Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 1810 “Hảo hữu chí giao”

Chương 1810 “Bạn thân chí cốt”
“Thủy Nguyệt Tông? Đây là nơi nào?”
Xa xôi trên bầu trời, Đàm Lão lơ lửng giữa không trung, nhìn về phía sơn môn Thủy Nguyệt Tông cách đó không xa, mặt lộ vẻ hoang mang.
Khí tức huyết mạch của cháu mình, chính là truyền ra từ Thủy Nguyệt Tông này.
Điều đó nói rõ cháu của mình hiện giờ đang ở Thủy Nguyệt Tông này.
Nhưng Đàm Lão căn bản không biết trong Càn Đạo Châu lại có một tông môn như thế?
Nhìn qua có chút suy tàn nha.
Không hề có dáng vẻ của một đại tông môn Tiên Đạo nào cả.
“Thiên Vũ ở loại địa phương này làm cái gì?”
Đàm Lão tự lẩm bẩm, cũng không hề trì hoãn thêm, trực tiếp hướng Thủy Nguyệt Tông bay đi.
Pháp trận hộ tông của Thủy Nguyệt Tông, ở trước mặt Đàm Lão như không có gì, trong nháy mắt đã xông qua.
Hắn chính là tu vi Thái Ất Kim Tiên, pháp trận hộ tông Thủy Nguyệt Tông trong mắt hắn, tự nhiên là không khác gì giấy.
Khi Đàm Lão xâm nhập vào Thủy Nguyệt Tông, thì Tuệ Không đang niệm kinh trên đỉnh núi cũng đã nhận ra Đàm Lão đến.
Một khắc sau.
Tuệ Không liền xuất hiện trước mặt Đàm Lão.
“A di đà phật, thí chủ không mời mà đến, không biết có chuyện gì?”
Tuệ Không chắp tay trước ngực, ánh mắt sáng quắc nhìn Đàm Lão, trong mắt có một tia cảnh giác.
Thái Ất Kim Tiên!
Tuệ Không lập tức nhìn ra được, lão giả áo tím thân hình không cao, khuôn mặt đầy đặn này, chính là tu vi Thái Ất Kim Tiên.
Hết sức lợi hại!
Không thể khinh thường!
“Hòa thượng Phật môn?”
Đàm Lão thấy dáng vẻ của Tuệ Không, không khỏi ngẩn ra, lập tức nhíu mày.
Tại trấn nguyên giới, hòa thượng Phật môn vô cùng hiếm thấy.
Bởi vì truyền thừa Phật môn ở nơi đây đã sớm đoạn tuyệt không biết bao nhiêu năm.
Cho dù có tăng nhân, cũng là ít càng thêm ít.
Mà Đàm Lão sở dĩ kinh ngạc, không chỉ bởi vì Tuệ Không là hòa thượng Phật môn, mà còn bởi vì tu vi của Tuệ Không, khiến cho Đàm Lão thân là Thái Ất Kim Tiên cũng có chút không thể nhìn thấu được.
“Tu vi hòa thượng này, tựa hồ không dưới ta!”
Đàm Lão thầm kinh hãi, đồng thời đối với Tuệ Không dâng lên mười phần cảnh giác.
“Lão phu Đàm Chính Anh, đến từ Ngũ Trang.”
Nghe vậy, thần sắc của Tuệ Không như thường, cũng không có vì đối phương đến từ Ngũ Trang mà sinh ra kính sợ.
Ngũ Trang cũng được, tiên phủ cũng vậy.
Tuệ Không luôn đi theo bên cạnh Diệp Thanh Vân, thường thấy đủ loại chuyện không thể tưởng tượng nổi của Diệp Thanh Vân, cũng sớm đã không sợ hãi.
Mà thấy đối phương lại không có phản ứng gì, bình tĩnh như vậy, Đàm Chính Anh ngược lại có chút kinh ngạc.
Người tầm thường nghe được danh tiếng của Ngũ Trang, nhất định sẽ kính sợ có phép, thậm chí sẽ thất kinh.
Nhưng hòa thượng trẻ tuổi này lại lạnh nhạt như vậy, ngay cả ánh mắt cũng không hề thay đổi chút nào.
Đủ để thấy hòa thượng trẻ tuổi này cũng không phải hạng người tầm thường, khẳng định đã gặp chuyện lớn.
“A di đà phật, không biết Đàm thí chủ đến đây cần làm chuyện gì?”
Tuệ Không nhàn nhạt hỏi.
“Lão phu là tìm người.”
Đàm Chính Anh cũng không giấu diếm ý đồ đến của mình.
“Chất nhi của lão phu là Đàm Thiên Vũ, chính là Tiên Tướng thống lĩnh càn tiên phủ, lão phu là thân thúc của hắn, bảo hắn ra gặp ta.”
Đàm Chính Anh này, chính là thân thúc của Đàm Thiên Vũ.
“Thì ra là thế, vậy thì mời Đàm thí chủ theo bần tăng đến đây.”
Nói xong, Tuệ Không liền hướng phía dưới bay đi.
Đàm Chính Anh không hề nghi ngờ gì, cũng căn bản không lo lắng ở đây có nguy hiểm gì.
Mình chính là Khách Khanh của Ngũ Trang, lại có tu vi Thái Ất Kim Tiên, ai dám ám toán mình?
Ăn gan hùm mật báo cũng không thể.
Rất nhanh.
Đàm Chính Anh liền theo Tuệ Không, đi tới bên ngoài đình viện trên đỉnh núi.
“Đứa cháu của ta ở trong nhà này sao?”
Nhìn cái cửa viện mộc mạc kia, Đàm Chính Anh nhíu mày hỏi.
“Thí chủ đi vào liền biết.”
Tuệ Không mặt mỉm cười, làm một dấu tay mời.
Đàm Chính Anh không nói gì thêm, cũng không hề do dự, liền cất bước đi vào trong viện.
Vừa mới đi vào.
Sắc mặt của Đàm Chính Anh liền thay đổi.
Trong nội viện này vậy mà có nhiều thiên tài địa bảo như vậy?
Nhìn qua, đều là vật trân quý cực kỳ hiếm thấy ở ngoại giới.
Khí tức của các loại thiên tài địa bảo nồng đậm kinh người, ập vào mặt, khiến cho thiên địa chi lực xung quanh còn đậm hơn bên ngoài mấy chục lần không thôi.
Dù là thân là Khách Khanh của Ngũ Trang Đàm Chính Anh, cũng bị cảnh tượng trước mắt này chấn động sâu sắc.
Cho dù là Càn Khôn dược viên của Ngũ Trang khiến cho tu sĩ thiên hạ đều vô cùng hướng tới, so với nơi đây tựa hồ cũng kém hơn không ít a.
Một vài thiên tài địa bảo nơi đây, là ngay cả trong Càn Khôn dược viên cũng không gặp được.
Thật bất khả tư nghị!
“Không nghĩ tới trong Thủy Nguyệt Tông hình dáng không có gì đặc biệt này, lại có động thiên khác!”
Đàm Chính Anh trong lòng âm thầm kinh hãi, ánh mắt không ngừng đảo qua các loại thiên tài địa bảo trong viện.
Mặc dù mình đã đạt tới trình độ Thái Ất Kim Tiên, nhưng cũng coi như đã đến một cái bình cảnh, mà nơi đây có nhiều thiên tài địa bảo như vậy, nếu như mình có thể thu thập một chút đi luyện chế thượng phẩm tiên đan thì có lẽ có thể cho bản thân mình cố gắng tiến lên một bước.
Bất quá trước mắt, vẫn là phải tìm đến cháu của mình Đàm Thiên Vũ càng quan trọng hơn.
Đàm Chính Anh cố gắng thu hồi ánh mắt, lúc này mới chú ý tới trong viện còn có hai người, cùng một con chó vàng lớn.
Con chó vàng lớn tự nhiên là bị Đàm Chính Anh không thèm nhìn.
Hắn chú ý tới hai người trong viện.
Một người trẻ tuổi xấu xí, nhìn qua không có gì lạ, trên người cũng không có khí tức mạnh mẽ gì, nhìn qua dường như ngay cả cảnh giới Tiên Nhân cũng không đạt tới.
Còn một người khác, chính là cháu của mình Đàm Thiên Vũ.
“Thiên Vũ!”
Đàm Chính Anh thấy Đàm Thiên Vũ quả nhiên ở chỗ này, không khỏi lộ ra vẻ mừng rỡ.
Vội vàng bước nhanh về phía trước.
“Thúc thúc!”
Đàm Thiên Vũ cũng có bộ dáng ngạc nhiên, chỉ là thần sắc có chút không được tự nhiên.
“Thiên Vũ, sao con lại ở nơi này?”
Đàm Chính Anh có chút nghi ngờ hỏi.
Đàm Thiên Vũ còn chưa kịp nói gì, thì Diệp Thanh Vân đứng ở một bên đã mở miệng trước.
“Vị này, chắc hẳn chính là Đàm Chính Anh Đàm Thượng Tiên mà Thiên Vũ Huynh thường xuyên nhắc đến với tại hạ?”
Diệp Thanh Vân hai tay ôm quyền, hướng về phía Đàm Chính Anh khom người cúi đầu.
“Ngươi là ai?”
Đàm Chính Anh nhíu mày nhìn Diệp Thanh Vân.
“Tại hạ là cột sắt lão tổ, chính là bạn thân chí cốt của Thiên Vũ Huynh.”
Diệp Thanh Vân mặt không đỏ tim không đập nói, còn rất thân thiết vỗ vỗ vai của Đàm Thiên Vũ.
Một bộ dáng như quan hệ rất tốt với hắn.
Khóe miệng Đàm Thiên Vũ có chút run rẩy, trong lòng kêu một tiếng là nén giận cùng biệt khuất.
Nếu không phải lão tử tính mạng bị các ngươi nắm, há có thể cùng các ngươi diễn kịch?
Đàm Chính Anh kinh ngạc: “Nguyên lai ngươi là bạn tốt của Thiên Vũ.”
Diệp Thanh Vân nhếch miệng cười một tiếng.
“Đúng vậy, ta và Thiên Vũ Huynh quen biết nhau đã nhiều năm, là tri kỷ của nhau, trước đó không lâu Thiên Vũ Huynh đến chỗ của ta làm khách, liền ở mấy ngày, không ngờ Đàm Thượng Tiên lại tới thăm, khiến cho cái tiểu địa phương hẻo lánh của tại hạ bỗng nhiên sinh huy.”
Nói xong, Diệp Thanh Vân còn đưa mắt liếc Đàm Thiên Vũ một cái.
Đàm Thiên Vũ rất là bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể phối hợp Diệp Thanh Vân.
“Thúc thúc, đúng là hắn là......bạn của con!”
Hai chữ bạn hữu này, Đàm Thiên Vũ cơ hồ là ép buộc chính mình nói ra.
Đàm Chính Anh cũng không phải là người cẩu thả, dù sao hắn cũng là Khách Khanh của Ngũ Trang, tu luyện nhiều năm, sao có thể không nhìn ra dị thường của cháu mình?
Hắn vừa nhìn liền thấy được, Đàm Thiên Vũ rõ ràng thần sắc không đúng, dường như có vẻ cố nén.
“Lẽ nào Thiên Vũ bị người này bức ép?”
Đàm Chính Anh lập tức liền đoán ra khả năng này.
Bất quá Đàm Chính Anh cũng không lập tức phát tác, mà tiếp tục bất động thanh sắc, muốn xem đối phương rốt cuộc có tính toán gì.
Dù sao cháu mình còn đang trong tay đối phương, nếu thật sự tùy tiện động thủ, lỡ như cháu mình có sơ xuất gì, thì Đàm Chính Anh sẽ hối tiếc không kịp.
“Thiên Vũ, con thân là người của tiên phủ, không thể ở bên ngoài lâu, vẫn nên nhanh chóng trở lại Càn Tiên Phủ, chức trách quan trọng!”
Đàm Chính Anh mặt lộ vẻ nghiêm túc nói.
“Thúc thúc dạy phải.”
Trong lòng Đàm Thiên Vũ kêu khổ, ta cũng muốn rời khỏi cái địa phương quỷ quái này a, nhưng ta căn bản không đi được.
Thúc thúc, mau cứu ta ra ngoài đi!
“Đi thôi, vừa vặn ta cũng có việc muốn đi một chuyến Càn Tiên Phủ, Thiên Vũ con cùng ta trở về Càn Tiên Phủ.”
Đàm Chính Anh nói như thế, muốn lấy cớ này để đưa Đàm Thiên Vũ đi ngay.
Trong lòng Đàm Thiên Vũ mừng rỡ.
Lúc này liền muốn đi ra sau lưng Đàm Chính Anh.
“Chậm đã.”
Ngay lúc này, Diệp Thanh Vân nhẹ nhàng đưa tay ra liền ngăn cản Đàm Thiên Vũ.
Đàm Chính Anh lập tức ánh mắt trở nên sắc bén, ánh mắt như đao kiếm nhìn chằm chằm Diệp Thanh Vân.
“Làm sao? Lão phu muốn đưa cháu của mình đi, chẳng lẽ các hạ không cho phép sao?”
Diệp Thanh Vân thấy phản ứng của Đàm Chính Anh như thế, cũng biết lão già này sớm đã nhìn ra vấn đề.
Ngay sau đó cũng liền lười giả bộ nữa.
“Ngươi muốn dẫn hắn đi cũng được, dù sao cũng không còn bao nhiêu thời gian có thể sống, vừa vặn ngươi có thể sắp xếp hậu sự cho cháu của mình.”
Diệp Thanh Vân hời hợt nói.
“Ngươi nói cái gì?”
Đàm Chính Anh tròng mắt co rụt lại, sắc mặt đại biến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận