Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 399: Tư Mã gia trả thù

Chương 399: Tư Mã gia trả thù
Không phải Vạn Thủy Ma Quân không muốn biết những nội dung phía sau, mà là hắn lo lắng nếu mình biết quá nhiều, sẽ bị phản phệ.
Diệp Thanh Vân có thể không sợ trời đất phản phệ, thậm chí một câu nói có thể khiến trời đất thần phục.
Nhưng hắn, Vạn Thủy Ma Quân, không làm được như vậy. Nếu biết quá nhiều, trời đất phản phệ ập đến, Vạn Thủy Ma Quân cũng không chịu nổi.
Cho nên hắn không dám để Diệp Thanh Vân nói tiếp nữa. Hơn nữa, chỉ cần biết được một phần nội dung, đối với Vạn Thủy Ma Quân đã là một thu hoạch rất lớn.
Ít nhất, Vạn Thủy Ma Quân đã chạm vào bí ẩn viễn cổ.
“Thật không cần tiếp tục nói sao?” Diệp Thanh Vân có chút kỳ lạ. Bản thân mới nói được một nửa, Vạn Thủy Ma Quân đã muốn bỏ dở rồi.
“Đủ rồi đủ rồi, đa tạ Diệp công tử đã giải đáp thắc mắc cho tại hạ, ân tình này, sau này nhất định sẽ báo đáp!” Vạn Thủy Ma Quân từ đáy lòng nói.
Sau này báo đáp? Vừa nghe vậy, mặt Diệp Thanh Vân liền trở nên cổ quái. Tên này… Không có sở thích đặc biệt gì chứ? Hắn nói sau này, chắc không phải ý sau này ta đang nghĩ đến chứ?
Vạn Thủy Ma Quân thu hết mấy tờ giấy vào trong túi, lại lần nữa hướng Diệp Thanh Vân cúi người.
“Diệp công tử, tại hạ xin cáo từ.” Diệp Thanh Vân nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Cũng may, cũng may. Tên này chắc không phải biến thái.
“Được, sau này thường xuyên đến chơi.” Diệp Thanh Vân nhiệt tình nói.
Chúng tăng cùng hai chị em Liễu gia đều hết chỗ nói rồi. Đây đúng là Diệp Thanh Vân, có thể nói chuyện với một đời Ma Quân như thể chào hỏi hàng xóm láng giềng vậy. Nhưng dù là Vạn Thủy Ma Quân hay những người khác đều không thấy lời Diệp Thanh Vân có chút không ổn. Dường như Diệp Thanh Vân phải như thế mới là bình thường.
“Lần sau, tại hạ nhất định sẽ mang theo lễ vật hậu hĩnh đến bái phỏng Diệp công tử.” Vạn Thủy Ma Quân nói xong, lập tức xoay người xuống núi.
Diệp Thanh Vân dõi mắt nhìn theo Vạn Thủy Ma Quân rời đi, không nhịn được thở dài một hơi: "Cuối cùng cũng đi rồi." Dù Vạn Thủy Ma Quân tỏ ra rất khiêm tốn, nhưng trong lòng Diệp Thanh Vân luôn cảm thấy bất an. Rất sợ đại ma đầu này đột nhiên tàn sát khắp nơi.
Mà những nội dung Vạn Thủy Ma Quân bỏ lại trên mấy tờ giấy, Diệp Thanh Vân kỳ thật đều hiểu cả. Những tờ giấy này vẫn vẽ một số tình tiết trong thần thoại, lần lượt là... Đại Vũ trị thủy! Cộng Công húc núi! Nữ Oa vá trời! Và... Bàn Cổ khai thiên!
Chỉ tiếc, Vạn Thủy Ma Quân không tiếp tục hỏi Diệp Thanh Vân, nếu không Diệp Thanh Vân thật sự rất hứng thú nói chuyện này với hắn.
Sau khi Vạn Thủy Ma Quân đi, Tuệ Không và mọi người tiếp tục sửa nhà vệ sinh. Còn Diệp Thanh Vân thì đi ngủ trưa. Ngủ một mạch đến tận hoàng hôn mới mơ màng tỉnh dậy.
Tỉnh dậy, Diệp Thanh Vân đi ra ngoài sân, chỉ thấy Tuệ Không và mọi người đã rời đi. Một cái nhà vệ sinh mới tinh sừng sững ngay vị trí cũ. So với cái nhà vệ sinh cũ thì to hơn một chút, hơn nữa nhìn cũng chắc chắn hơn nhiều.
Diệp Thanh Vân đi vào xem xét. Được lắm. Đến cả hầm cầu cũng bị Tuệ Không dọn sạch sẽ rồi. Chắc là mang xuống núi đổ vào ruộng rau của chùa miếu rồi.
Tuệ Không cũng trồng một số thứ trong chùa, dường như là làm theo Diệp Thanh Vân. Trước đó Tuệ Không còn cố ý lên núi xin chút hạt giống. Nhưng không biết vì sao, ruộng rau do Tuệ Không quản lý lại không tốt bằng trong sân của Diệp Thanh Vân. Dù là cùng một loại cây, dưới núi cũng còi cọc xơ xác. Nơi này của Diệp Thanh Vân thì lại xanh tươi mơn mởn. Sau một hồi suy đoán, Tuệ Không cảm thấy vấn đề nằm ở phân bón. Diệp Thanh Vân thường xuyên tiện tay đại tiểu tiện, Tuệ Không cũng nhìn thấy. Vì vậy, Tuệ Không nghĩ rằng, đồ trong vườn của Diệp Thanh Vân lớn tốt như vậy, nhất định là nhờ có phân bón tự nhiên do Diệp Thanh Vân thải ra. Kết quả là. Nhân cơ hội sửa nhà vệ sinh, Tuệ Không cùng chúng tăng trực tiếp mang hết hầm cầu đi. Đến một giọt cũng không chừa lại.
Khiêng thùng phân xuống núi, Tuệ Không vui vẻ ra mặt, như thể chiếm được món hời lớn vậy.
Diệp Thanh Vân cũng cảm thấy nhà vệ sinh mới này rất được. Cố ý vào trong tè một bãi. Kết quả còn tè lệch. Tự trách mình một trận. Diệp Thanh Vân xấu hổ đi ra, rất sợ bị hai chị em Liễu gia nhìn ra điều gì.
Mọi thứ dường như trở lại bình thường. Đến bữa tối, Diệp Thanh Vân ngồi tựa vào ghế trúc, ngước nhìn trời sao. Trong lòng thì có chút nhớ Quách Tiểu Vân. Bởi vì trước khi đi Thẩm Thiên Hoa đã nói ở Bắc Xuyên xảy ra chuyện lớn, cho nên trong lòng Diệp Thanh Vân cũng có chút lo lắng. Nhưng hiện giờ vẫn chưa có tin tức gì, có lẽ vẫn chưa xảy ra chuyện gì...
Trong nháy mắt. Mười ngày trôi qua.
Tư Mã Trọng không đến Huyền Kiếm Tông trả tiền, dường như đã quên chuyện này. Từ Trường Phong cũng không để ý, vàng bạc với Huyền Kiếm Tông căn bản không thiếu.
Nhưng Diệp Thanh Vân lại không quên chuyện này. Hắn cố ý để Liễu Thường Nguyệt ghi sổ, mỗi ngày qua đi lại cộng thêm một thỏi vàng. Diệp Thanh Vân muốn xem thử, nhà Tư Mã có thật sự vô liêm sỉ như vậy không. Nếu một mực không trả, vậy Diệp Thanh Vân sẽ không lựa chọn ôn hòa nữa.
Kết quả, thêm ba ngày nữa trôi qua, Tư Mã gia không những không trả tiền mà ngược lại còn có người đến Phù Vân Sơn.
Lần này đến khá đông người. Không chỉ có Tư Mã Trọng, mà còn có cả những người khác trong Tư Mã gia. Tổng cộng có năm vị Luyện Thần Cảnh! Còn có hơn mười vị Thông Thiên Cảnh. Tình hình này, đủ để đi ngang ở đất Nam Hoang.
Những người Tư Mã gia ai nấy đều tức giận đùng đùng, rõ ràng là có ý muốn đến tính sổ với Diệp Thanh Vân.
Bọn họ đúng là đến tính sổ thật. Bởi vì Tang Hồn Phiên vẫn còn ở Phù Vân Sơn! Nhà Tư Mã đã cuống cuồng cả lên. Tư Mã Anh bị Đông Phương Túc bắt đi, kế hoạch của nhà Tư Mã tùy thời có thể bại lộ. Mà nhà Tư Mã lại không đủ sức ngăn cản, chỉ có thể tranh thủ thời gian, trước tiên đoạt lại Tang Hồn Phiên.
Chỉ cần bốn cây Tang Hồn Phiên đều nằm trong tay, thì dù kế hoạch có bại lộ, Tư Mã gia vẫn có tư bản đối kháng với bảy nước Nam Hoang. Nhưng bây giờ lại thiếu đúng một cây cuối cùng, mãi không thể trở về tay Tư Mã gia. Kết quả là, nhà Tư Mã mới mang theo nhiều người đến vậy. Còn mang theo vài kiện bảo vật lợi hại, quyết cướp lại Tang Hồn Phiên.
Trước đó họ đã điều tra rồi. Hôm nay trên Phù Vân Sơn, trừ Diệp Thanh Vân và hai cô gái tu vi thấp kém ra, không còn ai khác. Chính là cơ hội tốt để nhà Tư Mã đoạt lại Tang Hồn Phiên. Tư Mã Trọng để rửa mối nhục trước đó, tự nhiên cũng tham gia. Hắn muốn đích thân dẫm Diệp Thanh Vân dưới chân, giày xéo hai cái thật mạnh. Để chứng minh Diệp Thanh Vân không phải cao nhân gì cả.
Diệp Thanh Vân đang định ra sườn núi xem chuồng cừu của mình. Bỗng nhiên trên trời rơi xuống rất nhiều người. Diệp Thanh Vân giật mình, vội vàng lùi về sau. Nhìn kỹ, trong số những người này hắn chỉ biết một mình Tư Mã Trọng. Nhưng không cần nghĩ cũng biết, người đi cùng Tư Mã Trọng tất nhiên là người của nhà Tư Mã. Mà nhìn bộ dạng này, đối phương chắc chắn là không có ý tốt rồi. Diệp Thanh Vân trong lòng tức thì "lộp bộp" một tiếng.
“Không hay rồi! Không phải đến báo thù ta đó chứ?” Diệp Thanh Vân hoảng hốt.
Còn hai chị em Liễu gia thì lại rất bình tĩnh, không hề coi người Tư Mã gia ra gì. Dù sao có Diệp Thanh Vân ở đây, dù là người của Tư Mã gia cũng khó làm càn.
Hai chị em Liễu gia không hề biết rằng, Diệp Thanh Vân mà các nàng coi như thần linh lúc này chỉ có một ý nghĩ. Xin tha thứ! Tuy rất mất mặt, nhưng hiện tại bên cạnh không có ai giúp được, xin tha thứ để bảo toàn tính mạng mới là lựa chọn đúng đắn nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận