Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1118: Thật vậy không quen

Chương 1118: Thật sự không quen biết
Ngọc Bồ Đề hoảng sợ.
Mắt thấy đám người tu đạo, có tới tám vị bán thánh áp sát, Ngọc Bồ Đề cảm nhận được áp lực to lớn.
Toàn thân lông tóc dựng ngược.
Ngọc Bồ Đề vội vàng quay đầu nhìn về phía năm người còn lại.
“Năm vị đồng tu, còn không mau ra tay giúp ta?”
Nghe Ngọc Bồ Đề kêu cứu, năm vị Phật tử ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
Nhưng lại không hề có ý muốn ra tay tương trợ.
“A Di Đà Phật.”
Một vị lão tăng trong số đó còn chắp tay cúi đầu với Ngọc Bồ Đề.
“Ngọc Bồ Đề, thật ra ta và ngươi cũng không tính là thân quen gì cho cam.”
“Ngươi…”
Ngọc Bồ Đề tức giận đến suýt chút nữa thổ huyết.
Lời này không chỉ nói cho Ngọc Bồ Đề nghe, mà còn nói cho những người đạo môn như Xích Huyền tử nghe nữa.
Vì sao lại phải phủi sạch quan hệ với Ngọc Bồ Đề như vậy?
“Chư vị đạo hữu, việc Ngọc Bồ Đề làm không liên quan gì đến năm người chúng ta.”
“Đúng vậy đúng vậy, Ngọc Bồ Đề vì báo thù cho đệ tử, tự mình đi gây hấn với Côn Luân tử bị thương, khi đó chúng ta đều đang bế quan, hoàn toàn không hề hay biết gì.”
“Sau khi biết chuyện, chúng ta cũng đã khuyên bảo Ngọc Bồ Đề đến Trung Nguyên nhận tội, nhưng hắn lại nhất quyết không nghe.”
“Kỳ thực chúng ta sớm đã không vừa mắt Ngọc Bồ Đề rồi.”
“Không sai, thật là đồ quỷ quyệt!”
Năm hòa thượng liên tục mở miệng.
Từng người từng người đều tỏ vẻ quang minh lỗi lạc, đạo lý một tràng nối tiếp một tràng.
Đến cuối cùng, năm người nghiễm nhiên là một bộ dạng hoàn toàn không quen biết Ngọc Bồ Đề.
Ngọc Bồ Đề là ai?
Thật sự không quen biết!
Chuyện này cũng khó trách bọn họ lại như vậy.
Năm người bọn họ suy nghĩ rất rõ ràng, Ngọc Bồ Đề chắc chắn không thể nào sống sót được.
Đắc tội đạo môn sâu sắc như vậy, người đạo môn không có khả năng bỏ qua cho Ngọc Bồ Đề.
Thay vì đi theo Ngọc Bồ Đề, cùng nhau bị đạo môn căm hận.
Chi bằng…
Quyết đoán vạch rõ giới hạn với Ngọc Bồ Đề.
Như vậy, cơn giận của đạo môn sẽ chỉ đổ lên đầu Ngọc Bồ Đề mà thôi.
Bản thân năm người có thể bảo toàn tính mạng.
Nếu như năm người bọn họ đầu óc sắt đá, đi theo Ngọc Bồ Đề cùng nhau tiến lui, vậy kết cục sẽ như thế nào?
Cùng chết!
Sáu vị Phật tử đầu trọc kia thực lực tuy cao, nhưng người ta đạo môn cũng có tới tám bán thánh cường giả đó.
Hơn nữa, trong số đó còn có những người như Xích Huyền tử, Mục Dương tử, đều là những bán thánh đỉnh cao.
Đây không phải chuyện đùa.
Trong sáu vị Phật tử đầu trọc, người có tu vi cao nhất cũng chỉ ở vào trung kỳ bán thánh mà thôi, thậm chí còn chưa đạt tới hậu kỳ bán thánh.
Nếu thật sự giao chiến, người của đạo môn số lượng chiếm ưu, thực lực cũng chiếm ưu, vậy sáu vị Phật tử đầu trọc kia lấy gì để liều?
Lẽ nào muốn cùng người ta đồng quy vu tận à?
Lùi một vạn bước mà nói.
Cho dù bọn họ lần này may mắn đánh lui được Xích Huyền tử và đám người, thì sao?
Cường giả của đạo môn vẫn còn nhiều hơn nữa.
Nội tình của đạo môn càng không thể nào tưởng tượng được.
Hậu quả sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Thay vì như vậy, chi bằng dứt khoát vứt bỏ Ngọc Bồ Đề, dẹp yên cơn giận của đạo môn là được.
Mắt thấy năm người kia thế mà có thái độ như vậy, Xích Huyền tử và đám người không khỏi lộ vẻ cổ quái.
Tuệ Không thì chắp tay chữ thập, không nỡ nhìn thẳng.
Hắn thật sự không tài nào hiểu được.
Sáu vị Phật tử đầu trọc này dù sao trước kia cũng được xem là cao nhân, danh tiếng hiền đức của họ ai cũng biết trong Phật môn.
Vậy mà hôm nay vừa thấy, thật sự là quá khiến người thất vọng rồi.
Trong lòng Tuệ Không âm thầm hạ quyết tâm, nhất định không thể để những kẻ đó làm bẩn Phật môn.
Bất kể như thế nào.
Đều phải để Phật môn hiện tại vạch rõ giới hạn với những kẻ mặt dày mày dạn này.
Ngọc Bồ Đề đã tê rần.
Hoàn toàn tê rần rồi.
Nhìn năm kẻ đứng cách bản thân rất xa kia, trong lòng thậm chí không có cả sự phẫn nộ.
Chỉ cảm thấy thật nực cười!
Thì ra cái gọi là đồng tu, chính là lúc tai họa ập đến, lập tức không quen biết ngươi nữa.
Quá hiện thực!
Ngọc Bồ Đề cười khổ lắc đầu.
“Chẳng lẽ mấy vạn năm tình nghĩa đồng tu, lại hoang đường như vậy sao?”
Năm vị Phật tử nhất tề lắc đầu.
“Ngọc Bồ Đề, phật tâm của ngươi không trong sạch, căn bản không có tư cách cùng chúng ta làm đồng tu.”
“Bây giờ ngươi còn u mê không tỉnh ngộ, muốn liên lụy chúng ta sao?”
“Ngọc Bồ Đề, ta khuyên ngươi vẫn nên nhận rõ sự thật đi.”
“Đủ rồi!!!”
Ngọc Bồ Đề đột nhiên phẫn nộ hét lớn.
Lập tức xoay người nhìn về phía Xích Huyền tử và đám người.
“Các ngươi muốn giết ta? Đáng tiếc không dễ dàng như vậy đâu!”
Xích Huyền tử hơi nheo mắt.
“Ngươi đã là một bộ xương khô sắp mục, còn muốn ngoan cố chống lại thế nào?”
Ngọc Bồ Đề lộ ra một tia cười lạnh.
Trong mắt cũng hiện lên vẻ điên cuồng.
“Đến đây đi! Ai bước lên cùng ta một trận chiến? Ta, Ngọc Bồ Đề dù có bất lực đến đâu, nhưng lôi kéo một trong số các ngươi cùng nhau đồng quy vu tận, thì vẫn có thể làm được!”
“Có thể cùng bán thánh đạo môn các ngươi trên cùng một con đường, ta, Ngọc Bồ Đề xem như là chết có ý nghĩa rồi!”
“Đến đi! Vì sao ai nấy đều giẫm chân tại chỗ?”
“Chẳng lẽ là sợ ta, Ngọc Bồ Đề sao?”
Đến lúc này, Ngọc Bồ Đề vẫn đang nghĩ cách tìm một con đường sống.
Lấy đồng quy vu tận để uy hiếp, khiến cho đám người đạo môn không dám hành động khinh suất.
Nhìn thấy Xích Huyền tử bọn họ từng người một đều không hề có ý ra tay.
Có vẻ mặt nhìn họ, cũng không phải là bị tiếng gào thét điên cuồng của Ngọc Bồ Đề dọa sợ.
Dường như... là đang chờ đợi cái gì.
Ngay khi Ngọc Bồ Đề cảm thấy mình còn có cơ hội sống.
Thế công đột nhiên ập đến.
Nhưng lại đến từ phía sau lưng Ngọc Bồ Đề.
Phanh!!!
Một đạo Phật chưởng, thực thực tại tại đánh vào sau lưng Ngọc Bồ Đề.
Trực tiếp đánh Ngọc Bồ Đề choáng váng cả người.
Ngay sau đó.
Các loại sát chiêu liên tiếp giáng xuống.
Ngọc Bồ Đề thậm chí còn không có chút không gian phản kháng nào.
Trực tiếp bị đánh thành trọng thương.
Mà người ra tay, chính là năm vị đồng tu của Ngọc Bồ Đề.
Năm người còn lại trong sáu vị Phật tử đầu trọc.
Năm người bọn họ đồng loạt ra tay, thừa lúc Ngọc Bồ Đề cơ hồ không hề phòng bị, trực tiếp đánh cho Ngọc Bồ Đề trọng thương.
Tiếp đó.
Năm người lại riêng thi triển thủ đoạn của Phật môn, cưỡng chế phong bế toàn bộ tu vi của Ngọc Bồ Đề.
Khiến hắn muốn đồng quy vu tận cũng khó mà làm được.
“Các ngươi dám đánh lén ta!”
“Bỉ ổi vô sỉ!”
“Uổng ta còn coi các ngươi là đồng tu!”
“Đáng hận ah!!!”
Ngọc Bồ Đề bị bắt giữ.
Hắn thê lương kêu lớn, hận vô cùng.
Đáng tiếc vô ích.
Dưới sự liên thủ của năm vị Phật tử, Ngọc Bồ Đề căn bản không phải đối thủ.
Dù sao, thực lực của mỗi người trong năm người này, đều không thua Ngọc Bồ Đề.
Trong số đó, có thực lực của hai người còn mạnh hơn Ngọc Bồ Đề.
Năm người liên thủ, lại là đánh lén, Ngọc Bồ Đề không có khả năng có cơ hội nào.
“A Di Đà Phật, chư vị đạo hữu cũng đã thấy, chúng ta đang vì Phật môn thanh trừ sâu mọt.”
“Mong rằng chư vị đạo hữu có thể minh bạch, việc của chúng ta và Ngọc Bồ Đề hoàn toàn không có vấn đề gì.”
Bắt được Ngọc Bồ Đề, năm người còn không quên giải thích một phen với đám người đạo môn.
“Tốt lắm.”
Xích Huyền tử gật đầu.
Lập tức vươn tay ra.
Ngọc Bồ Đề bị thương nặng, lại bị phong bế tu vi liền bị bay ra khỏi pháp trận, lập tức bị Xích Huyền tử tóm chặt trong tay.
Ngọc Bồ Đề triệt để tuyệt vọng.
Bản thân đúng là vẫn rơi vào tay người của đạo môn.
Coi như là gieo gió gặt bão.
Xích Huyền tử cũng không lơ là chủ quan, trực tiếp lấy ra một cái phù triện, dán lên sau lưng của Ngọc Bồ Đề.
Đây là phù lục của đạo môn, có sức mạnh huyền diệu.
Xem như đã phong ấn Ngọc Bồ Đề triệt để hơn.
Ánh mắt Xích Huyền tử nhìn về phía năm người còn lại trong pháp trận.
“Còn các ngươi…”
Năm hòa thượng trong lòng đều xiết chặt.
Không thể nào?
Bọn họ đã chủ động ra tay, bắt Ngọc Bồ Đề giao ra ngoài.
Người của đạo môn chẳng lẽ vẫn còn muốn gây sự với bọn họ sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận