Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 970: Kiếm Thiên Minh lựa chọn

Chương 970: Kiếm Thiên Minh lựa chọn
Lạch cạch! Pháp gia danh kiếm một trong, Tử Hình Kiếm, bị Kiếm Thiên Minh vứt bỏ xuống đất.
Phù phù!!!
Như ma xui quỷ khiến, Kiếm Thiên Minh vậy mà thật sự quỳ xuống trước mặt Diệp Thanh Vân.
Vứt kiếm! Quỳ xuống!
Đây là hai chuyện mà một kiếm giả không thể làm nhất.
Giờ phút này, Kiếm Thiên Minh đều làm.
Hắn hoàn toàn vứt bỏ tôn nghiêm của một pháp gia thiên kiêu.
Vậy triệt để buông bỏ kiêu ngạo của một thiên tài kiếm đạo!
Từ Thiếu Dương ba người hoàn toàn kinh ngạc.
Hoàn toàn không dám tin vào mắt mình.
Kiếm Thiên Minh vậy mà lại ném kiếm quỳ xuống rồi!
Cần biết, trong bốn người bọn họ, người kiêu ngạo nhất kỳ thực là Kiếm Thiên Minh.
Thân là truyền nhân pháp gia, lại là kỳ tài kiếm đạo, còn chiếm được Tử Hình Kiếm chấp thuận.
Các loại hào quang bao phủ! Kiếm Thiên Minh có thể nói là kiêu ngạo vô tỉ!
Chỉ là thân là kiếm giả, hắn không quá trương dương, cho nên trong bốn người có vẻ tương đối kín đáo.
Nhưng Từ Thiếu Dương ba người đều hiểu rõ.
Hào quang của ba người bọn họ, chỉ có Lâm Tiên Tiên với thể chất tiên thiên ngọc thể, mới có thể so sánh với Kiếm Thiên Minh.
Từ Thiếu Dương và Sở Nhân thì kém nửa bậc.
Nhưng Kiếm Thiên Minh giờ phút này lại đối với Diệp Thanh Vân vứt kiếm quỳ xuống, hoàn toàn buông bỏ tất cả tôn nghiêm của mình.
Đây là một cảnh mà ba người không thể nào tưởng tượng được.
Khiến bọn họ cảm thấy vô cùng không chân thật.
Có điều thực tế chính là bất thường như vậy.
Diệp Thanh Vân thấy Kiếm Thiên Minh ném kiếm quỳ xuống, trong lòng cũng hô to đã nghiền.
Nhờ Lừa Dối Thần Công của mình, thêm con thần thú Bá Thiên Hổ bảo vệ bên cạnh.
Mới tạo ra được cảnh tượng này.
Tràng cảnh hoàn toàn bị mình trấn áp rồi.
“Cầu...... Diệp cao nhân chỉ điểm!”
Giọng Kiếm Thiên Minh nghẹn đắng, mở miệng cầu xin Diệp Thanh Vân.
Hắn chưa từng cầu xin ai.
Nhưng giờ khắc này, hắn như một kiếm giả tầm thường vừa bước chân vào nghề, mong có thể nhận được một chút chỉ giáo từ Diệp Thanh Vân.
“Kiếm giả, thà gãy không cong.”
“Nhưng ngươi lại ném kiếm quỳ xuống, ngươi cảm thấy ngươi xứng làm kiếm giả à?”
Diệp Thanh Vân lại nói như thế.
Điều này khiến Kiếm Thiên Minh ngẩn người.
Gì thế? Chẳng phải ngươi bảo ta ném kiếm quỳ xuống sao?
Sao giờ ngươi lại nói ta không xứng làm kiếm giả rồi?
Sao lời nào cũng do ngươi nói?
Mọi người cũng nghi hoặc nhìn Diệp Thanh Vân.
Hoàn toàn không hiểu Diệp Thanh Vân đang nói cái gì.
Cảm thấy có chút mâu thuẫn.
Diệp Thanh Vân đột nhiên nở nụ cười.
Ánh mắt hài lòng nhìn Kiếm Thiên Minh.
“Kiếm giả, tuy thà gãy không cong, nhưng theo ta thấy, kiếm giả chân chính, cũng có dũng khí đối mặt với thất bại!”
“Kiếm Thiên Minh, ngươi có dũng khí đối mặt với thất bại, ta rất thưởng thức ngươi.”
Kiếm Thiên Minh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Diệp Thanh Vân.
Khoảnh khắc này.
Hình tượng Diệp Thanh Vân trong mắt Kiếm Thiên Minh trở nên càng cao lớn.
Phảng phất Diệp Thanh Vân mới là đạo sư nhân sinh của mình!
Mới là đại tông sư kiếm đạo tuyệt thế mà bản thân thực sự cần đi theo!
Trong giây lát, Kiếm Thiên Minh nhớ lại con đường luyện kiếm ba mươi năm qua của mình.
Thứ nhận được toàn là sự khẳng định và tán dương!
Không ai cho rằng mình tầm thường.
Cũng không ai hạ thấp bản thân.
Phảng phất mình sinh ra đã định trở thành cường giả hàng đầu kiếm đạo.
Cho đến giờ phút này.
Kiếm Thiên Minh mới chính thức ý thức được, hóa ra mình đã lạc lối trong những lời tán dương này rồi.
Tuy đã rèn luyện được một kiếm tâm kiên định không ngại khó khăn.
Nhưng cũng đi vào một cực đoan.
Đến giờ phút này.
Dưới sự chỉ dẫn của bậc thầy khoe khoang Diệp Thanh Vân, mới thấu đáo nhận thức được khuyết điểm trong quá khứ của mình.
Kiếm giả không phải là không thể chấp nhận thất bại.
Mà là có dám nhìn thẳng vào thất bại đó hay không.
Nếu như thất bại cũng không thể chấp nhận được, gặp trở ngại liền tự sa sút, vậy thì tính là thiên tài cái gì?
Chẳng qua chỉ là một tên phế vật kiêu ngạo quá mức mà thôi.
“Đa tạ cao nhân chỉ điểm!”
Kiếm Thiên Minh lại lần nữa dập đầu với Diệp Thanh Vân.
“Tại hạ... Hiểu!”
Tốt! Lại ngộ ra một cái nữa!
Trong lòng Diệp Thanh Vân nhịn cười.
Nhưng vẻ ngoài, vẫn là một dáng vẻ cao nhân, thần sắc hờ hững ung dung.
Ánh mắt phảng phất nhìn thấu mọi thứ trên thế gian.
“Ta, Kiếm Thiên Minh, luyện kiếm ba mươi năm, hôm nay mới biết thế nào là kiếm đạo chân chính.”
Lại nghe Kiếm Thiên Minh tiếp tục lên tiếng.
Trong giọng nói, mang theo một tia xúc động.
“Gặp được Diệp cao nhân, chính là cơ duyên lớn nhất của Kiếm Thiên Minh ta kiếp này!”
“Mong Diệp cao nhân có thể cho phép, cho ta đi theo bên cạnh Diệp cao nhân, lắng nghe dạy bảo!”
“Dù làm trâu làm ngựa cho Diệp cao nhân, xông pha khói lửa cũng không chối từ!”
Ánh mắt Kiếm Thiên Minh vô cùng kiên định.
Nói xong chữ cuối cùng, liền trực tiếp phủ phục trước mặt Diệp Thanh Vân.
Dường như chỉ cần Diệp Thanh Vân không đồng ý, hắn sẽ không chịu đứng lên.
Từ Thiếu Dương ba người hoàn toàn choáng váng.
Trong lòng chỉ có chung một suy nghĩ!
Quả thực không thể tin được!
“Thánh tử không hổ là thánh tử, dăm ba câu đã khiến vị thiên kiêu pháp gia Trung Nguyên này thật lòng khâm phục!”
Tuệ Không tươi cười, dường như tất cả điều này đều nằm trong dự liệu của hắn.
Hắn không khỏi nhớ lại tình huống khi mình quen biết Diệp Thanh Vân.
Cũng giống như Kiếm Thiên Minh này vậy.
Đều là dưới sự “chỉ bảo” của Diệp Thanh Vân, mới nhận thức được chân ngã của mình.
Từ đó đi theo Diệp Thanh Vân.
Không ngừng nhận được sự chỉ bảo của Diệp Thanh Vân, mới có Tuệ Không ngày hôm nay.
Tất cả những điều này, nhớ lại tựa như vừa xảy ra ngày hôm qua.
Diệp Thanh Vân thấy Kiếm Thiên Minh, nghĩ thầm mình lại lừa bịp thêm một kẻ nữa rồi.
Bất quá điều này cũng là chuyện tốt.
Đem tên này lừa bịp rồi, vậy ba tên còn lại, phỏng chừng cũng không dám gây khó dễ với mình nữa rồi.
“Ta có thể cho ngươi đi theo bên cạnh.”
Diệp Thanh Vân thản nhiên nói.
Kiếm Thiên Minh mừng rỡ.
“Đa tạ cao nhân!”
Diệp Thanh Vân lắc đầu.
“Nhưng có vài lời, ta muốn nói rõ với ngươi trước.”
“Cao nhân cứ nói!”
“Nếu đi theo ta, sẽ không được cầm kiếm nữa.”
“Hả?”
Kiếm Thiên Minh ngơ ngác.
Không được cầm kiếm nữa?
Vậy mình còn tính là kiếm giả gì nữa?
Nhưng Diệp Thanh Vân vẫn chưa nói xong.
“Tuy nhiên không được cầm kiếm, nhưng nếu ngươi có đủ nghị lực, có thể hoàn thành những chuyện ta giao, không quá mười năm, ngươi sẽ trở thành kiếm giả vượt xa tưởng tượng của bản thân!”
“Mười năm, ngươi dám thử không?”
Nói đến đây, Diệp Thanh Vân lại lần nữa nhìn chăm chú vào Kiếm Thiên Minh.
Kiếm Thiên Minh nhìn về phía Tử Hình Kiếm không xa.
Cắn răng.
“Ta nguyện ý!”
Diệp Thanh Vân gật đầu.
“Tuệ Không, đi thu hồi Tử Hình Kiếm kia đi.”
“Dạ!”
Tuệ Không đi đến trước kiếm, thu nó vào trong túi.
Mà trong lòng Kiếm Thiên Minh tuy không cam tâm, nhưng cũng không quá day dứt.
Nếu đã quyết định đi theo bên cạnh Diệp Thanh Vân, tu hành kiếm đạo chân chính, tự nhiên phải nghe theo sự an bài của Diệp Thanh Vân.
Dù có bảo hắn hủy diệt Tử Hình Kiếm, hắn không chừng cũng sẽ ra tay.
“Kiếm Thiên Minh, ngươi đây là muốn phản bội pháp gia, là phản đồ sao?”
Sở Nhân lớn tiếng hỏi.
Kiếm Thiên Minh quay đầu, nhìn về phía đồng bọn của mình.
“Không có phản bội hay không.”
“Ta chỉ đang theo đuổi kiếm đạo chân chính mà thôi.”
Nói xong câu này, liền đại diện cho việc hắn và Từ Thiếu Dương ba người thực sự đường ai nấy đi rồi.
Sắc mặt Từ Thiếu Dương ba người đều vô cùng khó coi.
Bọn họ vạn lần không ngờ đến, Kiếm Thiên Minh vậy mà sẽ đưa ra lựa chọn như vậy.
Điều này mà truyền tin tức về tông môn, đừng nói là thế lực khác, chỉ riêng người pháp gia, e rằng cũng giận đến tại chỗ thăng thiên.
Lâm Tiên Tiên cùng Sở Nhân đều không nhịn được nhìn về phía Từ Thiếu Dương.
Giờ khắc này.
Chỉ có Từ Thiếu Dương là chưa ra tay.
Ánh mắt Từ Thiếu Dương khẽ liếc, trong lòng thầm mắng không thôi.
Mấy người mẹ nó nhìn ta làm gì?
Chẳng lẽ trông chờ ta lên đánh bại tên Diệp Thanh Vân này sao?
Thực lực của mấy người không lẽ có gì hiểu lầm về ta à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận