Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1548 khách không mời mà đến

Đám người mặt đầy vẻ ngơ ngác cầm chén nhỏ, dưới sự hướng dẫn nhiệt tình của Diệp Thanh Vân, lại mặt đầy vẻ ngơ ngác làm xong đồ chấm riêng của mình. Nhìn vào đám đồ vật sền sệt rối bời trong chén, mọi người hai mặt nhìn nhau. Có chút hoài nghi thứ này có ăn được không? Nhưng chẳng hiểu tại sao, nghe có vẻ rất thơm. Thánh Tiêu tử rất là trực tiếp, ngón tay chọc vào đồ chấm một chút, sau đó bỏ vào miệng mút một cái. Lần này, lập tức khiến hai mắt Thánh Tiêu tử sáng lên. Không những mút sạch ngón tay mà còn ngửa cổ lên. Cầm chén đồ chấm đổ thẳng vào miệng. Diệp Thanh Vân nhìn mà trợn tròn mắt. Ghê thật! Con người này là thật biết ăn nha. Uống đồ chấm sống luôn. Không sợ dính cả cổ họng sao? Thánh Tiêu tử xử lý hết đồ chấm trong chén, khóe miệng còn dính chút tương vừng, nhìn kỳ cục. Thấy vẻ mặt Thánh Tiêu tử tràn đầy vẻ thèm thuồng. Dường như hết sức hài lòng với hương vị đồ chấm. Bất quá hiển nhiên vẫn thấy chưa đã nghiền. "Ta thêm một chén nữa!" Thánh Tiêu tử cao giọng nói. "Không đúng, ta muốn mười bát!" Diệp Thanh Vân: "......" Hắn thật sự có chút bó tay rồi. Ta mời ngươi tới là ăn thịt dê. Không phải mời ngươi tới húp tương đâu. Ngươi sao lại lăn ra ăn tương thế kia? "Trán, thực ra đồ chấm này là dùng để ăn với thịt dê, không phải là......" Diệp Thanh Vân còn muốn giải thích một chút. Nhưng Thánh Tiêu tử lại chẳng thèm để ý. "Ta thấy cái đồ này ngon, cho ta thêm đi!" Thánh Tiêu tử cũng tuyệt không khách khí, đưa thẳng chén nhỏ đến trước mặt Diệp Thanh Vân. Diệp Thanh Vân mặt đầy vẻ bất đắc dĩ. Chỉ có thể làm cho Thánh Tiêu tử thêm một bát đồ chấm. Lần này Diệp Thanh Vân còn cố ý làm nhiều hơn một chút, đồng thời tăng thêm chút nước ép ớt. "Ta không tin ngươi có thể chịu được nhiều nước ép ớt như vậy!" Diệp Thanh Vân thầm nghĩ trong lòng một cách xấu xa. Đưa đồ chấm cho Thánh Tiêu tử. Người sau vẫn như cũ ngửa cổ lên. Ực ực! Lại trực tiếp đổ vào bụng. Đúng là một người ăn uống sạch sẽ lưu loát. Diệp Thanh Vân nhìn mà mí mắt giật giật. Nếu là chính mình, cũng không có bản lĩnh ăn trực tiếp đồ chấm thế. Hơn nữa còn một hơi ăn hai bát. Nếu cứ ăn như thế này thì không phải mình sẽ bị ngấy chết sao. "Ngon!!!” Thánh Tiêu tử mặt mày tràn đầy vẻ sảng khoái. Khuôn mặt cũng đỏ lên trông thấy. Trên trán bóng loáng cũng túa mồ hôi. "Đầu lưỡi của ta đau quá, nhưng đau mà dễ chịu, đây là cảm giác gì?" Thánh Tiêu tử kinh ngạc nhìn Diệp Thanh Vân. Diệp Thanh Vân vẻ mặt cổ quái: "Ngươi chưa từng ăn quả ớt sao?" Thánh Tiêu tử lúc này lắc đầu. Đừng nói ớt. Từ khi sinh ra đến nay, nàng vẫn luôn được đạo môn xem như thiên tài tuyệt thế mà bồi dưỡng. Đời này trừ đan dược, linh thảo và một chút thiên tài địa bảo ra, chưa từng ăn những thứ khác. Đừng nói đến ớt. Nàng đời này chưa từng hưởng qua chút đồ ăn có vị cay nào. Hiện giờ đồ chấm tăng thêm nước ép ớt, trực tiếp chinh phục Thánh Tiêu tử. Nàng chưa từng cảm nhận qua hương vị kích thích như vậy. Tuy trong miệng nóng bỏng, nhưng toàn thân lại đặc biệt dễ chịu. Phảng phất có một đôi bàn tay vô hình, ấm áp vô cùng, không ngừng di chuyển trong thân thể nàng. Khiến nàng thoải mái đến mức suýt nữa kêu lên. "Ta còn muốn!" Thánh Tiêu tử đã thật sự nghiện rồi. Vẫn muốn tiếp tục ăn đồ chấm. Diệp Thanh Vân chỉ cảm thấy da đầu tê rần, tức giận nói: "Lát nữa ăn thịt dê thì chấm ăn!" Thánh Tiêu tử bĩu môi, cũng không dây dưa nữa. Chỉ là ánh mắt cứ liếc nhìn các loại đồ chấm trên bàn đá. Rõ ràng là còn vương vấn. Đám người không có ai hào phóng như Thánh Tiêu tử, đều đang chờ xem Diệp Thanh Vân biểu diễn món thịt dê nướng như thế nào. Diệp Thanh Vân vẫn còn lo Thánh Tiêu tử đi ăn vụng đồ chấm, cố ý căn dặn Tuệ Không trông coi bàn đá, đừng để Thánh Tiêu tử này lén lại gần. Tuệ Không liên tục gật đầu. Sau đó chững chạc đứng bên cạnh bàn đá, chắp tay trước ngực, mặt đầy vẻ nghiêm túc. Nhìn chằm chằm Thánh Tiêu tử. Diệp Thanh Vân liếc nhìn nồi canh lớn, lại dùng thìa múc một muỗng nếm thử hương vị. "Không tệ, không sai biệt lắm." Diệp Thanh Vân hài lòng khẽ gật đầu. Đây là nồi canh xương lớn hắn dùng xương dê đầu nấu suốt một đêm. Màu trắng đục kia không có bất kỳ một chút công nghệ kỹ thuật nào, tất cả đều là dựa vào thời gian mà nấu chín ra. "Chư vị, thịt dê nướng thực ra rất đơn giản." Diệp Thanh Vân cuối cùng bắt đầu làm mẫu. Chỉ thấy hắn dùng đũa gắp một miếng thịt dê vừa mỏng vừa non mềm, sau đó thả vào trong nồi canh nóng hôi hổi. Nhúng lên nhúng xuống. Chốc lát thì vớt lên nhanh chóng. Thịt dê bốc hơi nóng, vừa chín tới. Diệp Thanh Vân cho thịt dê vừa chín tới vào đồ chấm, xoa đều đồ chấm lên miếng thịt dê. Sau đó bỏ vào miệng. Một miếng này! Mùi vị kia! Thịt dê tươi ngon sướng miệng, đầy mùi thơm thịt nồng đậm, thêm hương vị của đồ chấm. Cả hai hòa quyện! Trong miệng Diệp Thanh Vân trực tiếp bùng nổ. Trực tiếp đạt tới cực hạn. Ngon đến vô cùng! "Một miếng này tuyệt vời!" Diệp Thanh Vân vừa ăn vừa gật đầu lia lịa, trên mặt toàn vẻ hài lòng. "Phủ tôn, dê này ngươi lấy ở đâu thế? Sao lại tươi ngon thế?" Diệp Thanh Vân vội hỏi Mục Dương tử. Mục Dương tử cười nói: "Đây là dê rừng ở vùng Nam Lĩnh, thường xuyên đi lại trong rừng núi hoang dã, bần đạo cũng không biết thịt dê này như thế nào, chỉ thấy chúng rất mạnh mẽ, thân hình đầy đặn, nên bắt cho công tử." Diệp Thanh Vân gật nhẹ đầu. "Vậy là đúng rồi, đây mới thật sự là thịt dê ngon." Hắn không ăn một mình, vội vàng gọi mọi người cùng nhau nếm thử. "Cứ ăn như ta vừa làm là được rồi." "Mấu chốt là thịt dê không thể nhúng quá lâu, nếu không sẽ dễ bị dai!" "Thịt dê mà dai rồi thì sẽ không ngon nữa." Mọi người gật nhẹ đầu. Lập tức mỗi người bắt đầu học theo, cầm đũa xâu thịt dê. Mặc dù người đông, nhưng nồi sắt của Diệp Thanh Vân cũng khá lớn, mọi người vây quanh bên nồi, cũng không cảm thấy chật chội. Thịt dê vừa chín tới, nhúng ngập vào đồ chấm. Lập tức cho vào miệng. "Ân? Vị này!!!" "Thế gian lại có mỹ vị thế này sao?" "Thật không thể tin được! Cách chế biến đơn giản như vậy mà lại có hương vị tuyệt vời thế này!" Tất cả mọi người đều bị hương vị món thịt dê nướng này làm cho xúc động. Thịt dê tươi non đã miệng! Đồ chấm tăng thêm hương vị! Hai thứ kết hợp với nhau đạt tới mức độ tuyệt vời không còn gì bằng. Trực tiếp khiến những cao thủ đỉnh cấp của Trung Nguyên phải thần phục. "Mọi người đừng khách khí, cứ thoải mái thưởng thức." Diệp Thanh Vân thấy dáng vẻ của từng người, biết rằng khẩu vị của họ đã bị chinh phục hoàn toàn. Lúc này cười lớn nói. Mọi người không câu nệ nữa, quả thật bị món thịt dê nướng hấp dẫn. Lúc này hăng hái bắt đầu ăn. Tuy nói đều là những cường giả đỉnh cao của Trung Nguyên, nhưng kỳ thật cũng chưa từng ăn thứ gì ngon. Cũng chỉ có Mục Dương tử mấy người trước đó từng nếm thử một nồi lẩu ở chỗ Diệp Thanh Vân, khi đó đã thấy là tuyệt thế mỹ vị. Còn lần này, món thịt dê nướng cũng mang đến cho họ một trải nghiệm khác. Một chậu thịt dê lớn rất nhanh đã thấy đáy. May mà Diệp Thanh Vân chuẩn bị nhiều, đâu khoảng mấy chậu ấy. Chỉ mỗi việc cắt thịt thôi đã khiến Diệp Thanh Vân mệt đến mức suýt sùi bọt mép. Này là còn hơn cả nấu nồi cơm lớn. "Mấy người đừng đứng nhìn nữa, cùng nhau ăn đi." Diệp Thanh Vân thấy Kiếm Thiên Minh và Thanh Loan Yêu Thánh đứng bên cạnh, cũng thúc giục họ đến ăn thịt. Kiếm Thiên Minh sớm đã không kìm được, trực tiếp chen vào giữa mấy Thánh Nhân. Còn Thanh Loan Yêu Thánh thì có chút do dự. Nàng không thích cảm giác chen chúc. Nhất là mình lại là Yêu tộc, ăn chung với đám người tộc thánh này là chuyện gì chứ? "Sao ngươi không đi ăn?" Diệp Thanh Vân nhìn Thanh Loan Yêu Thánh. "Ta...ta không thích ăn thịt dê." Thanh Loan Yêu Thánh cắn nhẹ môi, chỉ có thể nói như vậy. "À, được thôi." Diệp Thanh Vân cũng không để ý. Một người nữa không ăn thịt dê chính là Tuệ Không. Hắn vẫn kiên định giữ giới luật của phật môn, đối với đồ mặn luôn tránh xa. Tuy Tuệ Không cũng biết, mỗi bữa ăn của Thánh tử đều là cơ duyên lớn. Nhưng Tuệ Không vẫn luôn đi theo Diệp Thanh Vân, cơ duyên có được sớm đã vượt qua một hai bữa ăn này. Huống chi. Tuệ Không còn muốn trông coi đồ chấm trên bàn đá, đề phòng Thánh Tiêu tử sẽ lẻn qua ăn vụng. Ngay lúc mọi người đang ăn như gió cuốn. Bỗng nhiên có một bóng người từ trên trời rơi xuống. Bịch!!! Lập tức ném xuống đất. Tất cả mọi người đều là cường giả đỉnh cao, phản ứng đương nhiên là cực nhanh, lập tức liền lách mình tới. Vây người bị ném xuống đất lại. "Ngươi là ai?" Mục Dương tử trầm giọng hỏi. Hắn đã thấy rõ ràng người này, toàn thân gầy gò, nhưng lại không già nua, dung mạo là nam tử khoảng bốn mươi tuổi. Chỉ là khí tức trên người rất suy yếu. Dường như chỉ cố gắng gượng một hơi mới đến được đây. Nam tử sắc mặt xám xịt, khó nhọc nhìn đám người đang vây quanh mình. Không khỏi lộ ra vẻ đắng chát. "Ngay cả ta Ngũ Độc Yêu Thánh, các ngươi cũng không nhận ra sao?" Ngũ Độc Yêu Thánh? Đám người nghe vậy đều ngây ngẩn cả người. Người này lại là Ngũ Độc Yêu Thánh? Nhưng mà dáng vẻ lại hoàn toàn khác so với Ngũ Độc Yêu Thánh mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận