Tu Luyện Cấp 9999, Lão Tổ Mới Cấp 100

Chương 471: Bốn Đại Bồ Tát

"Thánh tử, mời ngồi." Phật chủ Huyền Sách mỉm cười nói.
"Được, mọi người cũng ngồi đi." Diệp Thanh Vân liền trực tiếp ngồi xuống.
Những người có mặt đều nhìn Diệp Thanh Vân. Thấy Diệp Thanh Vân không có phản ứng gì, không khỏi ngấm ngầm nghi hoặc.
"Sao hắn không có phản ứng gì vậy?"
"Đúng vậy, trên ghế đó đã bị hạ một loại độc chú Shiva thâm sâu, trừ khi là Phật giả đạt tới cảnh giới Cửu Sắc Chân Liên viên mãn, nếu không không thể nào bình an vô sự mới đúng."
"Chẳng lẽ vị thánh tử này quả thật đã đạt tới cảnh giới Cửu Sắc Chân Liên rồi?"
Mọi người kinh ngạc khó hiểu. Nhưng cũng không dám xác định Diệp Thanh Vân rốt cuộc có chuyện gì không. Có lẽ giờ phút này hắn đã ý thức được không ổn, tu vi đều bị phong ấn, nhưng lại giả bộ trấn định cũng nên? Cũng có khả năng đó.
Mọi người không nói gì, lần lượt ngồi xuống.
Diệp Thanh Vân nhìn thức ăn trên bàn, mấy món ăn chay kia tự nhiên là bị hắn bỏ qua rồi. Chỉ có mấy món mặn. Một món là gà quay. Một món là vịt quay. Còn có một đĩa móng giò heo. Chỉ có ba món đó thôi. Xem ra, Huyền Sách đã tốn không ít tâm sức để chuẩn bị ba món mặn này, công phu quả thực không tồi. Mùi vị cũng rất ngon.
"Ờ, mọi người ăn đi." Diệp Thanh Vân nghĩ thầm, chủ nhà chưa động đũa, ta là khách đâu dám ăn trước.
"Thánh tử, bần tăng còn có một số việc muốn thỉnh giáo thánh tử." Huyền Sách mở miệng nói.
"Chuyện gì?" Diệp Thanh Vân hỏi, mắt lại không rời khỏi cái chân giò lớn kia. Ăn cơm thì cứ ăn đi. Có chuyện có thể vừa ăn vừa nói mà. Làm gì mà lãng phí thời gian thế?
Huyền Sách lại lấy ra một món đồ. Tựa hồ là một trang cổ kinh, nhưng lại có chút hư hại, hơn nữa vừa nhìn chính là đồ cổ. Cổ kinh đều đã ố vàng. Chữ viết và hoa văn phía trên cũng có chút mơ hồ.
"Thánh tử, đây là thứ bần tăng tìm được ở di tích trong một ngôi chùa cổ xưa, nội dung phía trên khó mà giải mã, không biết thánh tử có thể nhìn ra huyền cơ trong đó không?" Huyền Sách đặt tờ tàn kinh này trước mặt Diệp Thanh Vân.
Diệp Vân cúi đầu xem qua một lượt. Chữ phía trên tuy mơ hồ, nhưng phần lớn hắn đều nhận ra. Còn về hoa văn thì, tuy cũng thiếu một bộ phận. Nhưng dựa vào những phần còn lại đó, Diệp Thanh Vân cũng đã biết tờ tàn kinh này ghi lại cái gì rồi.
"Phật chủ, đây là ghi chép kinh văn về bốn vị đại Bồ Tát của Phật môn." Diệp Thanh Vân nói.
Bốn vị đại Bồ Tát? Các tăng nhân đang ngồi đều biến sắc.
Huyền Sách lộ vẻ nghi hoặc. "Xin hỏi thánh tử, thế nào gọi là bốn vị đại Bồ Tát của Phật môn?"
Diệp Thanh Vân quay sang nhìn Huyền Sách. "Mấy người ngay cả bốn vị đại Bồ Tát cũng không biết sao?"
Câu hỏi này khiến đám người Huyền Sách có chút lúng túng. Bất quá, bọn họ đúng là không biết thế nào là bốn vị đại Bồ Tát của Phật môn. Có lẽ là vì sự diệt vong của Phật giới trong thời cổ đại đã khiến truyền thừa phương diện này bị đoạn tuyệt.
"Mong thánh tử giải đáp thắc mắc." Huyền Sách cung kính nói.
Diệp Thanh Vân thở một hơi. "Ngươi xem trên tờ tàn kinh này có vị Bồ Tát cưỡi voi đúng không? Vị này chính là Phổ Hiền Bồ Tát."
"Còn vị này, thoạt nhìn giống sư tử mà không phải sư tử, giống kỳ lân mà lại không giống kỳ lân, gọi là Đế Thính."
"Đế Thính?" Các tăng nhân đầy vẻ hoang mang.
"Chính là tọa kỵ của Địa Tạng Vương Bồ Tát." Diệp Thanh Vân giải thích.
Địa Tạng Vương Bồ Tát! Các tăng nhân không kìm được kinh ngạc. Từ khi Diệp Thanh Vân truyền thụ kinh Địa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện cho mấy vị tăng nhân của Tuệ Không, kinh Địa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện cũng đã được lan truyền trong Phật môn rồi. Bây giờ, Phật môn đã hiểu rõ hơn về Địa Tạng Vương Bồ Tát.
"Phổ Hiền Bồ Tát và Địa Tạng Vương Bồ Tát, đều là một trong bốn vị đại Bồ Tát của Phật môn."
"Hai vị còn lại cũng rất dễ nhận ra, một vị là Văn Thù Bồ Tát, phần dưới bị khuyết chắc là con sư tử xanh tọa kỵ của Văn Thù Bồ Tát."
"Còn một vị là Quan Âm Bồ Tát, phần dưới bị khuyết chính là đài sen của Quan Âm Bồ Tát."
Một màn kỳ diệu đã xảy ra. Khi Diệp Vân nói xong những lời này. Tờ cổ kinh tàn phá kia lại từ từ sáng lên hào quang. Ngay sau đó. Những phần bị khuyết của tờ cổ kinh này tự động tu bổ lại. Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh hãi. Ngay cả Diệp Thanh Vân cũng phải ngạc nhiên.
"Thần kỳ vậy sao?" Diệp Thanh Vân vừa kinh hô vừa lén lút thò tay lấy một quả táo trên bàn, nhanh chóng nhét vào miệng. Vị táo không tệ, ngọt ngào.
Tờ tàn kinh tự phục hồi nguyên dạng. Quả nhiên! Phần bị khuyết và những gì Diệp Thanh Vân nói giống nhau như đúc. Bốn vị đại Bồ Tát hoàn chỉnh xuất hiện trên trang cổ kinh. Có thể thấy rõ ràng. Hơn nữa, mỗi một vị Bồ Tát đều sống động như thật, tràn ngập phật tính.
Huyền Sách xúc động, lập tức đứng dậy, cúi đầu trước tờ cổ kinh. Các tăng nhân khác cũng không ngoại lệ, lần lượt đứng dậy cúi chào.
Điều này khiến Diệp Thanh Vân có chút lúng túng. Mình có nên cúi đầu bái theo không? Nghĩ một lát thì thôi vậy. Ta không phải người Phật môn, theo xem náo nhiệt làm gì? Mà ta còn là thánh tử trong mắt bọn họ, dù ta không bái, ai dám nói ta? Hừ!
Sau khi cúi chào, Huyền Sách vô cùng cẩn thận thu tờ cổ kinh lại. Trong lòng vô cùng vui mừng. Tờ cổ kinh này, có lẽ sẽ là chỗ dựa cho Phật quốc của họ trong tương lai.
"Để thánh tử chờ lâu rồi, chúng ta nhập tiệc thôi." Cuối cùng cũng đợi được câu này.
Diệp Thanh Vân không quan tâm người khác đối đãi với mình thế nào, đưa tay chụp một cái. Vô cùng chuẩn xác. Cái chân giò lớn trực tiếp rơi vào tay Diệp Thanh Vân. Động tác nhanh chuẩn hung tàn này khiến các tăng nhân đều ngẩn người. Đây là thực lực của thánh tử sao? Thủ pháp này, quả nhiên hiếm có trên đời.
Diệp Thanh Vân không quan tâm người khác nghĩ gì về mình. Cắn một miếng vào cái chân giò heo. Vừa cắn một cái, sắc mặt của Diệp Thanh Vân thay đổi.
"Cái chân giò này...... Không có vị gì cả!" Diệp Thanh Vân nhăn nhó mặt nói.
Huyền Sách có chút áy náy. "Xin thánh tử thứ lỗi, người Phật quốc chúng ta không bao giờ ăn đồ mặn, cho nên cũng không hiểu lắm về cách làm."
Diệp Thanh Vân thở dài. Hắn vốn không có quá nhiều kỳ vọng. Từ khi đến thế giới này, Diệp Thanh Vân chưa từng được ăn thứ gì ngon. Trừ những món do mình tự làm ra. Còn ở Phật môn này, muốn ăn một cái chân giò heo thơm ngậy, thì càng là nằm mơ rồi. Tuy cái chân giò này nhìn có vẻ ngon, nhưng căn bản không có hương vị gì cả. Vậy làm sao ăn đây?
Diệp Thanh Vân lại nhìn gà quay và vịt quay. Cầm chút hy vọng cuối cùng, nếm thử. Cũng vậy! Vẫn là không có mùi vị. Nếu không phải vừa rồi ăn quả táo vẫn có vị ngọt, Diệp Thanh Vân thật sự nghi ngờ vị giác của mình có vấn đề.
Diệp Thanh Vân chán nản ngồi xuống ghế. Muốn ăn chút đồ ngon, khó đến vậy sao? Các tăng nhân nhìn nhau. Nhất thời cũng rơi vào im lặng.
"Thánh tử..." Huyền Sách vừa định lên tiếng.
Thì thấy Diệp Thanh Vân từ trong túi trữ đồ lấy ra một vài lọ lớn lọ nhỏ. "Phật chủ, cho ta mượn gian bếp dùng một chút."
"Hả?"
"Phòng bếp, phòng bếp ở đâu?"
"Ờ, thánh tử đi theo ta."
Diệp Thanh Vân đi theo Huyền Sách đến thẳng nhà bếp. Chỉ thấy Diệp Thanh Vân lao vào bếp, mang ra tất cả nguyên liệu nấu ăn và gia vị mình mang theo. Tiếp đó, thuần thục nhóm lửa nấu ăn. Không bao lâu sau. Diệp Thanh Vân đã làm ra bốn món ăn và một món canh. Huyền Sách và những người khác đều ngây người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận