Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1085: Vẫn rất có lễ phép

Chương 1085: Vẫn rất có lễ phép. Côn Luân Tử có chút nghi hoặc nhìn Diệp Thanh Vân. Mà Diệp Thanh Vân cũng ngạc nhiên, không chắc chắn nhìn chằm chằm Côn Luân Tử. Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ. Diệp Thanh Vân nghĩ thầm người này là ai vậy? Đột nhiên từ trên núi mặt ló ra, chẳng lẽ là trộm quê nhà của ta? Bây giờ còn muốn ta, nguyên chủ nhân đuổi đi sao? Ta, Diệp Thanh Vân, cũng quá thảm rồi. Đi ra ngoài một chuyến, nhà thật đúng là bị trộm. Ngược lại, kiếm thiên Minh đứng sau lưng Diệp Thanh Vân, đã nhận ra Côn Luân Tử. Trong chớp mắt hoảng sợ thất sắc: “Côn Luân Tử! Lại là ngươi?” Côn Luân Tử cũng chú ý tới kiếm thiên Minh, thần sắc không hề biến đổi: “Kiếm thiên Minh, thì ra ngươi cũng ở đây.” Sắc mặt kiếm thiên Minh vô cùng ngưng trọng, trong lòng càng kinh hãi. Hắn không ngờ lại gặp Côn Luân Tử ở đây. Đều là người cùng thời, kiếm thiên Minh và Côn Luân Tử coi như là người tu luyện trẻ tuổi cùng lứa. Kiếm thiên Minh tự nhiên nhận biết Côn Luân Tử, tuy không quá quen thuộc. Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc kiếm thiên Minh biết rõ uy danh Côn Luân Tử. Dù sao năm đó Côn Luân Tử xuất thế, Đạo gia ra sức tuyên truyền về Côn Luân Tử, rằng là cổ thánh nhân chuyển thế trùng tu. Rằng là tiên thiên đạo thể, là đệ nhất nhân của thế hệ trẻ Đạo gia. Những điều này đủ làm chấn động nhân thế, tất cả đều tập trung vào một người là Côn Luân Tử. Khiến hào quang của Côn Luân Tử vô cùng chói mắt. Trong Trung Nguyên, các phái đều có một loại thuyết pháp. Côn Luân Tử không chỉ là đệ nhất nhân của thế hệ trẻ Đạo gia mà còn là đệ nhất nhân của toàn bộ thế hệ trẻ. Cho dù kiếm thiên Minh là thiên tài kiếm đạo của Pháp gia, cũng là hậu bối được Pháp gia dốc sức bồi dưỡng. Nhưng đứng trước Côn Luân Tử cũng chỉ lu mờ nhạt nhòa. Diệp Thanh Vân quay đầu nhìn về phía kiếm thiên Minh: “Thì ra hai ngươi quen nhau à?” Kiếm thiên Minh thần sắc trầm trọng gật đầu, đang định giới thiệu thì nghe thấy tiếng ngâm thơ vang lên, phát ra từ miệng Côn Luân Tử: “Ngộ lúc đến thấy Giang Hải cổ.” “Thương nhai đi khắp yết Huyền Môn.” “Hướng đạo thỉnh thoảng đề chuyện nhân gian.” “Một sáo một kiếm một Côn Luân.” Tiếng thơ trong trẻo vang vọng giữa trời đất. Câu thơ này tựa như Côn Luân Tử đang nói về lai lịch của bản thân, lại khiến Diệp Thanh Vân cạn lời. Diệp Thanh Vân: “???” Khá lắm! Hiện tại người trẻ tuổi đều thích chơi lúng túng thế sao? Còn đọc thơ! Ta có phải cũng nên làm bài thơ không? Nếu không lại lộ ra ta, Diệp Thanh Vân, rất thiếu khí chất. Diệp Thanh Vân nghĩ một lát. Thôi được. Ta cũng làm bài thơ. Hắn lập tức hắng giọng một cái: “Bán thần bán thánh cũng bán tiên.” “Toàn bộ nho toàn bộ câu là toàn bộ hiền.” “Trong đầu lối chữ khải giấu vạn cuốn.” “Chưởng vận văn võ nửa bầu trời!” Diệp Thanh Vân cũng ngâm thơ. Cả người bất giác ngẩng đầu ưỡn ngực lên. Phảng phất như thơ vừa đọc xong, cả người khí thế cũng lên theo. Nói trắng ra là khí thế đã tăng lên. Côn Luân Tử trực tiếp ngây người, có chút kinh ngạc nhìn Diệp Thanh Vân. Không phải vì Diệp Thanh Vân đọc thơ mà vì đạo vận toàn thân Diệp Thanh Vân lúc này đang vận chuyển, khiến Côn Luân Tử kinh hãi. Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người đạo vận toàn thân còn giỏi hơn mình. Không khỏi coi trọng Diệp Thanh Vân hơn. “Sư phụ sao tự dưng đọc thơ vậy?” Quách Tiểu Vân lẩm bẩm với Tuệ Không bên cạnh. “Không biết, nhưng mà bài thơ của thánh tử nghe khí thế ngút trời, quả nhiên là rất đúng với sự sâu không lường được của thánh tử.” Hai tay Tuệ Không chắp lại, mặt lộ vẻ tiều tụy nói. “Sao ta lại thấy có chút lúng túng vậy.” Quách Tiểu Vân gãi đầu. Không hiểu vì sao hắn cảm thấy việc vừa gặp mặt đã đọc thơ cho nhau... có chút lúng túng. Sao không thể nói chuyện bình thường chút à? Nhưng sư phụ đã đọc như thế, hắn chỉ có thể thầm lẩm bẩm đôi câu. “Các hạ, lẽ nào là chủ nhân Phù Vân Sơn?” Côn Luân Tử cuối cùng hỏi đến chuyện này. Diệp Thanh Vân hai tay chắp sau lưng, thần sắc hờ hững, ánh mắt xa xăm, y như một cao nhân thoát tục. “Không sai, ta chính là chủ nhân núi này, Diệp Thanh Vân.” Côn Luân Tử không dám thờ ơ, chắp tay hành lễ với Diệp Thanh Vân: “Bần đạo Côn Luân Tử, xuất thân từ Đạo gia Trung Nguyên.” Nghe ra đối phương là người ở Trung Nguyên, lòng Diệp Thanh Vân không khỏi có chút khẩn trương, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra không để ý chút nào. “Ngươi đang làm gì ở núi của ta?” Diệp Thanh Vân hỏi lại. Côn Luân Tử lộ ra một tia áy náy: “Các hạ chớ trách, bần đạo vốn định đến bái kiến các hạ, cùng các hạ đàm đạo. Chỉ là vừa hay gặp các hạ đi xa, không ở trong núi, bần đạo đành phải ở lại trong núi đợi các hạ về.” Lúc nói chuyện, Côn Luân Tử còn chắp tay hành lễ với Diệp Thanh Vân. Diệp Thanh Vân thấy vậy, trong lòng không khỏi thở ra một hơi. Còn tốt! Rất có lễ phép, chắc hẳn cũng là một người hiền lành. Như vậy cũng yên tâm. “Ta xuống trước, lát nữa sẽ ra cùng ngươi luận đạo.” “Tốt, bần đạo sẽ chờ ở ngoài núi.” Côn Luân Tử quả thực thành thành thật thật ở lại ngoài Phù Vân Sơn. Phi thuyền đáp xuống khu đất trống trong núi. Mọi người xuống phi thuyền. “Diệp công tử!” Kiếm Thiên Minh thần sắc ngưng trọng. “Sao vậy?” Diệp Thanh Vân có chút nghi hoặc nhìn hắn. “Côn Luân Tử này, không phải là người tầm thường đâu.” Kiếm Thiên Minh hạ giọng, còn có chút kiêng kỵ liếc nhìn bầu trời ngoài núi. Dường như rất sợ Côn Luân Tử nghe thấy mình đang bàn luận về hắn. “Hắn lợi hại lắm à? Ta thấy hắn rất lễ phép, người cũng không tệ mà.” Diệp Thanh Vân cười nhạt. Kiếm Thiên Minh: “......” Rất có lễ phép? Người cũng không tệ lắm? Chỉ có ngài lão nhân gia mới dám đánh giá Côn Luân Tử như vậy. “Côn Luân Tử là đệ nhất nhân của thế hệ trẻ đạo môn!” Kiếm Thiên Minh bắt đầu nói về chuyện của Côn Luân Tử. “Hơn nữa hắn còn là cổ thánh nhân chuyển thế trùng tu, sinh ra đã mang tiên thiên đạo thể!” “Hắn hai mươi năm không tu luyện, chỉ ngộ đạo mà đã là nửa bước Thánh Cảnh rồi!” “Nếu hắn ngộ đạo viên mãn, sẽ từng bước thành thánh đấy!” Kiếm Thiên Minh nói xong, liền nhìn về phía Diệp Thanh Vân. Thấy Diệp Thanh Vân như không có phản ứng gì. Dường như cũng chưa nghe rõ bản thân đang nói cái gì. Diệp Thanh Vân xác thực không nghe rõ lắm. “Ừm, nghe thì có vẻ lợi hại thật.” Diệp Thanh Vân gật đầu, chỉ có phản ứng vậy mà thôi. Nhưng những người khác nghe được lời Kiếm Thiên Minh nói đều biến sắc. “Thượng cổ thánh nhân chuyển thế?” Tuệ Không vô cùng kinh ngạc. “Không sai, chuyện này là sự thật!” Kiếm Thiên Minh liên tục gật đầu. “Nghe nói lúc Côn Luân Tử sinh ra, đại đạo hào quang bao phủ, bia thánh của Đạo gia thì hào quang rực rỡ!” “Các cường giả Đạo gia dùng rất nhiều bảo vật thôi diễn đều ra kết quả hắn chính là thánh nhân chuyển thế.” Mọi người đều kinh hãi. Thánh nhân thượng cổ chuyển thế! Chuyện này đúng là quá kinh khủng. Thế nào là thánh nhân? Gần như có thể nói là tồn tại mạnh nhất giữa trời đất này. Tu sĩ nhân tộc ở mảnh đất này có thể đạt đến cực hạn là Thánh nhân! Mỗi một thánh nhân đều có khả năng thay trời đổi đất. Mà Côn Luân Tử này lại là thánh nhân chuyển thế trùng tu, đây rõ ràng chính là muốn vượt qua xiềng xích, đột phá cực hạn thánh nhân, bước lên tầng trời cao hơn. Quách Tiểu Vân, Tuệ Không vội nhìn về phía Diệp Thanh Vân. Bọn họ thực ra vẫn luôn có một phỏng đoán. Đó là liệu Diệp Thanh Vân có phải cũng là thánh nhân chuyển thế trùng tu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận