Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1852 Dương Mộ Thiền tuyệt vọng

Chương 1852 Dương Mộ Thiền tuyệt vọng
Diệp Thanh Vân vốn dĩ không phải là một người chính trực gì cho cam.
Hắn lại càng không phải đến để chấp pháp theo lẽ công bằng.
Những chỗ không có lợi lộc gì thì tất nhiên là muốn thu lại.
Bất quá thu về thì thu, việc mà Diệp Thanh Vân muốn làm cũng sẽ không vì thế mà bị ảnh hưởng.
“Dương Mộ Thiền, ta không có nhiều thời gian rảnh để mà ở đây phí lời với ngươi.”
“Nhanh chóng đem hết thảy của ngươi bàn giao, sau đó theo ta đến Ngũ Trang thụ thẩm đi.”
Diệp Thanh Vân dứt khoát nói ra.
Dương Mộ Thiền trong lòng kinh hãi.
Ngươi đã nhận lấy lễ vật của ta rồi, thế mà còn muốn đuổi cùng giết tận?
Cũng quá không có đạo lý đi?
“Đại nhân, hạ quan thật không biết nên bàn giao cái gì.”
Dương Mộ Thiền lộ ra một vẻ vô tội.
Phảng phất như thật sự cái gì cũng không biết.
Diệp Thanh Vân liếc nhìn nàng một cái.
Ừm!
Dáng người cũng thực không tệ.
Chỉ là quan bào có hơi rộng thùng thình, không cách nào xâm nhập tìm tòi nghiên cứu một phen.
“Vậy xem ra Dương Tổng Trấn trí nhớ không được tốt lắm, cần ta nhắc nhở một chút.”
Diệp Thanh Vân chắp tay sau lưng, chậm rãi đi tới sau lưng Dương Mộ Thiền.
“Dương Tổng Trấn có biết, thân là một phương tổng trấn, tu vi phải có yêu cầu gì không?”
Vừa nói ra lời này, Dương Mộ Thiền trong lòng hơi hồi hộp một chút.
“Bẩm đại nhân, thân là một phương tổng trấn, ít nhất phải có tu vi Kim Tiên tứ trọng.”
Dương Mộ Thiền cũng không dám do dự, đành phải kiên trì trả lời.
Diệp Thanh Vân mỉm cười.
“Rất tốt, vậy Dương Tổng Trấn hiện nay có tu vi gì?”
“Hạ quan là Kim Tiên Ngũ Trọng.”
Dương Mộ Thiền cố gắng trấn định.
Chỉ là trong ánh mắt vẫn lộ ra một tia chột dạ.
Dù sao cũng là đối mặt mật thám của Ngũ Trang, Dương Mộ Thiền dù cho có trấn định thế nào đi nữa, trong lòng vẫn vô cùng gấp gáp.
Vả lại nàng cũng không biết vị mật thám của Ngũ Trang này rốt cuộc biết được bao nhiêu?
“Kim Tiên Ngũ Trọng?”
Diệp Thanh Vân vòng quanh Dương Mộ Thiền đi một vòng, lại đi tới trước mặt nàng.
Sau đó đột nhiên tiến sát ngay trước mắt Dương Mộ Thiền.
Khiến Dương Mộ Thiền hoảng hốt lùi lại phía sau.
“Dương Tổng Trấn, ngươi thật sự có tu vi Kim Tiên Ngũ Trọng sao?”
“Đại nhân nếu không tin, ta có thể biểu hiện cho đại nhân xem xét.”
Ánh mắt Dương Mộ Thiền lóe lên, lúc này bộc phát tu vi của mình ra.
Ầm!!!
Một luồng khí tức cường hoành từ trong cơ thể Dương Mộ Thiền bùng phát ra.
Trong nháy mắt tràn ngập cả đại điện.
Diệp Thanh Vân cảm nhận được luồng khí tức này, nhưng hắn cũng không biết luồng khí tức này có tu vi như thế nào, dù sao cảm giác cũng chỉ là như vậy thôi.
Dương Mộ Thiền phô bày khí tức một lát, sau đó liền nhanh chóng thu lại.
Trên mặt nàng thoáng qua một tia tái nhợt không bình thường.
Tuy là chỉ thoáng qua rồi biến mất, nhưng vẫn bị Diệp Thanh Vân chú ý tới.
"Mụ nội nó, chột dạ lợi hại!"
Diệp Thanh Vân thầm nghĩ.
“Đại nhân vừa rồi cũng thấy, hạ quan quả thật là có tu vi Kim Tiên Ngũ Trọng.”
Dương Mộ Thiền bình tĩnh nói.
Diệp Thanh Vân lại cười.
“Mới vừa rồi ta nhìn không rõ lắm, ngươi lại biểu hiện ra một lần nữa.”
Vừa nói ra, Dương Mộ Thiền trong lòng nhất thời hoảng loạn.
Vừa rồi nàng miễn cưỡng mới duy trì được khí tức ở mức Kim Tiên Ngũ Trọng, mà cũng chỉ duy trì được trong một lát mà thôi.
Vốn tưởng rằng có thể lừa gạt cho qua chuyện.
Nào ngờ.
Người này lại muốn nàng biểu hiện thêm một lần nữa?
“Đáng chết!”
Dương Mộ Thiền âm thầm nghiến răng, lại cũng chỉ có thể gắng gượng làm theo.
Đem khí tức trong cơ thể phóng thích ra.
Vẫn như cũ chỉ ở mức Kim Tiên Ngũ Trọng.
“Đại nhân, tu vi của hạ quan quả thật là Kim Tiên Ngũ Trọng, mong đại nhân chớ có tiếp tục làm khó hạ quan.”
Dương Mộ Thiền đang nói thì cảm thấy khí tức trong cơ thể sau một hồi đã không còn chút sức lực nào, khó mà duy trì nổi.
Vội vàng muốn thu liễm và che giấu lại.
“Ta đã cho ngươi dừng lại chưa?”
Diệp Thanh Vân lạnh giọng quát.
Dương Mộ Thiền hoa dung thất sắc, muốn thu lại khí tức, nhưng dưới ánh mắt băng lãnh như dao của Diệp Thanh Vân, căn bản cũng không dám làm vậy.
Chỉ có thể tiếp tục kiệt lực duy trì.
Càng cố duy trì thì sắc mặt Dương Mộ Thiền càng thêm tái nhợt.
Thậm chí khí tức cũng đã bắt đầu trở nên hỗn loạn.
“Đại nhân......”
Dương Mộ Thiền muốn nói chuyện, Diệp Thanh Vân lại căn bản không để ý đến.
“Tiếp tục giữ!”
Dương Mộ Thiền rốt cuộc hoảng loạn.
Khí tức khó mà duy trì được, trong nháy mắt trở nên uể oải.
Hoàn toàn không thể duy trì được ở mức Kim Tiên Ngũ Trọng.
Thậm chí ngay cả Kim Tiên tam trọng cũng không đạt tới.
Chỉ có tu vi Kim Tiên nhị trọng.
Với tu vi này, căn bản không đủ tư cách đảm nhiệm chức tổng trấn, thậm chí trong Côn Tiên Phủ còn có người có tu vi cao hơn nàng.
Dương Mộ Thiền coi như đã hoàn toàn bại lộ.
Trong lúc hoảng hốt, Dương Mộ Thiền phù phù một tiếng, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
“Đại nhân khai ân! Hạ quan cũng không phải cố ý giấu diếm, thật sự là có nỗi khổ khó nói a!”
Dương Mộ Thiền một mặt cầu xin nhìn Diệp Thanh Vân.
Sắc mặt Diệp Thanh Vân rất là lạnh nhạt.
Đối với lời cầu khẩn của Dương Mộ Thiền cũng không hề động dung chút nào.
“Theo quy củ, không có tu vi Kim Tiên tứ trọng, thì không được đảm nhiệm vị trí tổng trấn.”
“Dương Mộ Thiền, ngươi lừa trên gạt dưới, chiếm đoạt vị trí tổng trấn, đáng tội gì?”
Diệp Thanh Vân tức giận quát lên một tiếng, lập tức một cỗ uy nghiêm không thể hình dung từ quanh thân Diệp Thanh Vân tỏa ra.
Ầm!!!
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ đại điện đều bị cỗ uy áp của Diệp Thanh Vân bao phủ.
Dương Mộ Thiền kinh hoàng thất sắc, chỉ cảm thấy thân thể trở nên nặng trĩu, như có một ngọn núi lớn đặt trên người mình.
Khiến cho nàng cơ hồ không thở nổi.
“Uy áp của người này thật thâm sâu! Tu vi tất nhiên khó lường!”
“Đây chính là thực lực của mật thám Ngũ Trang sao?”
Dương Mộ Thiền trong lòng kinh hãi, cũng rõ ràng cảm nhận được sự đáng sợ của mật thám Ngũ Trang.
Nhưng nàng lại không biết, người trước mặt không phải là mật thám Ngũ Trang thật sự.
Dù thế, Dương Mộ Thiền căn bản là không nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.
Cho dù là mật lệnh của Ngũ Trang, hay là biểu hiện từ đầu đến cuối của Diệp Thanh Vân, cùng với uy áp kinh khủng đang lan tỏa ra vào lúc này, tất cả đều hoàn mỹ không chỗ chê.
Cho dù mật thám Ngũ Trang chân chính đứng trước mặt Diệp Thanh Vân, chỉ sợ cũng sẽ phải nghi ngờ bản thân mình.
Huống chi Dương Mộ Thiền vốn đã chột dạ, bị Diệp Thanh Vân liên tục hù dọa, cũng sớm đã không còn bình tĩnh.
“Hạ quan biết tội!”
Dương Mộ Thiền gian nan mở miệng.
Sắc mặt Diệp Thanh Vân lúc này mới dịu đi một chút, mà cỗ uy áp kia cũng đột nhiên tiêu tan.
Lúc này Dương Mộ Thiền mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi biết tội là tốt rồi.”
Diệp Thanh Vân một lần nữa ngồi về bảo tọa tổng trấn.
“Hiện tại, nói xem tại sao tu vi của ngươi lại rơi xuống mức này?”
Mặt Dương Mộ Thiền có chút đắng chát.
Sự tình đã đến nước này, nàng cũng biết giấu diếm thêm nữa cũng không còn ý nghĩa gì.
Thà thành thật bàn giao hết còn hơn.
Về sau mới hảo hảo cầu xin một phen, có lẽ có thể được xử nhẹ hơn.
“Bẩm đại nhân, hạ quan là do......”
Sau đó, Dương Mộ Thiền liền đem nguyên nhân tu vi của mình bị tụt giảm một năm một mười nói cho Diệp Thanh Vân.
Thì ra, đúng như tình huống mà Mao Dịch nghe ngóng được, Dương Mộ Thiền do tu luyện một môn tiên thuật cực kỳ quỷ dị, kết quả xảy ra sự cố, dẫn đến tu vi không những không tăng mà lại còn thụt lùi.
Mỗi một năm, Dương Mộ Thiền đều phải mất ba đến năm ngày, để cưỡng ép củng cố tu vi, nếu không tu vi của nàng sẽ cấp tốc tụt giảm trong vòng một năm.
Dựa vào việc thu thập các loại tiên đan, Dương Mộ Thiền mới miễn cưỡng duy trì được tu vi.
Nhưng năm này qua năm khác, tu vi của Dương Mộ Thiền vẫn cứ rơi xuống mức Kim Tiên nhị trọng.
Vì bảo trụ vị trí tổng trấn, Dương Mộ Thiền liền không còn ra tay, âm thầm lại càng tìm kiếm đủ loại biện pháp để khôi phục tu vi.
Đáng tiếc là từ đầu đến cuối vẫn không có tiến triển gì.
“Đại nhân, sự tình là như thế đó, hạ quan nhất thời hồ đồ, mới lừa trên gạt dưới, xin đại nhân từ nhẹ xử lý.”
Dương Mộ Thiền đau khổ cầu xin.
Diệp Thanh Vân hừ lạnh một tiếng.
“Nhưng ta lại nghe nói, ngươi còn ở trong chợ đen tìm kiếm quả nhân sâm đúng không?”
Nghe đến đây, Dương Mộ Thiền quá sợ hãi.
Ngay cả việc này cũng bị bại lộ sao?
Quả nhân sâm là chí bảo của Ngũ Trang, trộm quả nhân sâm chính là tội lớn tày trời.
Mà việc tìm kiếm quả nhân sâm ở chợ đen, cũng là một tội nặng.
Dương Mộ Thiền vốn tưởng rằng, bản thân chỉ bị phát hiện chuyện về tu vi, cùng lắm cũng chỉ là tội lừa trên gạt dưới, chức tổng trấn thì chắc chắn không giữ được, nhưng mức trừng phạt sẽ không quá nặng.
Thật không ngờ.
Ngay cả việc mình tìm kiếm quả nhân sâm cũng bại lộ.
Tội danh này lập tức lớn lên quá nhiều.
Dương Mộ Thiền ngồi bệt xuống đất, mặt không còn chút máu, ánh mắt đờ đẫn, chỉ cảm thấy cuộc đời mình ngay lập tức trở nên u ám không gì sánh được.
Tuyệt vọng.
Nàng thậm chí còn không nhận ra, Diệp Thanh Vân đã đi đến trước mặt nàng.
Một ngón tay, nhẹ nhàng nâng cằm Dương Mộ Thiền lên.
Diệp Thanh Vân cố ý lại gần sát Dương Mộ Thiền, nhìn chằm chằm vào hai mắt nàng.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt.
“Dương Tổng Trấn, ngươi cũng không muốn việc này của mình bị Ngũ Trang biết chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận