy, hôm nay lại tan vỡ như thế.
Lại còn theo một cách không hợp thói thường như vậy.
Tịnh Bình Tôn Giả trong lúc nhất thời không thể nào tiếp nhận nổi.
Đứng yên hồi lâu, Tịnh Bình Tôn Giả mới chầm chậm ngồi xổm xuống, nhặt từng mảnh vỡ của bảo bình lên.
Diệp Thanh Vân thấy vậy, cũng vội vàng tiến lên hỗ trợ.
Trong miệng cũng không ngừng bày tỏ sự áy náy.
Tịnh Bình Tôn Giả không nói gì thêm, dường như cũng không có ý oán trách Diệp Thanh Vân.
Thậm chí còn tràn đầy thiện ý mà khẽ gật đầu với Diệp Thanh Vân.
Điều này khiến Diệp Thanh Vân càng thêm băn khoăn trong lòng.
Mình làm hỏng đồ vật của người ta, thế mà người ta lại không so đo gì với mình.
Việc này lại càng khiến cho Diệp Mỗ Nhân ta giống như kẻ xấu.
Không được!
Diệp Mỗ Nhân ta tuy rằng là cá ướp muối, nhưng tuyệt đối không thể là một con cá ươn.
Nhất định phải thể hiện ra thái độ thành khẩn của mình mới được.
"Việc này là ta không đúng, tuy rằng ta không thể tu bổ lại món bảo vật này, nhưng ta nguyện ý xuất ra thành ý để bồi thường."
Diệp Thanh Vân mang vẻ mặt thành khẩn nhìn Tịnh Bình Tôn Giả.
Lại thấy Tịnh Bình Tôn Giả khẽ lắc đầu, lộ ra nụ cười thoải mái.
"Nhất ẩm nhất trác, nhân quả tuần hoàn, đều có định số." (Mỗi một hành động, mỗi một lựa chọn, đều có nhân quả tuần hoàn, đều có số mệnh an bài)
"Có lẽ kết cục ngày hôm nay, chính là kết cục đã định của bảo vật này."
"Thiện tai thiện tai, mong thí chủ đừng để trong lòng, bần tăng cũng không có ý trách cứ thí chủ."
Tịnh Bình Tôn Giả đem những mảnh vỡ bảo bình cất kỹ, rồi hướng về Diệp Thanh Vân cúi đầu thật sâu.
"Bần tăng sẽ ở Thánh Tâm Tự, trợ giúp thí chủ một chút sức lực."
"Bất luận thế nào, mong thí chủ có thể lấy chúng sinh phật giới làm trọng."
Nói xong, Tịnh Bình Tôn Giả lại lấy ra một viên ngọc giản, giao cho Diệp Thanh Vân.
Sau đó liền xoay người rời đi.
Thân ảnh Tịnh Bình Tôn Giả, nhanh chóng biến mất trong màn đêm mịt mờ.
Tựa như chưa từng xuất hiện.
Nhìn thân ảnh Tịnh Bình Tôn Giả dần khuất xa, Diệp Thanh Vân đứng tại chỗ kinh ngạc sững sờ.
Hồi lâu sau vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Tại bốn cõi Brahma này, Diệp Thanh Vân đã gặp rất nhiều hòa thượng, nhưng một người như Tịnh Bình Tôn Giả thì đây là lần đầu tiên hắn gặp.
Từ trên thân Tịnh Bình Tôn Giả, Diệp Thanh Vân nhìn thấy một vị chân chính đắc đạo cao tăng.
Hơn nữa, Tịnh Bình Tôn Giả cũng là người duy nhất cho đến nay, có thể dựa vào sức mình chống lại pháp lực của huyết Quan Âm.
Điều này cũng có thể làm nổi bật sự bất phàm của Tịnh Bình Tôn Giả.
Chỉ là việc đánh nát bảo vật của Tịnh Bình Tôn Giả, khiến Diệp Thanh Vân trong lòng rất là áy náy, muốn đền bù một chút mà cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Nhìn ngọc giản trong tay, Diệp Thanh Vân thở dài một tiếng, cũng chỉ đành quay người trở về Viên Quang Tự.
Khi Diệp Thanh Vân trở lại Viên Quang Tự, liền lập tức tìm đến Ngũ Đại thiền sư và Thiên Giác hòa thượng.
Sáu người bọn họ ngày thường không có việc gì, cũng chỉ ở trong phật đường tụng kinh tọa thiền.
Căn bản sẽ không đi đến những nơi khác.
Muốn tìm bọn họ vô cùng dễ dàng.
Chỉ cần hướng về phía phật đường hô một tiếng là có thể gọi sáu người bọn họ ra.
Sáu người đều nghi hoặc nhìn Diệp Thanh Vân, bọn hắn không nghĩ tới đêm hôm khuya khoắt thế này mà Diệp Thanh Vân lại xuất hiện?
"Ta vừa rồi gặp Tịnh Bình Tôn Giả."
Diệp Thanh Vân chỉ một câu, liền khiến cho sáu hòa thượng chấn động đến ngây dại.
Sáu đôi mắt kinh hãi cùng nhau nhìn về phía Diệp Thanh Vân.
"Tịnh Bình Tôn Giả vậy mà lại tới?"
"Sao lại đột ngột như thế! Chẳng lẽ Thánh Tâm Tự đột nhiên tập kích?"
"A di đà phật! Chúng ta sẽ không bị trùng trùng vây khốn chứ?"
Ngũ Đại thiền sư cùng Thiên Giác hòa thượng còn tưởng rằng Thánh Tâm Tự đánh tới, từng người sắc mặt đều thay đổi.
"Không phải, không phải, không khoa trương như vậy, chỉ có một mình Tịnh Bình Tôn Giả mà thôi."
Diệp Thanh Vân vội vàng nói.
Nếu không sáu vị hòa thượng này e rằng có thể tự dọa mình sợ c·h·ế·t.
"Tịnh Bình Tôn Giả đưa cho ta vật này, các ngươi xem xem đây là thứ đồ chơi gì?"
Diệp Thanh Vân đem ngọc giản Tịnh Bình Tôn Giả đưa cho bọn hắn, bảo sáu người xem xét.
Dù sao cũng là đồ vật của phật môn, Diệp Thanh Vân cảm thấy vẫn là để bọn hắn xem trước một chút thì hơn.
Hơn nữa... Tuy nói ý nghĩ có chút thất đức, nhưng ngọc giản này lỡ có vấn đề gì không thích hợp, chính mình cũng có thể trốn qua một kiếp.
So sánh ra, Ngũ Đại thiền sư, Thiên Giác hòa thượng quả là quá mức đơn thuần.
Chẳng hề đề phòng mà xem xét ngọc giản.
Ban đầu, trên mặt mấy người đều mang theo vẻ nghi hoặc, mờ mịt.
Nhưng ngay sau đó.
Thần sắc của Ngũ Đại thiền sư đều xuất hiện biến hóa.
Hơn nữa biến hóa càng lúc càng lớn, hô hấp cũng càng ngày càng gấp rút.
"Cái này... cái này... đây chẳng lẽ là..."
"Không thể nào! Sao có thể như vậy được!"
"Tịnh Bình Tôn Giả làm sao lại đem nó giao ra?"
Ngũ Đại thiền sư liên tiếp mở miệng, trong giọng nói đều mang theo vẻ kinh hãi.
Ngược lại, Thiên Giác hòa thượng ở bên cạnh vẫn như lọt vào trong sương mù, hoàn toàn theo không kịp tiết tấu của Ngũ Đại thiền sư.
"Rốt cuộc là thứ đồ chơi gì vậy?"
Diệp Thanh Vân cũng rất hiếu kỳ, vội vàng hỏi.
"Đây là vô thượng thần thông của Thánh Tâm Tự a!"
"Nghe nói là do Phật Tổ thân truyền, chính là phật môn kinh văn cao cấp nhất của bốn cõi Brahma!"
"Toàn bộ Thánh Tâm Tự, có lẽ chỉ có Tuyết Ẩn thần tăng và Tịnh Bình Tôn Giả hai người nắm giữ!"
"Tuyệt đối là nó! Tuyệt đối là nó!"
Ngũ Đại thiền sư mừng rỡ như điên, kích động đến rơi nước mắt.
Giống hệt như lúc trước khi được chiêm ngưỡng trọn vẹn Đại Nhật Như Lai chân kinh vậy.
"Thứ đồ chơi gì mà lại kích động như vậy?"
Diệp Thanh Vân vẻ mặt hoang mang, cũng cầm ngọc giản lên xem xét.
Vừa nhìn xuống, Diệp Thanh Vân cũng ngây ngẩn cả người.
"Đây không phải Lăng Già kinh sao?"
"Sao lại thiếu nhiều như vậy? Lăng Già kinh tàn khuyết không đầy đủ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận